Anh biết không? Trong mọi tình cảm – người cho thường nhớ lâu hơn người
nhận, nhưng với em dường như là ngược lại… Nếu anh không mang em về từ
đỉnh núi cao sau cú ngã ấy, nếu anh cứ để mặc em bất tỉnh lê lết trong
chiều mưa ấy… có thể em sẽ chết, nhưng cũng có thể em sẽ lại tự ngồi
dậy, rồi khắc có một người dân tộc hay du khách nào đó giúp em xuống
núi. Lang Biang mù sương của anh đâu phải hoang đỉnh – đúng không? Nếu
thế biết đâu em đã rời thành phố này – thành phố của anh – một cách nhẹ
nhàng, giản đơn và thanh thản. Em nợ anh một lần rồi, một lần níu lại
cuộc sống nhờ dây neo trần gian của anh… Điều đó phá vỡ quy luật – tồn
tại của em… Nợ trần gian, nợ ân tình – đó là những món nợ đáng sợ nhất.
Mà trên đời, em sợ nhất là nợ nần và sự thương hại. Nếu có một ngày em
ngã quỵ trên một đuờng phố xa lạ nào đó, em muốn người cuối cùng trên
thế giới này biết được điều đó là anh”
… …
”Thật ngốc
xít, Anderea và Vân đều hỏi em rằng tại sao em không có bạn trai? Ngày
hôm kia, khi cả hội đến Bruno chơi, em đã phải sang phòng Elena ngủ cùng để Vân được tự do. Cuộc đời này thật lạ kỳ, anh nhỉ!?
Em cứ nghĩ rằng em đã biết tất cả mọi thứ, em đã hiểu tất cả mọi thứ, em đã trải
qua quá nhiều, nhưng hoá ra càng sống, càng gặp, càng đi nhiều, em mới
hoang mang nhận ra rằng mình thực ra chẳng biết cái đếch gì cả. Hàng
ngày em đi làm, gặp cảnh sát, gặp phạm nhân, gặp bọn trộm cướp, đĩ điếm, em lang thang ở những vùng chiến tranh, thiên tai… Em chứng kiến , em
đọc, em viết về thế hệ cứu nét mang nhau đi khách sạn từ lần đầu tiên
gặp, về những vụ làm tình tập thể mà thậm chí chẳng cần biết tên nhau,
về những miền đất tan hoang, những mảnh đời éo le vụn vỡ… Nhưng em chưa
bao giờ nghĩ đến cảnh sẽ có một hay nhiều người đàn ông xổ toẹt nhu cầu
gối chăn với em – với chính em – chứ không phải một nhân – vật – nào –
đó trong bài viết của em hết. Thời đại gì thế này hay em làloại – chẳng – giống – ai hết? EM – là Ai cơ chứ? Một đứa con gái ngốc nghếch và cô
đơn, tràn trề sức xuân mà mười đứa bạn thì chín đứa “làm gì có chuyện
mày chẳng có thằng bồ nào”. Anh đã đúng, anh thật sự đã đúng. Thật ngớ
ngẩn rằng bài học “mười thằng đàn ông thì chín phẩy bảy mươi lăm thằng
muốn ngủ với tất cả những đứa con gái ở xung quanh mình” lại do anh –
người đàn ông mà em yêu đến mức – không – nghĩ – đến – dục – tình nói
ra. Có bao nhiêu người tức giận khi bị em từ chối, có bao nhiêu thằng
điên lên vì tại sao em – thế – này mà em lại – không – thế – kia…?…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT