“Đừng bỏ anh, anh sai rồi! Em phải gắng lên, có được không?”

“Anh không có lỗi gì cả, là tại em.”

“Không! Anh là thằng tồi! Em có thể đánh anh, mắng anh thoải mái đi, nhưng đừng bỏ anh! Anh không thể sống thiếu em được!”

“Đừng khóc, Mạnh Bảo…Em không sao đâu mà. Anh là một người tốt, anh xứng đáng có một cuộc sống tốt và hạnh phúc. Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh, em chỉ khiến anh vì em mà chịu nhiều tổn thương thôi.”

“Đồ ngốc! Em là người con gái đầu tiên và duy nhất mà anh yêu. Chỉ có em mới khiến anh hạnh phúc thực sự! Anh làm sao mà sống thiếu em? Anh làm sao tha thứ cho chính mình đây?? Anh chỉ là một thằng đáng nguyền rủa, cái gì mà người tốt chứ?”

“Dù cho anh có là ai đi nữa…”

“Hả?”

“Dù cho cuộc sống này có quá nhiều sự đổi thay, em vẫn chỉ yêu một mình anh, Mạnh Bảo à.”


“KHÔNG, Thanh Linh!!!”

Mạnh Bảo choàng tỉnh dậy. Chỉ là giấc mơ. Không! Là sự thật, nhưng nó lại hiện về trong mơ. Đầu anh choáng váng, mồ hôi toát ra đầm đìa. Tại sao? Tại sao những lời nói đó cứ hiện về trong tâm trí anh, giằng xé trái tim anh từng ngày đến vậy? Sao không để anh được quên đi dù chỉ một giây, một phút? Anh nhớ cô. Lúc nào anh cũng nhớ cô da diết. Anh yêu cô rất nhiều, đã từng yêu cô bằng một tình yêu nồng nàn, cháy bỏng và giờ đây vẫn thế.

“Tên Bùn này, anh làm tôi đau tim quá đấy? Tỉnh rồi à?”

Anh giật mình quay lại. Phương Nhi đang ngồi bên cạnh anh. Đây là bệnh viện…Phải rồi, anh đã bị đánh và đuối sức nên ngất xỉu đi.

“Anh có cần tôi gọi gia đình anh đến đây không? Hay nhờ Minh Thiên đưa về?”

“Khỏi!”

“Anh cứng đầu thật, bị đánh tơi tả thế không cần ai chăm sóc à?”

“Cái gì mà tơi tả chứ? Mấy vết thương quèn.”

“Ai bảo anh không bình tĩnh lại, cứ lao vào người ta! Mà tôi hỏi khí không phải, Thanh Linh là người yêu anh à?”

“Cô tò mò vừa chứ! Không phải!”

“Đừng có chối!” – Phương Nhi búng tai Mạnh Bảo một cái khiến anh giật mình vì đau – “Tỉnh chưa bố? Bố ngủ mê cũng gọi Thanh Linh, Thanh Linh, tôi nghe mà điếc cả tai! Cô ấy không phải người yêu anh thì là gì nữa? Nói dối cũng không biết nói!”

“Ừ thì sao? Cô ghen à?”

“Hả?” – Mặt Phương Nhi nghệt ra – “G-h-e-n…”

“Tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ghen rồi hả?” – Mạnh Bảo búng mũi cô phát, “trả thù” luôn.

“Á đau quá!” – Phương Nhi giật mình kêu lên.

Mạnh Bảo nhìn cái mũi cô bị đỏ lên trông như mũi cà chua khiến anh không nhịn được, khoé môi kia nhếch lên một nụ cười.

“Anh đang cười tôi đó hả?”

“Ừ, đã ghen rồi lại còn đỏ cả mũi nữa, trông cô buồn cười lắm!”

“Đồ bùn đất!!!” – Phương Nhi giận đến đỏ toàn thân – “Anh nghĩ tôi là ai mà thèm ghen với anh? Anh yêu cô nào thì liên quan tới tôi sao mà tôi phải ghen!!??”

“Càng chối thì càng lòi đuôi ra đấy.” – Mạnh Bảo vẫn cười.

“Ngu ngốc! Đã thế thì tôi sẽ giữ cái này!” – Phương Nhi giơ thứ trong tay mình lên.

Trông thấy thứ đó, nụ cười của Mạnh Bảo dập tắt liền, ánh mắt anh sa sầm lại vì tức giận.

“Tại sao nó lại ở trong tay cô?”

“Tôi nhặt được từ cái ví của anh đấy! Cái nơ đẹp thật, tôi xí luôn nhé?”

“Đưa đây! Cấm cô đụng vào nó!”

“Tức giận rồi sao? Cái này là của cô ấy phải không? Một cái nơ đẹp chắc chắn người chủ cũng đẹp lắm. Chà nhưng tôi bị coi là ghen với cô ấy cơ đấy, thế thì tôi làm sao trả lại cho cô ấy được nhỉ?”

“Câm đi! Đưa đây!” – Mạnh Bảo vùng ra.

Phương Nhi nhảy lên thoát khỏi cánh tay Mạnh Bảo:

“Bị thương thế kia không làm gì được tôi đâu! Tôi cầm một tí thôi, khi nào anh ngoan ngoãn một tí thì tôi trả.”

Nói xong Phương Nhi chạy vụt khỏi bệnh viện để mặc Mạnh Bảo bất lực vì vết thương chưa lành. Tự dưng cô thấy mình hơi quá thật, cái này dẫu sao cũng có thể là kỷ niệm của người ta, sao cô “nỡ lòng” cướp đi chứ? Nhưng mà cái nơ này đẹp quá, cô muốn cầm ngắm mãi thôi. Chưa bao giờ cô thấy cái nơ nào đẹp như vậy, và nó gợi về sự bình yên nào đó trong quá khứ của yêu thương.

Chắc hẳn cô gái đó phải được Mạnh Bảo yêu thương nhiều lắm thì mới tặng cho cái nơ đẹp thế này. Cô tò mò không biết cái mặt biến thái của tên Bùn kia khi yêu người khác sẽ như thế nào đây? Ái da! Sao cứ nghĩ cái gì “biến thái” tí là cô bị muỗi đốt là sao? Muỗi cũng phản đối cô cơ đấy!

“Cô bị muỗi đốt sao? Có cần gãi hộ không vậy?”

Phương Nhi giật bắn mình ngẩng lên. Hả? Là…là tên đó! Tên hắn là gì ý nhỉ? Vịt, Vịt gì đó? À không, Vinh, đúng rồi, Khánh Vinh.

“Sao anh lại ở đây?”

“Cú đá của cô em còn hằn ở tay tôi đây, cô em nghĩ tôi bỏ qua cho cô em sao?”

“Được cú đá của con này in lên tay là sướng đó ông anh.”

“Cô là ai của Mạnh Bảo vậy?”

“Hả? Là ai là sao?”

“Cái nơ đó…” – Khánh Vinh nhìn cái nơ trên tay Phương Nhi – “Không phải là của con bé Thanh Linh người yêu Mạnh Bảo sao? Nó là của cô rồi hả?”

“Đâu phải! Tôi mượn chút thôi!”

“Mượn? Thằng đó dễ dàng cho cô mượn vậy sao? Có biết cái này là biểu tượng tình yêu to lớn của nó dành cho người nó yêu không? Vậy là cô thành người yêu của nó rồi!”

Phương Nhi há hốc. Cái của này mà có “ý nghĩa” thế à? Trời cô ngu ngốc khi cầm nó đi rồi! Phải trả lại cho anh ta mới được!

“Nhưng giờ muốn trả cũng không được đâu. Đưa nó đây.”

“Này anh đồng tính hả, anh bảo cái này là biểu tượng tình yêu của Mạnh Bảo mà!?”

“Cái gì?” – Khánh Vinh bị “troll”, tức ra mặt – “Con bé này, đừng có đùa với tao!”

Khánh Vinh lao vụt đến tung quả đấm làm Phương Nhi hốt hoảng né tránh, mất đà ngã ra đất. Cú ngã đau làm cô bừng tỉnh, thật không thể đùa với tên này nữa mà. Cô phủi tay, đứng dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Khánh Vinh:

“Bà đây không quen đánh với mấy kẻ hèn hạ như thế đâu nhé!” – Nói rồi cô lao về phía Khánh Vinh, giơ quả đấm lên trả thù.

Nhưng Khánh Vinh đã nghiêng cổ né được cú đấm của Phương Nhi, dùng tay quặp tay cô lại. Phương Nhi tức giận, dùng chân đá tay hắn ra, định bụng tiện sẽ cho hắn một quả đá giữa mặt luôn. Nhưng không ngờ Khánh Vinh tóm lấy cả chân Phương Nhi, chân kia của cô không giữ được thăng bằng kéo cả người ngã xuống. Cú ngã này còn đau tệ hơn cú kia, bởi vì bàn tay Khánh Vinh cực kỳ khoẻ, khoẻ hơn Mạnh Bảo mấy lần liền. Khánh Vinh mỉm cười độc ác, tung cú đấm to khoẻ như thép về phía cô:

“Mày xuống mồ đi là vừa!”

BỐP! Một cánh tay nhanh như chớp lao đến hất mạnh tay Khánh Vinh ra. Phương Nhi ngẩng lên, không khỏi ngỡ ngàng. Một người đàn ông cao lớn, khoẻ mạnh và có gương mặt với đôi mắt sáng mạnh mẽ không khác gì Mạnh Bảo…

“Ông…” – Khánh Vinh có vẻ run người trước người đàn ông đó.

“Quên nhau rồi sao, Khánh Vinh? Tôi nghĩ chưa đủ lâu để cậu quên đâu!”

“Mạnh Duy (*), sao ông lại ở đây?”

Mạnh Duy? Chẳng lẽ…

“Tôi ở đây để ngăn cậu bắt nạt người khác chứ sao! Đừng có dùng võ thuật vào việc côn đồ, vũ phu nữa.”

“Im đi! Mấy người thì biết gì mà dạy bảo thằng này? Mạnh Bảo hay cha Mạnh Bảo thì cũng như nhau hết!”

Vậy ra Mạnh Duy chính là cha Mạnh Bảo sao? Phương Nhi từng nghe nói đây là một vận động viên “tiền bối” rất nổi tiếng.

Khánh Vinh hiếu thắng lao vào Mạnh Duy, trông hắn như con thú dữ đang nhe răng ra muốn xé nuốt con mồi. Cú đấm rất mạnh của hắn tưởng rằng sẽ “thụi” cho Mạnh Duy một quả nhưng không ngờ Mạnh Duy bật nhảy vụt lên cao hơn cả quả đấm và tung ra một đòn phi cước (đá chân), ồ không, hai chân Mạnh Duy kẹp ngay cổ Khánh Vinh và quật ngã hắn xuống đất.

“Đòn này…”

“Việt võ đạo, bộ học lắm võ cao siêu quá nên khinh thường mấy chiêu võ này rồi đúng không?”

“Cái gì? Việt võ đạo...Vovinam ư?”

“Ba chiêu thức nổi tiếng: Chỏ – Chém quét – Đòn chân kẹp cổ, chỉ thế cũng đủ đánh bại kẻ hiếu chiến như cậu đấy Khánh Vinh. Đừng bao giờ nghĩ mình mạnh nhất!”

“Ông…”

“Mạnh Bảo chỉ là chưa mạnh như cậu thôi, rồi nó sẽ mạnh hơn cậu. Cậu sẽ phải trả giá vì đã gây ra đau khổ cho con trai tôi!”

“Ông im đi!” – Khánh Vinh ngồi dậy, bắt đầu lấy lại sức.

Nhận ra tình thế không tốt cho lắm, Mạnh Duy kéo tay Phương Nhi đi. Cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy mình lao đi như gió. Tốc độ của Mạnh Duy thật là khủng khiếp, cô cũng nghe láng máng rằng ông là một vận động viên chạy đua xuất sắc nhưng chưa bao giờ thấy tốc độ đó là như thế nào. Và giờ thì cô thấy rồi! Chưa đầy một phút, ông đã kéo cô bỏ xa Khánh Vinh.

Khi dừng lại, Phương Nhi thở hổn hển còn Mạnh Duy vẫn làm như chẳng hề tốn tí sức nào vậy. Ông quay lại nhìn cô:

“Lần sau đừng có dại đụng vào kẻ như Khánh Vinh nữa!”

“Vâng, nhưng chú là…”

“Chú là Mạnh Duy, cha của Mạnh Bảo.”

“Sao chú lại cứu cháu?”

“Vì cháu đã cứu con trai chú!”

Phương Nhi ngạc nhiên. Mạnh Duy nói tiếp:

“Hoàng Duy – bạn của gia đình chú về đây nên chú cũng bay đến Đà Lạt gặp chú ấy, không ngờ là Mạnh Bảo cũng đã đi tới đây rồi. Chú đã theo dõi trận đấu võ và thấy cháu cứu Mạnh Bảo khi nó đuối sức, bị Khánh Vinh áp đảo. Chú thay nó cảm ơn cháu.”

“Không có gì đâu ạ! Cháu phải cảm ơn chú đó, chú mạnh thật đấy, đánh bại được gã khoẻ như Khánh Vinh.”

“Khánh Vinh rất mạnh, nhưng vẫn có điểm yếu thôi. Chú nghĩ cứ chăm chỉ luyện tập rồi sẽ thắng được nó. 2 năm trước và giờ nó cũng hung hăng thế…” – Mạnh Duy giọng nhỏ dần.

“Chú yên tâm, cháu sẽ thắng được Khánh Vinh, không cần nhờ vào chú cùng tên Bùn, à nhầm, Mạnh Bảo nữa đâu!” – Cô nói chắc như đinh đóng cột.

Mạnh Duy nhìn Phương Nhi:

“Cô bé, cháu chắc là cháu làm được chứ?”

“Cháu chắc chắn, và nhất định là cháu làm được!”

Mạnh Duy cười quay đi:

“Một cô gái rất quyết đoán, tự tin vào chiến thắng. Cháu thật giống con bé Thanh Linh…”

Ông cố gắng nói nhỏ cái tên “Thanh Linh” nhưng vẫn lọt vào tai Phương Nhi. Cô nghe cái tên đó mà như sét đánh ngang tai, vội tóm áo Mạnh Duy:

“Chết rồi chú ơi, nhắc đến Thanh Linh cháu mới nhớ một chuyện…”

“Chuyện gì?”

“Cái nơ của Thanh Linh…mất rồi chú ơi..."

Sau khi mua được chiếc nơ, Thanh Linh vẫn bị Mạnh Bảo kéo đi.

“Tôi phải về không Thanh Chi đợi!”

“Có gì, đi tí thôi rồi về. Có gì tôi xin lỗi hộ cho.” – Mạnh Bảo nói thế rồi lôi cô đi không để cô phản ứng.

Thanh Linh tức ra mặt, Mạnh Bảo cậy mạnh hơn cô nên coi cô như…con cún thế này sao? Muốn lôi đi là lôi chẳng biết giữ thể diện gì cả, không thấy ngại thì phải biết cho cô chứ. Hai người cứ đi với nhau làm ai cũng h-i-ể-u l-ầ-m. Nhưng một lúc sau Thanh Linh cũng quen dần, cái việc ngại ngùng không còn nữa mà nhường chỗ cho việc ngắm những món đồ xinh xắn kia. Thật là, ở biển lâu hơn người ta mà chẳng được như người ta nữa. Thanh Linh cứ như lần đầu đi mua đồ vậy, chỉ biết ngắm còn lại thì toàn để Mạnh Bảo “hét giá”. Nhưng Mạnh Bảo thì ki bo kinh khủng, tiền chẳng thiếu nhưng cái nào cũng đòi hạ xuống chỉ có vài nghìn nên Thanh Linh nào có dám chọn nhiều nữa. Cô đa phần chọn cho Thanh Chi hết, còn mình thì chỉ ngắm nghía chút thôi vì cô tự thấy vòng tay vòng cổ hay cái gì nữa cũng chẳng phù hợp với cô, may ra có cái dây treo trang trí điện thoại.

“Cô thích cái dây nào để tôi trả cho!” – Mạnh Bảo lại lên giọng “ga-lăng”.

“Tôi không nhờ vả người ki bo như anh!”

“Được rồi thế lần này tôi sẽ không mặc cả nữa, trả đúng giá. Cô chọn đi.”

Thanh Linh nghe vậy bỗng cười một nét cười khá là “nham hiểm” , cầm lên một cái dây cực kỳ đẹp, sáng lóng lánh có hình trang trí vô cùng công phu.

“Cho tôi cái dây này!”

Cô chủ hàng sáng mắt:

“Em chọn cái đó hả em? Cái này là loại cao cấp đấy, 30.000đ em nhé!”

Mạnh Bảo dài cả mặt ra:

“Cái gì??? 30.000đ á!!?? Đắ…”

Thanh Linh quay ra trừng mắt nhìn Mạnh Bảo khiến anh phải cười hề hề với cô chủ, ngậm đắng nuốt cay rút 50.000đ ra (có tiền mà ki). Cô chủ trả lại anh 20.000đ nhưng chỗ này đâu có lấp được “nỗi đau mất tiền” của anh chứ. Anh ngẩng lên thì Thanh Linh đã cầm cái dây vừa đi vừa giở điện thoại ra buộc cái dây vào. Máu sôi lên tận óc, cô dám “troll” anh cơ đấy. Anh đi theo giật cái điện thoại trên tay cô:

“Anh làm gì thế?”

“Dám troll tôi thì đừng trách tôi!” – Nói rồi anh hí hoáy bấm bấm điện thoại của cô.

“Bấm gì đấy, trả tôi!” – Cô giật lại.

“Muộn mất rồi, tôi bấm số tôi rồi gọi luôn sang máy tôi đấy.” – Mạnh Bảo lấy máy mình ra – “Số cô đây rồi. Để xem, tôi sẽ phá cô bằng được.”

“Máy tôi để rung suốt, muốn phá cứ việc.” – Cô thở dài bó tay trước tên cáo này, ngẩng lên nhìn thấy một thứ.

Mạnh Bảo nhìn theo cô, hoá ra cô đang nhìn tấm ảnh lớn treo trên kia - ảnh một vận động viên võ thuật Karate mặc đồ võ trắng, đeo đai đen. Đúng là dân võ, gặp nhau qua ảnh là đứng ngắm nhau rồi. Tự dưng Mạnh Bảo nhớ ra cái gì đó, vội hỏi:

“Này Thanh Linh, theo lời mấy người trong đội cô nói thì môn võ nào cô cũng lên hàng cấp cao rồi phải không?”

“Ừ.”

“Thế có nghĩa Karate cô phải đeo đai đen?” (Ở Karate đai đen là hàng cấp cao, được chia thành 10 cấp độ, thấp nhất là nhất đẳng, cao nhất là thập đẳng)

“Ừ.”

“Thế sao hôm thi Karate cô lại đeo đai đỏ? Tôi ngạc nhiên đó! Đai đỏ là cấp trung bình mà.”

Thanh Linh thở dài:

“Hôm đó tôi gặp sự cố…”

“Sự cố?”

“Trước giờ thi cái đai của tôi không cánh mà bay, chẳng biết kẻ nào lấy cắp mất, giờ tôi vẫn đi tìm đây nè. Hôm thi tôi mượn bừa cái đai đỏ của một vận động viên nào đó đấy.”

“Ai to gan ăn cắp đai của cô thế nhờ? Mà giờ Karate cô lên đẳng nào rồi?”

“Hỏi nhiều quá đấy, tôi chưa lên cấp cao nhất đâu!”

“Hả thật à?”

“Tôi mới học Karate chưa lâu, môn võ tôi thích nhất vẫn là Taekwondo. Cha tôi đã từng vô địch cái này nhiều nhất.”

Nhắc đến cha, Thanh Linh lại buồn. Cô lặng lẽ đi về hướng nhà mình. Mạnh Bảo nhìn theo, bỗng gọi to:

“Thanh Linh!”

Cô quay lại.

“2h chiều mai lại gặp ở bãi biển nha!”

“Không!”

Nói xong cô đi thẳng. Nhưng Mạnh Bảo chỉ cười:

“Cô sẽ đến, tôi biết mà.”

Anh quay trở về nhà. Chiều mai, nhất định anh phải cho cô đi chơi vui hơn. Và nếu được, anh sẽ cho cô biết những gì mà anh nghĩ về cô…

Anh yêu cô, anh nhận ra điều đó...

Cả hai không biết có một người đã đứng đó theo dõi từ xa:

“Hoá ra cô ta là chủ nhân cái đai này sao? Cứ tưởng nhặt được chứ! 2h chiều, hay rồi đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play