Mạnh Bảo mệt mỏi trở về khách sạn. Lúc này mọi người trong đoàn anh đã ngồi ăn cơm hết. Vân Trang thấy anh về thì mỉm cười gọi:

“Anh vào ăn cơm đi, nguội rồi!”

Mạnh Bảo ngồi xuống, hỏi luôn:

“Minh Phú, hôm nay có tìm được không?”

“Chưa tìm được. Chắc phải mai đi tìm kỹ hơn anh ạ.” – Minh Phú vừa ăn vừa đáp. – “Cơ mà sao anh Thiên chưa về nhỉ?”

“Còn mong hắn về nữa, đi luôn cho rảnh!”

“Nhưng đó cũng là anh trai em mà.” – Minh Phú giãy nảy.

CỐP! Mạnh Bảo gõ đũa lên đầu Minh Phú bắt cậu ta im lặng rồi lẳng lặng cúi xuống ăn. Vân Trang chẳng nói gì được nữa. Đã 2 năm nay, cô, Minh Phú, Minh Thiên và những người trong đoàn đều đi khắp nơi chỉ để tìm Thanh Linh, bỏ cả biết bao nhiêu thứ còn dang dở như học hành chẳng hạn. Những người trong đoàn toàn là những võ sĩ đội của Thanh Linh ngày xưa nguyện đi tìm cô, bỏ cả tương lai phía trước với những trận đấu võ làm nên kỳ tích. Vậy mà giờ tìm kiếm cứ hoài kiếm tìm mà có được đâu. Vân Trang thở dài nhìn gương mặt lạnh lùng của Mạnh Bảo – cái vẻ lạnh lùng đang cố che lấp đi nỗi đau khổ, ân hận và day dứt.

Mạnh Bảo đâu còn đáng yêu, dễ gần như ngày xưa nữa mà lạnh lùng, ít tiếp xúc với người khác, thậm chí là tàn nhẫn với người ta cũng nhiều. Cũng phải thôi, vì trái tim của anh đã tổn thương quá nhiều sau vẻ ngoài hoàn hảo kia.

Dù là tàn nhẫn với người khác nhiều như thế nào thì làm sao tàn nhẫn được như ngày hôm ấy…

“Ăn sớm nhỉ?” – Giọng nói đó vang ngoài cửa.

Vân Trang nhìn ra. Là Minh Thiên.

“Ôi anh! Anh về ăn cơm đi, tụi em chờ mãi!” – Minh Phú mặt hớn hở.

“Tí anh ăn.” – Minh Thiên nhìn Mạnh Bảo – “Ra đây nói chuyện với tôi.”

“Sao phải ra?”

“Nói ngắn thôi, tôi không thèm cắt bữa ăn của kẻ tham ăn đâu.”

Vân Trang lắc đầu. Hai người này toàn nói với nhau những lời như đấm vào tai thế!

Mạnh Bảo xô ghế, đứng lên đi theo Minh Thiên ra khu vườn khách sạn.

“Anh định ở đây một tháng hả?”

“Thì sao? Mày muốn đi cứ việc!”

“Anh tưởng tôi không muốn đi sao? Nhưng tôi sẽ ở đây để tìm cô ấy, và cô ấy là của tôi, anh hiểu chứ?”

“Mày câm đi được rồi đấy!”

“Bình tĩnh, làm gì mà nóng. Tôi không có nhàn rỗi gọi anh ra gợi lại cái gì về cô ấy đâu. Giờ tôi muốn anh tham gia cuộc thi võ thuật đó.”

“Sao tao phải thi?”

“Tôi muốn anh thi để xem anh đủ trình độ cứu được Thanh Linh không thôi. Cái loại thấp kém như anh chắc chẳng dám thi đâu nhỉ?”

“Tao không muốn khiêu khích đâu. Tao thấp kém vẫn đủ đấm chết mày!”

“Vậy tôi muốn xem anh làm được không đã. Nếu anh làm được thì tôi rút lui ngay lập tức.”

“Làm được?”

“Muốn đi thi cuộc thi quốc gia thì vẫn phải qua vòng thi của thành phố để chọn ra đội tiêu biểu. Nhưng tôi đã làm khác đi chút rồi.”

“Mày…” – Mạnh Bảo nghiến răng. Minh Thiên định làm gì đây, anh ta vốn là một công tử nhà giàu, chỉ cần có tiền là anh thay đổi được mọi thứ. Chắc chắn anh ta nhờ lão Long – kẻ “giúp việc” trung thành đi làm việc gì rồi.

“Tôi đã thay đổi luật chơi tí là trước hết muốn các đội trưởng các đội thi đấu với nhau, các thành viên trong đội sẽ thi vào ngày khác. Và chỉ một mình anh thi đấu với ba mươi võ sĩ nổi tiếng Đà Lạt này là đội trưởng của rất nhiều đội. Tôi xem rồi, có ba mươi đội đăng ký và đội anh sẽ là ba mươi mốt.”

“Đội trưởng thì kiếm con bé Phương Nhi, liên quan gì đến tao?”

“Nhưng tôi muốn anh là đội trưởng đấy! Anh không dám chứ gì? Anh muốn đuổi tôi đi cơ mà, đây là cơ hội của anh đó. Để xem anh thắng được không? Hay là thua bét nhè chạy cụp đuôi chẳng ngoái lại được!”

Mạnh Bảo bị khiêu khích, cố kìm nén để không đánh cho Minh Thiên một quả. Cuối cùng anh bỏ vào:

“Mày cứ chuẩn bị xéo đi là vừa!”

Minh Thiên nhìn theo, thầm nghĩ: “Khoẻ đến mấy thì làm sao anh ta thắng được ba mươi võ sĩ nổi tiếng lừng danh thành phố này cơ chứ!” mà không hề biết mình đã đi sai nước cờ…

Ngày 2/6, tại lớp võ của sinh viên trường đại học Đ.L:

“Nè xem cái luật chơi vòng thành phố nè!”

“Năm nay ra luật kỳ quá! Ngày 3/6 sẽ thi đấu giữa những đội trưởng của các đội. Khoảng hơn ba mươi đội chơi tham dự nên sẽ có từng ấy đội trưởng. Đội trưởng nào thắng được từ mười người trở lên sẽ được chọn vào vòng thi của thành phố ngày 20/6 và lúc đó tất cả thành viên các đội sẽ thi đấu để chọn ra đội xuất sắc thi giải quốc gia. Thật là…Còn phải tuỳ thuộc vào đội trưởng sao? Kẻ nào ra luật dở hơi thế?”

Phương Nhi ngồi vắt vẻo trên lan can nghe thế nhảy xuống:

“Có cái quái gì đâu chứ! Đội trưởng này chấp tất.”

“Phương Nhi mà đã đánh thì ba mấy thằng đã là gì nhỉ?” – Mọi người lại nịnh.

“Để tôi đi.” – Giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Hả? Mạnh Bảo! Anh đi sao? Anh làm đội trưởng?” – Cả lớp đồng thanh.

Phương Nhi cũng ngạc nhiên:

“Bùn, anh bảo anh không thi mà?”

“Cô ở lại tập luyện cho cả lớp đi, cái trò đội trưởng này không cần cô tham gia.”

“Thế…anh định tham gia môn gì?”

“Tổng hợp mà, phải dùng tất cả các loại võ để chiến thắng thôi. Cô không cần biết đâu, cứ ở lại chờ kết quả.” – Nói rồi Mạnh Bảo lạnh lùng quay đi.

Dù anh bảo thế nhưng ngày 3/6 cả lớp vẫn lục đục kéo đến xem trận thi đầu tiên. Mới là trận thi giữa các đội trưởng mà sao khán giả đông vậy nhỉ. Phương Nhi xì một cái, trông mấy người đàn bà con gái kìa, đến hình như là để dán mắt vào ông “thầy” đẹp troai lớp cô đây mà. Cô ngồi cùng lũ bạn, chăm chú quan sát phía dưới sân đấu kia. Ừm công nhận là Mạnh Bảo cuốn hút thật. Lần đầu tiên cô thấy anh ta mặc đồng phục võ thuật đấy, bộ đồ trắng tôn lên dáng vẻ cao lớn của anh ta và gương mặt lạnh lùng lại càng “kool” tệ, thảo nào khán giả nữ kéo đến nhiều thế. Nhưng cô cũng hơi lo, Mạnh Bảo ngoại hình ổn thật nhưng vẫn “nhỏ bé” so với ba mươi tên vận động viên cao 1m9, nặng phải…90kg, 100kg kia. To như sumo, trông thật vạm vỡ, đấm ai khéo “nhọ” lắm đây.

Đằng kia, Minh Thiên vẫn ngồi đó, gương mặt tuấn tú nhếch lên nụ cười khinh thường chàng trai lạnh lùng đứng dưới kia.

Nhiều khán giả la ó:

“Nè tại sao lại ba mươi người cùng đấu với một chàng trai vậy? Luật chơi quá kỳ đấy!”

“Bình tĩnh nào mọi người!” – Ông Long giật micro của MC luôn – “Vận động viên Mạnh Bảo nhận đấu với ba mươi người còn lại mà.”

Mạnh Bảo tức muốn bốc hoả, ai nhận đấu với ba mươi thằng này chứ, cái lão Long kia chắc chán sống rồi đây. Nhưng thực tình anh không muốn nhìn mặt Minh Thiên nữa, từ ngày hôm đó…Nên anh phải tự mình đánh trận này!

PÍP! Tiếng còi vang lên báo hiệu bắt đầu.

Một gã đội trưởng to béo hiếu thắng không ngại ngần gì xông vào Mạnh Bảo. Ánh mắt anh quét qua từng hành động của hắn, nhận ngay ra hắn định đấm anh nên lập tức tránh mặt ra nhanh như chớp. Quả nhiên cú đấm của hắn tung ra không kịp lao vào mặt Mạnh Bảo mà ngược lại, cánh tay hắn bị giữ ngay ở cổ tay (chiêu quen thuộc của Bảo nhờ) và chỉ với một tay cùng chiêu võ Judo, Mạnh Bảo quật ngã gã đàn ông to béo trong chốc lát.

“Đội T. đã bị loại! Tiếp!”

Lần lượt từng tên đội trưởng xông vào Mạnh Bảo. Tất cả đều là những võ sĩ siêu đẳng, võ thuật vừa nhanh, vừa khoẻ lại rất dẻo dai, từng cú đấm bước chạy của họ đủ khiến sân đấu rung chuyển. Nhưng chẳng gì rung chuyển được Mạnh Bảo. Anh vẫn rất bình tĩnh, xác định được hướng của đối phương mà né, sau đó chỉ việc tấn công lại vào những chỗ hiểm nguy mà đối phương ít ngờ tới. Mỗi gã anh lại nện một kiểu khác nhau. Cú đá Taekwondo, nắm đấm Karate, các động tác trong các bài quyền Wushu, cú huých tay nhờ võ cổ truyền Việt Nam, rồi mọi thứ khác từ những bước xoạc, cú nhảy, né người,…đều được Mạnh Bảo sử dụng hoàn hảo. Không một gã nào đụng được vào chỉ một sợi tóc của anh, lần lượt bị anh quật ngã với sức khoẻ tuyệt đỉnh mà sinh ra anh đã có được. Khán đài bất động trước anh, đến Phương Nhi cũng phải nổi da gà: “Khi phát huy tất cả sức mạnh là Mạnh Bảo như thế đấy!”. Còn Minh Thiên, anh cứ ngỡ đang nhìn nhầm. Dù biết Mạnh Bảo rất mạnh nhưng đâu nghĩ mạnh đến mức “khủng khiếp” vậy.

Lúc ba mươi tên được hạ thì Mạnh Bảo cũng đã thấm mệt, anh ngước lên:

“Còn đội nào nữa không?”

“Không, không còn đội nào hết! Đội của Mạnh Bảo chắc chắn sẽ thi quốc gia rồi đúng không mọi người! Loại sạch sành sanh các đội còn lại!” – MC lên tiếng.

“Tôi sẽ không thi.”

“Hả?” – Ai cũng ngạc nhiên.

“Nhiệm vụ của tôi chỉ đến đây thôi. Còn lại thì đội tôi do Phương Nhi quản lý.”

“Nè tôi bảo thế bao giờ?” – Phương Nhi cuống cuồng hét lên.

Bỗng có một giọng nói đầy khiêu khích vang lên từ khán đài:

“Có mà sợ thi sẽ thua thì có, phải không Mạnh Bảo?”

Cả Mạnh Bảo và Minh Thiên chết lặng người trước giọng nói đó, ngó nhìn xung quanh khán đài. Và con người ấy đứng dậy. Một chàng trai để tóc dựng, gương mặt nhìn thật không dễ gần với ánh mắt hiểm độc cùng nụ cười gian ngoa. Anh ta mặc chiếc áo ba lỗ đỏ cùng cái quần bò rách lỗ chỗ đúng “mốt” khoe cơ bắp cuồn cuộn, dáng người cao to, bụi bặm. Anh ta từ từ đi xuống, vẫn giữ nguyên nụ cười đó nhìn Mạnh Bảo đang sững người ra kia:

“Lâu lắm không gặp, Mạnh Bảo! Mày đi dến đây rồi cơ à?”

“Khánh…Khánh Vinh…”

“Mày còn nhớ tao sao? Vinh dự quá đi!”

Ánh mắt Mạnh Bảo như bùng lên ngọn lửa, lao tới nắm áo anh chàng Khánh Vinh đó:

“Thằng khốn! Sao mày lại ở đây? Cô ấy đâu???”

“Ối giời làm gì mà nóng vậy, mày đang ở chốn đông người đấy nhé!”

Minh Thiên từ trên kia cũng hét lên mặc cho mọi người nhìn mình:

“Khánh Vinh, thằng khốn kia! Mày đưa Thanh Linh đi đâu hả???”

Phương Nhi ngồi đó không hiểu chuyện gì cả. Thanh Linh? Thanh Linh là ai vậy?

“Ồ cả Minh Thiên cũng ở đây sao?” – Khánh Vinh cười hiểm độc – “Con bé đó tao giao cho người khác xử lý rồi, sống chết thế nào tao có biết gì đâu à? Mà tao chắc là nó ngỏm củ tỏi ở đâu đó rồi, cần quan tâm làm gì.”

“Mày…” – Mạnh Bảo tức giận thật sự - “Mày chết đi!”

Anh lao đến định giáng cho Khánh Vinh một cú đấm. Nhưng…

Xẹt! Khánh Vinh né cú đấm của Mạnh Bảo, và dùng tay lao đến bóp cổ anh, ném anh ra phía sau. Gương mặt anh đập ngay xuống sàn khiến anh choáng váng. Cả khán đài cũng choáng váng. Tên đó…đấu được Mạnh Bảo…??

“Mày vẫn yếu như ngày nào Bảo ạ!”

“Đừng có vội mừng!” – Mạnh Bảo đứng ngay dậy, lao bật về phía Khánh Vinh bằng cú nhảy điêu luyện đã chiến thắng được mấy gã kia.

Khánh Vinh hừ một tiếng, không hề quay lại, không hề né tránh mà chỉ vung tay ra. Cánh tay dài của hắn đập thẳng vào người Mạnh Bảo khiến anh ngã thẳng xuống đất. Máu chảy ra từ khoé môi anh…

Quặp! Khánh Vinh quặp hai cánh tay anh lại ra phía sau, đôi chân của hắn đè lên lưng anh đau điếng. Hắn cười:

“Tao không có thi cho thành phố này, nghe mày thi ở đây thì tao qua xem thử. Hoá ra mày vẫn yếu xìu, thắng được mấy thằng ranh kia đã là gì so với tao? Mày không dám thi vì mày sợ tao chứ gì, 2 năm trước và bây giờ cũng thế thôi.”

“Câm đi, tao sẽ thi đấy, tao sẽ thắng mày…Á!” – Mạnh Bảo bị Khánh Vinh bẻ tay đau hơn.

“Mày chẳng là gì so với tao! Mày chỉ là thằng vô dụng thôi, haha!”

“Dừng ngay lại!!!” – Tiếng hét của cô gái ấy vang lên và như sao xẹt…

BỐP! Đôi chân đó lao đến đá mạnh tay và chân của Khánh Vinh ra khỏi người Mạnh Bảo. Là Phương Nhi. Cô lao như bay đến giải thoát cho Mạnh Bảo, cười:

“Nè ông anh biết đang bạo lực ở đây không, đây không phải chỗ tán chuyện riêng của hai người đâu nhé. Làm người ta chướng cả mắt!”

“Con bé này, mày dám…” – Khánh Vinh tức giận giơ quả đấm về phía Phương Nhi.

MC vội lên tiếng:

“Đây là sân đấu, không phải nơi giải quyết chuyện riêng! Đề nghị anh kia đi ra ạ!”

Khánh Vinh nghe vậy bực mình bỏ quả đấm xuống, hậm hực quay đi. Lớp của Phương Nhi lũ lượt kéo xuống cùng Phương Nhi dìu Mạnh Bảo đứng dậy. Anh đã ngất xỉu đi, có vẻ anh đã bị thương và đuối sức. Hừ đành phải dìu ra bệnh viện thôi. Phương Nhi bảo cả lớp:

“Gọi taxi đưa anh ta đến bệnh viện đi, tớ ra lấy đồ cho anh ta không thì lại bảo mất những thứ quan trọng thì chết.”

Nói rồi cô chạy ra phòng gửi đồ lấy lại đồ của Mạnh Bảo đã gửi trước khi thi. Một cái mũ bảo hiểm thì cần gì lấy lại nhỉ. À quên, hình như anh ta có cái ví tiền, thôi thì cô cầm hộ anh vậy. Nhưng cô vừa cầm cái ví thì có cái gì đó rơi ra. Phương Nhi ngạc nhiên nhìn cái đó.

Một dải lụa hình cái nơ…

“Giờ cô đi đâu, Thanh Linh?”

“Đến gặp Thanh Chi!” – Giọng cô lại lạnh lùng như chưa hề khóc vậy.

Cô lặng lẽ đi về phía trước. Mạnh Bảo chỉ biết đi theo, không hỏi gì thêm nữa. Thanh Linh bước vào trong phòng bệnh của Thanh Chi, còn anh thì đứng ngoài nhìn từ xa qua cửa sổ. Anh giật mình không tin vào mắt mình luôn, Thanh Chi đang ngồi trên giường bệnh và mái tóc dài của Thanh Chi không được buộc cao nữa mà xoã ra, từ xa nhìn không phân biệt được Thanh Linh và Thanh Chi nữa.

Chỉ thế cũng đủ để gọi là “hai chị em như hai giọt nước” rồi. Chỉ là tại sao hai người có đôi mắt khác nhau thế nhỉ? Ừ thì một người giống bố một người giống mẹ nhiều hơn nhưng phải có cái gì “hoà trộn” cả bố và mẹ chứ sao đôi mắt Thanh Linh nhìn rất đẹp, lạnh lùng, dịu dàng, hơi buồn còn đôi mắt Thanh Chi nhìn là không có cảm tình rồi.

Thanh Linh nói với bà cụ “vú nuôi” đang ngồi đó:

“Bà về đi, để con trông Chi cho.”

“Ừ bà về nấu cơm, tí con về nhé!”

Bà cụ đi rồi, Thanh Linh ngồi xuống bên giường Thanh Chi nhưng chỉ nhận được cái thờ ơ của Thanh Chi, việc chị mình đến thăm dường như cô chẳng thấy quan trọng. Nhưng chợt nhớ ra cái gì đó, cô hỏi:

“Mang đi không chị?”

“Mang gì?”

“Eyeliner (kẻ mắt)! Chị nhìn mặt mũi em bơ phờ thế này không có trang điểm thì làm sao mà nhìn mặt mũi ai được chứ.”

Mạnh Bảo ồ lên. Thảo nào giờ anh nhìn mãi chẳng thấy Thanh Chi đẹp cho lắm. Mặt mũi thì có trang điểm đâu nên nhan sắc đúng là rất bình thường, chỉ có cái nét xinh xinh thôi.

“Chị không mang cái đó, tí về thì trang điểm sau.”

“Không! Nếu không có thì em không ra đường đâu!” – Thanh Chi bướng bỉnh – “Chị Linh, sao chị không make-up mà chị đẹp thế? Em phấn son bao nhiêu cũng không bằng được cái mặt mộc của chị!”

“Xinh đẹp đâu phải là thứ quan trọng nhất, còn rất nhiều thứ em có thể thích hơn là xinh đẹp. Em nên coi mình đã là đẹp nhất rồi, đừng có tự ti vậy.”

“Em thấy em xấu mù đi được à, chẳng bằng chị tí nào! Chị về lấy cho em đi, không make-up em đâu dám tự tin ra đường chứ. Nếu không em ở lại đây mãi đấy!”

“Con bé này, em bướng bỉnh vừa chứ.”

Nói vậy nhưng Thanh Linh cũng đứng lên đi ra. Dù Thanh Chi hay đòi hỏi, nhưng Thanh Chi đã ốm đau suốt rồi, muốn đẹp lên cũng đâu có tội tình gì. Nghĩ thế rồi cô đi khỏi bệnh viện nhưng Mạnh Bảo đã đi theo liền:

“Đi với tôi đi!”

“Đi đâu?”

“Bí mật!”

Mạnh Bảo kéo Thanh Linh đi. Hoá ra là vào khu chợ mua sắm. Anh kéo cô đến chỗ bày những món đồ lưu niệm, trang sức rất đẹp. Nhiều thứ quá khiến Thanh Linh hoa cả mắt. Cô chưa bao giờ được đụng vào những thứ đó cũng như sử dụng chúng nên rất thích thú với những món đồ đẹp như vậy. Còn mấy bà cô bán hàng thấy cô gái xinh đẹp thì mời chào hết lời:

“Cô mua vòng cổ không? Vòng tay này cũng hợp với cô lắm ấy!”

“Cái cặp tóc này ở trên mái tóc kia thì còn gì bằng!”

“Thêm cái nhẫn nữa, hoặc đôi khuyên tai.”

“Son phấn chính hiệu đây, cô mà trang điểm thì đẹp cực luôn ấy.”

“Cô có thích một cái thắt lưng hàng hiệu cho cái váy rất đẹp của cô không?”

Thanh Linh thật chẳng biết trả lời thế nào. Cô đã đi mua mấy thứ như thế này bao giờ đâu, chỉ có Thanh Chi mới rành rọt thôi. Nhưng quả thật đều là những thứ thật đẹp, nếu cô dùng chúng biết đâu cũng được như mấy bà này nói ấy nhỉ.

Nhưng Mạnh Bảo đã cười, kéo tay cô đi:

“Lại đây! Tôi tìm được một thứ cho cô này.”

“Cái gì thế?”

Mạnh Bảo chỉ vào một dải lụa được buộc thành hình cái nơ được bày ở một gian hàng. Thanh Linh lặng đi, chiếc nơ này có màu xanh giống màu váy cô mặc – màu xanh của bầu trời, màu xanh của hy vọng. Giữa biết bao cái nơ đủ màu sắc chỉ có chiếc nơ này là nổi bật nhất. Nó thật là đẹp!

“Bán cho tôi cái nơ này đi.” – Mạnh Bảo chỉ vào luôn.

“Của cậu đây. Giá là 20.000đ!”

“Đắt vậy! Có cái nơ mà 20! 10.000đ thôi chứ!” – Mạnh Bảo mặc cả liền.

“Thôi làm gì mà mặc cả, nó đẹp vậy chắc giá đúng đấy.” – Thanh Linh nói.

“Đi mua sắm là phải mặc cả, không mình bị chém chết à?” – Mạnh Bảo nói nhỏ với cô rồi quay ra - “Nè bà cô, 15.000đ nhớ!”

“Ờ thì…Thôi được rồi, 15 thì 15. Này cầm lấy!” – Bà chủ tiếc rẻ nhưng vì thấy Mạnh Bảo cũng “tăng giá” một tí nên đành xuống nước.

Mạnh Bảo cầm cái nơ. Ái da cái của này sao đắt thế, anh cứ tưởng chỉ vài nghìn bọ thôi chứ. Chắc cái nơ này phải có “nguyên liệu” từ chỗ nào xa xôi lắm mới đắt. Nhưng nó không làm anh thất vọng, vì nó cực kỳ đẹp. Anh quay lại nhìn Thanh Linh:

“Tặng cô đấy.”

“Tặng tôi thật hả?” – Thanh Linh cầm cái nơ, chưa hết ngạc nhiên.

“Tôi bỏ ra 15 ngàn vì một cái nơ bọ thì chỉ có tặng quý cô thôi.”

“Nhưng mà…dùng thế nào?”

Mạnh Bảo phì cười, cứ tưởng cái gì cô cũng biết chứ. Trông lúc này cô ngố thật đấy. Anh cầm luôn cái nơ, vòng tay ra sau tóc cô:

“Dùng thế này!”

Thanh Linh chưa hiểu gì thì đã thấy tóc mình khang khác. Mạnh Bảo đã buộc cái nơ lên tóc cô, mái tóc xoã nhìn hơi “già” có thêm cái nơ khiến cô trở về đúng tuổi 18: xinh đẹp, trẻ trung và có phần dễ thương. Ai ở khu chợ cũng phải quay lại nhìn cô, lúc này cô chẳng còn lạnh lùng đáng sợ nữa, vừa xinh vừa dễ gần hơn.

“Không cần son phấn, chỉ thế cũng đủ để cô đẹp hơn rất nhiều người!”

Thanh Linh ngẩng lên. Gương mặt Mạnh Bảo với nụ cười rạng rỡ đang nhìn cô.

“Lãng mạn quá đi!” – Bà chủ bán nơ ngọt giọng – “Cô ấy thật diễm phúc vì có người bạn trai như cậu đấy!”

“Đó đâu phải bạn trai tôi.” – Cô đáp.

“Nhưng nhờ cậu ta mà cô trở nên xinh đẹp hơn với cái nơ đó, đúng không cậu?” – Bà chủ liếc Mạnh Bảo.

“Bà cô nói quá chuẩn.”

“Thế cậu có thưởng tôi thêm tí nào cái “quá chuẩn” đó không?” – Bà chủ mắt sáng rực, phải đòi lại 5.000đ mới được!

“Có, tôi thưởng bà cô câu chúc: Chúc bà bán hàng nhiều khách! Bái bai, cảm ơn bà cô nhiều. Đi thôi!” – Nói rồi Mạnh Bảo kéo Thanh Linh đi, để lại đằng sau gương mặt ngợ ra vì bị “troll” (chơi đểu) của bà chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play