“Nói chuyện với em đi…” …
“Để em kể cho anh nghe nhé, chỗ em ở
cũng là ở trên đỉnh một ngọn đồi, mỗi khi tuyết xuống, mọi thứ đóng
băng. Ngày hôm sau, bọn em chỉ việc lấy một tấm nilông đặt xuống đất,
ngồi lên rồi cứ thế trượt xuống dưới dốc mà chẳng tốn công tẹo nào. Con
mèo Cat-xơ-ka cứ mặt trời lặn là leo lên cành thông lớn, ngồi ở đó và
làu nhàu cả đêm. Có những hôm bực mình, em mở cửa sổ và ném cả một cục
nến to về phía cái cây, nó chỉ kêu nghéo nghéo, im lặng vài phút rồi đâu lại hoàn đấy. Thường thì em vẫn để dành cho nó dăm khúc cá khô đặt trên bệ cửa sổ, nhưng có những đợt nó tha ở đâu về một lũ bạn, mèo hoang xứ
ấy nhiều không kể xiết…” …
“Anh có tin là con người có giác quan
thứ sáu không? Hồi nhỏ xem Jane Eyre, em cứ nằm mơ mãi cảnh Jane bàng
hoàng chạy bổ ra thảo nguyên bao la vì nghe thấy tiếng người yêu cô ấy
gọi khi đang ở cách đấy hai nghìn dặm. Nếu quả thực con người có giác
quan thứ sáu, và nếu cứ mỗi lần có người gọi tên thì người bị gọi sẽ hắt hơi – thì ắt hẳn anh đã chết vì cảm cúm từ lâu rồi – bởi vì mỗi một
giây một phút, có bất cứ chuyện gì, em cũng đều gọi tên anh… Anh làm sao biết được mỗi buổi chiều trên đường đi làm về, em đều nói chuyện với
anh – rằng hôm nay em đã phải làm gì, làm được những gì và không làm
được những gì… Chỉ là những chuyện huyên thuyên không đầu không cuối,
trong không gian cái xe chật hẹp của em…
Anh sẽ không bao giờ
biết được có những buổi trưa mùa đông, và nắng, và mưa, lạnh. Em ngồi
trên ghế đá, rét run và lẩy bẩy tự hỏi mình đang làm cái quái gì ở đây?
Em đã bỏ thói quen phóng xe điên cuồng mỗi khi nỗi nhớ anh ập đến vào
buổi trưa, xế chiều, hay tối. Em cần gì ở anh? Không, em không cần gì
cả, có lẽ những gì em đã có – em phải biết tự hài lòng và mang ra dùng
để tự xoa dịu mình mỗi khi cô đơn… Thật kỳ cục, dường như mọi thứ xung
quanh em đã chia thành hai nửa thế giới biệt lập, một nửa thế giới là
công việc, bạn bè, nghĩa vụ chất chồng… và một nửa thế giới có anh, chỉ
có anh và em – để em có thể nói chuyện, để em có thể trải lòng mình hay
oà khóc trên tay lái – bất cứ khi nào em cần…”
…
“Đọc
truyện Nếu em không phải là một giấc mơ đi anh! Nhân vật chính là một cô gái bị tai nạn rồi hôn mê, nhưng linh hồn khát sống khát yêu của cô đã
học được cách thoát ra khỏi thân xác bại hoại của mình để tìm đến với
cuộc sống, để gặp một người – một người đàn ông – người duy nhất có thể
nhìn thấy cô, nói cho đúng hơn – là thấy linh hồn của cô, người duy nhất có thể nói chuyện cùng cô, có thể động chạm vào cô, có thể ôm, có thể
cùng cô tìm ra cách đưa chính cô về với cuộc sống… Đó là người duy nhất
hiểu được cô, sau những tháng ngày dài linh hồn xinh đẹp ấy lang thang
trong biển người mà cô đơn đến vô tận vì không sao có thể giao tiếp được với đồng loại.
Trong một thoáng – em thấy linh hồn ấy sao mà giống em.
Anh đã bao giờ hiểu em chưa nhỉ?
Có thể có một phần.
Có thể không.
Nhưng xét cho cùng, anh vẫn là người duy – nhất em Chọn để nói chuyện.
Như thế này này…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT