Vân Trang xuýt xoa khi tắt bếp, nồi cháo tía tô thơm ngon nóng hổi làm
cô nhìn mà phát thèm. Nhưng mà nồi cháo này không phải nấu cho cô nên
đành chịu vậy, trời bắt đầu trở lạnh dần, có lẽ thu cũng đang vào những
ngày cuối rồi, thời tiết thế này ăn cháo thì còn gì bằng nữa. Vân Trang
đã vốn khéo tay, cháo của cô rất ngon nên lúc nào “Thanh Linh” cũng muốn cô làm cho mình ăn (Meo: sai vặt trá hình >. Cô rời khỏi bếp của khách sạn, mang cặp lồng qua phòng Mạnh Bảo. Lúc nào sáng ra anh cũng dậy rất sớm để đưa cháo cho “Thanh Linh” luôn, nhưng
dạo này anh mệt hay sao mà bây giờ đã 7, 8 giờ sáng vẫn chưa thấy dậy.
Vân Trang không nỡ đánh thức anh trai, thôi thì cũng nhân dịp này đi
thăm Thanh Linh nên cô tự mình đi đến bệnh viện.
Trời mùa thu buổi sáng khá lạnh, những cơn gió thổi khiến lòng người man mác nỗi cô đơn…
“Vân Trang, trời lạnh rồi sao mặc phong phanh thế kia?” - Tiếng gọi quen thuộc ấy vang lên.
Cô quay lại, là anh...Anh đi về phía cô:
“Em cầm cái gì đấy? Đưa cháo cho Thanh Linh à?”
“Vâng.”
“Mạnh Bảo lại ngủ như con lợn chết rồi phải không? Thật là, sao lại để
em đi thế này chứ? Đưa cặp lồng đây anh mang vào viện cho.”
“Không cần đâu, em đi cũng được mà.” - Vân Trang gắng từ chối.
“Em quay về đi, em đã mất công nấu cháo rồi.” - Minh Thiên vẫn mặc kệ
lời từ chối đó, cầm lấy cái cặp lồng cháo trên tay Vân Trang và đi luôn.
Vân Trang nhìn theo bóng anh đi, đôi mắt đẹp lanh lợi của cô tự dưng
buồn hẳn. Người ta nhìn vào có thể thấy Minh Thiên kiêu căng, ngạo mạn,
toàn thích “kích đểu” người khác, nhưng thực tình anh rất tốt và luôn
quan tâm tới người khác. Nhất là Vân Trang, vì cô đã chăm sóc anh trong
thời gian anh suýt chết đuối cách đây hai năm trước, trong lúc anh đang
day dứt vì Thanh Linh biến mất, cô đã trở thành người động viên anh nên
anh lại càng đối xử tốt với cô, dù anh chẳng ưa gì anh trai cô. Chỉ là,
sự quan tâm của anh dành cho Vân Trang chẳng khác gì quan tâm một người
bạn…
“Anh vào viện cũng chỉ vì muốn thăm chị Thanh Linh phải không?” - Bỗng Vân Trang buột miệng.
“Hả?” - Minh Thiên quay lại - “Em nói thế là sao?”
“À không…Em chỉ hỏi thế thôi! Anh đi đi nhanh kẻo cháo nguội.”
Minh Thiên nhìn Vân Trang với ánh mắt khó hiểu nhưng nghe cô nói thế thì cũng đành vội vã chạy đi. Vân Trang chỉ biết đứng lặng, cô không đủ can đảm để nói cho anh hiểu…
“Em còn đứng đó làm gì?” - Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Vân Trang giật mình quay lại. Là Phương Nhi! Cô đã đi đâu suốt mấy ngày
nay, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây!? Vân Trang hơi lùi lại, Phương Nhi lúc này không phải Phương Nhi của lúc trước. Nhìn Phương Nhi lạnh băng, đôi mắt có chứa đựng nhiều giận dữ và buồn đau pha lẫn. Cô lại đang mặc bộ quần áo võ thuật quen thuộc nên ánh mắt lạnh lùng đó kết hợp bộ đồ
võ làm cho ai nhìn Phương Nhi cũng phải rùng mình.
“Chị Nhi, chị đã đi đâu vậy?”
“Đừng nói với chị là em thích tên Thiên đó.”
“Làm gì có chứ! Chị sao vậy, trông chị lạ quá.”
“Đừng có đánh trống lảng! Em không dám nói ra cho hắn biết à?”
Vân Trang cúi mặt:
“Em có thể làm gì khi người ta yêu người khác sâu đậm đến như thế. Có lẽ nhìn người ta vui phần nào đó bên người người ta yêu, thì em sẽ vui
hơn…”
“Vui cái gì!?” - Giọng Phương Nhi vẫn lãnh đạm như thế nhưng lại có chút gì đó nghẹn ngào vô cùng. - “Nhìn người mình yêu yêu người khác, em vui được chị phục em đó. Em có cười nhiều đến đâu, em có cố gắng đến đâu
thì chỉ làm trái tim mình phải kìm nén thêm nhiều nỗi đau vào thôi.”
“Chị à, đâu phải…”
Vân Trang chưa kịp nói xong thì Phương Nhi lặng lẽ bỏ đi, đôi mắt buồn
rầu đó làm Vân Trang bắt đầu hiểu ra chuyện gì đó. Cô gọi Phương Nhi
lại:
“Chị, anh Mạnh Bảo và đoàn võ rất lo lắng cho chị mấy ngày nay, chị nên quay lại báo tin cho mọi người biết chứ!”
“Mạnh Bảo lo cho chị sao?” – Phương Nhi chợt khẽ cười, quay lại nhìn Vân Trang – “Bảo anh ấy là chị cảm ơn đã lo cho chị, và từ nay về sau, đừng lo lắng hay nghĩ ngợi nhiều về một kẻ lạ như chị nữa.”
Phương Nhi cười. Vẫn nụ cười đẹp của một người con gái xinh đẹp. Nhưng
sao nụ cười đó chứa đầy thê lương và đau đớn chứ không hề có gì gọi là
vui vẻ, hạnh phúc…?
Rồi cô lại đi. Bóng cô khuất dần sau dãy phố. Bầu trời mùa thu sao ảm đạm nhuốm màu buồn thế này?
Nắng đã bớt màu rực rỡ trên bầu trời hôm nay
Gió vẫn tiếp tục thổi mạnh buốt giá lòng người
Tình yêu ai bảo lúc nào cũng ngọt ngào như màu nắng?
Hay mãi đắng cay tê tái chỉ biết giữ vào riêng tim mình…
“Vân Trang, sao em lại ở đây? Sao không gọi anh dậy đưa cháo cho Thanh Linh?”
Vân Trang quay lại. Mạnh Bảo vừa dậy, ra ngoài phố đã thấy cô đứng bần thần ở đó.
“Minh Thiên đưa hộ rồi…”
“Thế à? Thế sao em còn đứng đây?”
“Em vừa gặp Phương Nhi…”
Mạnh Bảo đứng sững một hồi, kinh ngạc:
“Em gặp cô ấy!? Cô ấy ở đâu? Tại sao mấy ngày nay lại bỏ đi đâu mất như vậy?”
“Chị ấy không sao cả, chị ấy nói anh đừng lo lắng cho một kẻ lạ như chị ấy nữa…”
Một cảm giác đau đớn đè nặng lên trái tim Mạnh Bảo sau câu nói đó. Câu
nói của Phương Nhi ngắn gọn nhưng sao mang bao nhiêu tâm trạng, nỗi niềm của cô. Kẻ lạ…Cô mãi chỉ là kẻ lạ, một người mà Mạnh Bảo vô tình gặp,
đến rồi lại đi như một làn khói mong manh chứ không phải hình bóng nào
đã gắn chặt vào trái tim anh rồi.
Mạnh Bảo vội chạy đuổi theo Phương Nhi, hy vọng tìm thấy cô. Anh không
thể để cô như vậy được! Anh biết cô mạnh mẽ, anh biết cô có thể chịu
đựng đau khổ, nhưng chịu đựng nhiều quá thì ích lợi gì chứ!!?? Anh có
linh cảm Phương Nhi đang chịu nhiều nỗi đau, không biết có phải chỉ nỗi
đau tinh thần không hay là thể xác nữa…
Con phố lặng không còn thấy cô đâu.
Gió thu buồn. Buốt giá. Tê tái. Lạnh lẽo. Và đắng lòng…
Giữa phố vắng em đi trong gió lạnh
Hình bóng em cứ như một làn sương mong manh
Em đi về đâu? Nơi nào em có thể đi đến được?
Hỏi nhân gian có gì là như ý?
Tình yêu nào có phải là truyện cổ tích có hậu
Số mệnh dường như lúc nào cũng oan trái và tàn nhẫn với kiếp người!
Đêm…
“Ngày mai là cuộc thi võ tổ chức rồi, em háo hức quá!”
“Ừ, em ngủ đi, mai dậy sớm.” – Mạnh Bảo khẽ kê gối cho “Thanh Linh”.
“Anh ngủ lại đây với em được không? Đêm một mình em sợ…”
“Em mà biết sợ á!? Đừng đùa anh chứ!” – Mạnh Bảo kinh ngạc.
“Ờ thì…Sao em mới nói thế mà anh đã nói to vậy? Anh quát em sao?”
“Em lạ thật đấy, chỉ là anh thấy ngạc nhiên thôi mà. Anh không nghĩ
Thanh Linh biết sợ cái gì cả, ngày trước em suốt ngày ra biển vào ban
đêm, thế mà ngủ một mình thì lại sợ.”
“Em có phải thánh đâu mà không biết sợ!” – “Thanh Linh” giận dỗi.
“Được rồi, ngủ đi! Sao mà cáu gắt giận dỗi nhanh thế? Thanh Linh lạnh lùng, dịu dàng của anh đâu rồi.”
“Em chính là Thanh Linh đây, anh vẫn không tin à?”
“Được rồi, ngủ đi!”
“Thanh Linh” đành nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Mạnh Bảo ngồi lặng nhìn cô, sao Thanh Linh khác quá vậy? Đành rằng phẫu
thuật vì bị thương có thể làm ngoại hình cô khác đi thì anh không nói,
nhưng tính cách của cô cũng thay đổi. Ban đầu anh vẫn nghĩ chỉ là do tâm lý bất ổn, sau đó thì sự thay đổi này càng rõ rệt. Thanh Linh mà hay
giận dỗi? Thanh Linh mà hay nũng nịu đến mức…quá đáng thế này? Thanh
Linh mà biết sợ sệt? Thanh Linh mà vết thương tái phát một chút đã kêu
đau? Mặc dù anh chỉ ở bên Thanh Linh có đúng một mùa hè ngắn ngủi nhưng
tính cách của cô, anh biết rõ chứ!
Liệu đây có đúng là Thanh Linh hay không? Anh vội lắc đầu, sao anh có
thể nghi ngờ chứ? Cô gái này khi trở về đã kể lại quá khứ vô cùng đau
khổ suốt 2 năm với những tình tiết gần như chính xác, liên quan đến cả
Khánh Vinh nữa, thì làm sao mà không thể là Thanh Linh được? (Meo: Bùn à, rốt cuộc thì anh cũng khôn ra một tí nhưng mà sao anh vẫn
quên cái tính cách của Thanh Linh là luôn giấu đi đau đớn, không bao giờ có chuyện kể ra một tràng một lèo như “Thanh Linh” này nhẩy)
Bóng đêm phủ xuống, không gian chìm trong yên lặng. Nhưng lòng người nào có lặng yên được như thế. Ở đằng kia, cô gái ấy vẫn đứng đó nhìn anh,
bàn tay cô nắm thành nắm đấm đầy tức giận. Cô không thể đính chính cho
anh rằng người con gái đang ngồi cạnh anh không phải là Thanh Linh!
Sáng sớm. Trời mát, nắng chiếu dịu nhẹ. Thời tiết đẹp nên nhà thi đấu võ
thuật chật ních người. Năm nay cuộc thi võ quốc gia được chuyển về đây
nên ai ai cũng vô cùng háo hức, phải hàng nghìn khán giả đến cổ vũ các
vận động viên. Sau bao nhiêu vòng tuyển chọn gắt gao từ biết bao thành
phố khắp cả nước, dựa vào số điểm thì chỉ có khoảng hơn chục thành phố
là lọt vào vòng quốc gia vì có điểm cao. Trong đó, riêng “thành phố chủ
nhà” Đà Lạt thì có tận hai đội là đội của Phương Nhi và Khánh Vinh, số
điểm của hai đội trong vòng thành phố cùng với thành tích, tài năng quá
xuất sắc nên cả hai đều sẽ vào vòng lớn nhất này. Chỉ tiếc là dù cùng
một thành phố nhưng hai đội này không có chuyện “yểm trợ” nhau mà vẫn
đối đầu bình thường.
Vì đến sớm nên Mạnh Bảo, “Thanh Linh”, Vân Trang, Minh Thiên, Minh Phú,
cả chú Hoàng Duy cũng được hàng ghế khán giả gần với sân đấu nhất nên dễ dàng lo cho đội “gà” hơn. Tuy nhiên cả đội vô cùng sốt ruột vì không có Phương Nhi, gần đến giờ rồi, chẳng lẽ cô “bùng” thật sao?
“Phương Nhi kìa mọi người!!” – Một thành viên trong đội reo lên.
Mạnh Bảo là người đứng lên đầu tiên. Giữa hàng ngàn khán giả, cô gái trẻ mặc bộ đồng phục võ thuật trắng, dáng cao tận 1m72 rất nổi bật không
lẫn vào ai được. Nhưng trông cô gầy hơn, xanh xao hơn, gương mặt không
còn hiện diện sự vui vẻ, dữ dằn như bà chằn nữa mà có gì đó buồn bã,
lạnh lẽo. Nhìn Phương Nhi như thế, còn thấy nổi da gà hơn cả nhìn thấy
Thanh Linh nữa.
“Đội trưởng, đi đâu mấy ngày nay làm tụi tớ lo sốt vó này!”
“Đến giờ phút chót mới đến, tụi tớ lo cho cậu lắm đấy!”
Phương Nhi lãnh đạm đáp lại:
“Cảm ơn! Đi ra thôi.”
Chỉ giọng nói cũng thấy nỗi buồn đang âm ỉ trong trái tim cô…
“Phương Nhi!”
Cô đứng lại, nhưng không quay lại nhìn người đang gọi cô. Anh bước đến,
xoay ngay người cô lại và cô ngã vào lòng anh. Cô kinh ngạc không hiểu
chuyện gì thì đã thấy vòng tay anh quàng qua ôm chặt lấy mình, ai nấy
cũng ngạc nhiên trước hành động của Mạnh Bảo.
“Em gầy đi quá nhiều đấy!”
“…”
“Những ngày qua, em đã tự tập luyện cho ngày thi hôm nay một mình hả? Em đã cố tình không để ai tìm ra em, có đúng như thế không?”
“…” – Cô không đáp, một phần vì anh đoán đúng và một phần vì cô không biết mình nên nói gì nữa.
Mạnh Bảo dụi vào tóc cô, khẽ nói rất nhỏ:
“Tôi nợ em nhiều thứ…Tôi không thể đáp lại tấm chân tình của em. Em là
người con gái tốt, và em đừng vì tôi mà chịu khổ nữa. Hãy trở lại là
chính em đi, hãy vui lên và chiến thắng nhé.”
“Anh nghĩ anh là ai mà khiến con này phải chịu khổ chứ?” – Cô bỗng ngẩng lên nhìn anh – “Cảm ơn đã động viên, yên tâm là em không bao giờ thua
vì nghĩ đến anh đâu!”
“Thế là tốt!” – Anh cười, cô nói dối đây mà, nhưng thôi cứ để cô tin vào lời nói dối của cô đi vậy. – “Đi đi, tôi tin em sẽ không bao giờ biết
gục ngã là gì!”
“Tin với chả tưởng, bỏ ra đi, nóng quá! Ôm ấp gì ở đây.” – Cô bực bội
vùng mình ra khỏi vòng tay anh nhưng cử chỉ đó đủ để anh nhìn thấy tâm
trạng cô đã vui hơn rất nhiều.
Yêu một ai đó, thì chỉ cần sự quan tâm của người đó dù là một chút cũng đủ sưởi ấm cả con tim đã giá lạnh...
“Đã đến giờ thi đấu, các đội mau bước vào vị trí!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT