Thanh Chi kinh hãi khẽ lùi lại khi nhìn thấy Phương Nhi đứng lên, đôi mắt đầy căm giận nhìn thẳng vào cô ta khiến cô ta lúng túng. Cô ta nghĩ Phương
Nhi bị bệnh là không còn sức khỏe để cho cô ta một chưởng sao? Thế thì
quá phí bao nhiêu năm cô đi học võ rồi! Loại con gái này thật đê tiện,
cô chưa nghe đến “em gái Thanh Linh” bao giờ nhưng sao lần đầu tiếp xúc
đã khiến cô điên tiết thế này không biết!
Phương Nhi lao đến nắm chặt cổ tay Thanh Chi kéo giật lại về phía mình,
tay Phương Nhi khỏe hơn cả tay võ sĩ hạng A lại còn nắm rất chặt, bẻ
luôn tay Thanh Chi khiến cô ta kêu thét lên vì đau. Nhưng cô ta có kêu
thế nào thì không làm Phương Nhi cảm động, ngược lại còn làm cô tức giận thêm và bẻ tay cô ta đau thêm.
“Á đau, bỏ ra!!!” – Cô ta không chịu nổi.
“Tao phải làm cho mày tàn phế luôn để khỏi giở trò hèn hạ nữa!” – Nói
rồi cô giơ chân đá mạnh vào chân Thanh Chi khiến cô ta quỵ cả xuống.
Thanh Chi gục mặt xuống để Phương Nhi không thấy gương mặt tức giận tột
đỉnh của cô ta. Phương Nhi đúng là đối thủ đáng gờm mà, cứ tưởng kẻ đang kè kè Mạnh Bảo là một đứa con gái chân yếu tay mềm chứ, đằng này lại là một nữ vận động viên võ thuật trông dáng người cũng không cao to nhưng
sức khỏe thì sánh ngang lực sĩ. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cứ
tưởng thoát được Thanh Linh rồi là Thanh Chi có thể thoải mái đến bên
Mạnh Bảo chứ!
“Mày có dám làm thế không, Phương Nhi? Mày sẽ phải trả giá!” – Bỗng Thanh Chi cười.
“Mày nghĩ tao không dám sao?” – Phương Nhi cười lại, chẳng tỏ ra một
chút sợ hãi. – “Đằng nào tao cũng chết mà, nhưng tao sẽ không chết vô
nghĩa!”
“Đâu có phải mày chết, người khác cơ.”
“Cái gì?” – Phương Nhi giật mình.
“Tao nghĩ là mày nên về nhà!” – Nụ cười của Thanh Chi nham hiểm hơn bao giờ hết.
Linh cảm chẳng lành hiện rõ trong đầu Phương Nhi, cô hốt hoảng nhận ra
chuyện gì, buông Thanh Chi mà chạy đi. Chẳng lẽ…lại đúng như cô nghĩ…!?
Không, không phải như vậy được! Dù thế nào cũng phải về nhà ngay. Những ý nghĩ trong đầu thúc giục Phương Nhi chạy nhanh hơn. Kia rồi, nhà cô
kia! Cô lao vào, bật tung cửa!
Một cảnh tượng đập vào mắt cô! Ngôi nhà đẹp đẽ, sang trọng giờ như một
bãi chiến trường. Bàn ghế, giường tủ đổ tứ tung, những đồ đạc, vật dụng
thì tung tóe trên sàn nhà, nhiều thứ bị đập nát, vỡ, hỏng không còn lành lặn. Chuyện gì xảy ra thế này!!??
“Phương Nhi, con…con về rồi!” – Người đàn ông chạy ra từ bếp.
“Cha!” – Phương Nhi chạy đến chỗ cha mình – “Chuyện gì thế ạ!? Tại sao…?”
“Cha không biết, cha đi làm về muộn, vừa về thì thấy cảnh tượng này. Con mau vào đây đi!”
Phương Nhi vội theo cha chạy vào trong bếp. Lệ – cô giúp việc trẻ của Phương Nhi (xem chap 3: Màn đấu võ đầu tiên) đang nằm sõng soài trên nền đất, người bầm tím, trầy xước. Phương Nhi nâng đầu cô dậy:
“Lệ, làm sao thế? Tỉnh lại đi!”
“Cô chủ…Chị về rồi…” – Lệ yếu ớt gọi.
“Nói tôi nghe, có chuyện gì đang xảy ra?”
“Có cướp…Có nhiều kẻ lạ mặt vào đây, chúng nó…”
“Cứ từ từ rồi nói!”
“Nhóm lạ mặt đó vào đây đập phá đồ đạc, cướp đi tài sản có giá trị, rồi chúng nó…bắt cóc bà chủ…”
“Cái gì!!??” – Cả Phương Nhi và cha cô cùng bàng hoàng – “Chúng nó bắt mẹ tôi!!??”
“Em can ngăn thì bị đánh. Chúng nó gửi lại tờ giấy này, bảo em đưa nó cho chị…” – Lệ đưa cho Phương Nhi tờ giấy rồi gục ngất.
“Cha, cha giúp con đưa cô ấy vào bệnh viện với được không? Con sẽ xử lý nốt vụ này!” – Phương Nhi quay ra cha.
Cha cô đồng ý và dìu Lệ ra xe. Cha đi rồi, Phương Nhi mới quay lại cái
tờ giấy. Mở ra thì không có gì ngoài một dãy số, hình như là số điện
thoại. Phương Nhi mở máy, bấm số điện thoại trên tờ giấy đó. Một giọng
nói lạnh người vang lên trong máy:
“Nhận ra tao không, cô gái xinh đẹp?”
“Giọng nói này…Khánh Vinh!” – Cô tức giận tột độ khi nhận ra tên hèn hạ này.
“Tao đang giữ mẹ của mày – bà Ngân đây. Haha!”
“Mày…Chính mày thông đồng với con Thanh Chi để lừa tụi tao, rồi dựng lên cái màn kịch “đi tìm một đứa con gái mù”. Giờ đây lại còn bắt cóc mẹ
tao, mày rốt cuộc là muốn gì hả!?” – Cô hét lên đến lạc cả giọng.
Khánh Vinh cười nham hiểm:
“Đừng trách tao chứ, cái vụ bắt cóc này Thanh Chi cô nương nghĩ ra mà.
Bắt cóc mẹ của mày để mày không nói sự thật cho Mạnh Bảo biết về “Thanh
Linh” đang ở cạnh anh ta.”
“…” – Phương Nhi không nói nổi câu gì nữa, chỉ thấy lòng bốc hỏa.
“Nghe đây Phương Nhi, nếu mày nói ra sự thật, hoặc là đụng đến Thanh
Chi, thì ****** sẽ chết! Mày sẽ phải chấp nhận để Thanh Chi trở thành
người yêu của Mạnh Bảo, mày nên nhớ, chỉ cần Thanh Chi đóng giả làm
Thanh Linh thì thằng đó sẽ không bao giờ để ý đến mày! Trong trái tim
nó, Thanh Linh như được tạc tượng rồi, haha!”
“Câm cái mồm của mày đi…” – Phương Nhi thấy như nghẹt thở vì quá giận.
“Sao? Giận rồi sao? Thế để tao nói thêm nhé: tao là kẻ đã đâm mày hôm
trước đấy, mày tránh cũng giỏi phết, cứ tưởng đâm chết được mày rồi cơ.”
“Thằng khốn…” – Cơn tức giận của Phương Nhi đã đạt tới đỉnh điểm.
“Bây giờ thì hãy nghe lời tao đi, đừng có đụng đến Thanh Chi nhé! À quên, mày nhớ tham gia cuộc thi võ đấy, hehe.”
“Mày đâm tao chắc chắn là vì mục đích không cho tao thi nữa, nhưng tại sao đến giờ lại bảo tao thi?”
“Tao tưởng mày thông minh lắm cơ mà, hóa ra lại chẳng biết. Chẹp chẹp!”
“Rốt cuộc thì mày có trả lại mẹ cho tao không!?”
“Nghe lời tao thì tao sẽ không đụng vào sợi tóc nào của bà ta. Và nếu
như mày thắng tao ở cuộc thi, tao sẽ trả lại mẹ cho mày!” – Nói xong
Khánh Vinh dập máy sau một tràng cười đắc ý.
Phương Nhi không chịu nổi nữa, quăng mạnh cái điện thoại xuống đất khiến nó bung hết cả các bộ phận ra, nhìn chẳng còn hình dáng của cái điện
thoại nữa! Nỗi tức giận đã đạt tới đỉnh điểm. Cô cảm thấy ghét mọi thứ!
Ghét Khánh Vinh! Ghét “Thanh Linh” giả - đứa con gái trơ trẽn Thanh Chi! Và ghét cả Mạnh Bảo…
Cô cố kìm nén cơn giận, cúi xuống nhặt điện thoại thì một giọt gì màu đỏ rơi xuống vỏ điện thoại màu trắng của cô.
Máu…
Máu cứ thế chảy ra từ miệng cô! Cô lao ngay vào phòng WC!
Cô nôn ra máu…
Gương mặt xinh đẹp của cô bị máu thấm khắp cả miệng, má, cằm. Nhìn cô
trong gương, cô không nghĩ đó là cô nữa. Căn nhà hoang tàn, lạnh lẽo
quá. Cơn mưa ngoài kia vẫn chẳng dứt, cứ rơi rất lớn nhưng không trôi đi được những đau đớn trong trái tim cô, nó đang giằng xé cô, hành hạ cô!
Cô ngồi gục xuống, tại sao cuộc đời chẳng bao giờ bình yên được thế này?
Giá như có ai ở đây…Giá như ai kia ở đây, ôm cô trong lúc lạnh lẽo đơn độc này…Giá như…
Những lời của Khánh Vinh lại vang lên trong đêm mưa tầm tã. Tên khốn ấy, Phương Nhi này có chết thì cũng sẽ không để hắn sống được đâu!
Trời sáng. Sau một đêm mưa lớn, những ánh mặt trời dần chiếu ấm áp trên bầu
trời Đà Lạt. Sáng nay có vẻ thanh bình và yên ả. Mạnh Bảo vui vẻ mang
cặp lồng cháo mà Vân Trang vừa nấu đến cho Thanh Linh. Bây giờ gặp lại
cô rồi, anh phải bù đắp cho cô thật nhiều mới được!
“A tao ném xa hơn nhé!” – Có tiếng bọn trẻ con ở đâu lanh lảnh.
Mạnh Bảo nhìn ra bờ hồ Xuân Hương. Mới sáng ra đã có mấy cô cậu ra hồ
chơi rồi. Chúng nó đang thi nhau ném mấy cục đá sỏi xuống hồ để xem ai
ném cao hơn. Trông cảnh đó, Mạnh Bảo chợt bật cười. Đúng rồi, đồ bà chằn đanh đá đó luôn an ủi anh bằng cách ném đá xuống nước. Mỗi lúc ngồi với cô như thế, anh cảm thấy trong lòng vui thực sự, giống như nỗi buồn nhớ Thanh Linh đã tiêu tan đi theo những viên đá ném xuống nước vậy.
Anh đang nghĩ gì thế này? Người làm anh vui phải là Thanh Linh chứ, sao giờ anh có thể nghĩ đến Phương Nhi?
Anh lại nhớ ngày hôm qua. Lúc cô hôn anh trong tuyệt vọng. Lúc cô đau
đớn hét lên khi anh phát hiện ra cô đang kề dao vào Thanh Linh. Hành
động của cô thì nhìn qua là ích kỷ, là độc ác, nhưng tại sao lúc nhìn
vào đôi mắt cô, anh cảm thấy trong đó là những nỗi đau giấu kín muốn vỡ
òa ra mà không thể được. Lời nói của cô tuyệt vọng vô cùng, đau thương
vô cùng. Cô yêu anh thực sự. Cô yêu anh dù cô biết trái tim anh đã là
của ai khác rồi…
Những cô gái thầm thương trộm nhớ Mạnh Bảo chẳng ít, nhưng sao riêng
Phương Nhi, anh lại cảm thấy có cảm giác tội lỗi và nhói đau?
“Sáng nay có mấy anh đến hỏi anh Minh Thiên có thấy anh không, anh Thiên bảo có chuyện gì thì mấy anh đó nói là nhóm trưởng đội võ của mấy anh ý – chị Phương Nhi đi đâu rồi! Nhà thì khóa cửa, không có ai ở nhà, điện
thoại không liên lạc được. Họ muốn hỏi anh Mạnh Bảo có biết chị Nhi ở
đâu không?”
Mạnh Bảo suýt thì rơi cái cặp lồng:
“Mày đùa anh à? Chắc cô ta đến nhà ba con bạn Kim, Lan, Phượng gì đó.”
“Cầm lấy cái này mang vào viện cho Thanh Linh hộ anh, anh sẽ quay lại sau!”
Mạnh Bảo vừa chạy đi vừa cầm điện thoại gọi. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” và rồi tiếng “Tút tút” vang lên não nề trả lời anh. Phương Nhi có thể đi
đâu được chứ!? Có một điều mà gần như ai cũng biết là cô luôn để điện
thoại theo người, cực kỳ ít khi không liên lạc được với cô. Chẳng lẽ đêm qua xảy ra chuyện gì sao? Chắc chắn là liên quan đến anh hoặc Thanh
Linh rồi!
“Phương Nhi ơi là Phương Nhi, tôi đâu cần em phải tự dằn vặt mình như thế này chứ!!??” – Anh vừa bực vừa lo sốt vó.
Anh đến nhà Phương Nhi. Đúng như Minh Phú nói, không có ai ở nhà hết.
Anh thực sự giận rồi, cô ấy đi đâu mới được đây!!?? Quả thật là có
chuyện chẳng lành! Không ai biết cô ấy đi đâu cả!
“Tít tít”. Có tin nhắn báo đến. Anh mở ngay ra, chắc chắn là Phương Nhi rồi!
Nhưng…không phải!
“Anh đi đâu rồi, đến với em đi. Em ở bệnh viện một mình chán lắm.”
Sao Thanh Linh lại gọi anh đến lúc cấp bách thế này chứ? Anh làm gì đây? Tìm Phương Nhi hay quay lại với Thanh Linh? Trời ơi, tìm Phương Nhi thì biết tìm cô ta ở đâu!? Mà Thanh Linh thì…Buộc phải quay lại vậy! Anh sợ Thanh Linh làm sao thì chết, mặc dù giờ anh không muốn để ý đến cô.
Bệnh viện.
“Anh, đổ cháo ra cổ em rồi, nóng quá!”
“Anh xin lỗi!” – Mạnh Bảo vội lấy khăn lau cổ cho “Thanh Linh”.
“Anh làm sao thế? Hình như anh đang thẫn thờ cái gì đó, không để ý đến em.”
“À không có gì đâu, em ăn tiếp đi cho khỏe.”
“Nói dối! Anh đang nghĩ đến Phương Nhi hả?”
“Thanh Linh, sao tự dưng em lại đa nghi thế nhỉ? Anh nhớ em đâu có hay hỏi thế này?” – Mạnh Bảo bắt đầu khó chịu.
“Anh bảo em đa nghi sao? Anh đang bắt đầu chán em đó hả?”
Mạnh Bảo muốn điên mất, đang không biết Phương Nhi đi đâu mà “Thanh
Linh” còn thế này. Thật là, chắc “Thanh Linh” vừa trở về nên tâm lý bất
ổn, thôi đành phải dịu giọng vậy. Anh quàng tay ôm lấy “Thanh Linh”:
“Anh không chán em, chỉ là anh không muốn em nghi ngờ anh. Anh đã tìm
kiếm em suốt hai năm qua, em phải hiểu vì luôn có em trong trái tim thì
anh mới đi tìm như vậy chứ. Đừng giận anh nhé, anh đang lo vài chuyện
thôi.”
“Anh đáng ghét lắm! Thôi thì tha cho anh một lần đấy!” – “Thanh Linh nũng nịu.
“Được rồi, thôi em ăn tiếp đi.”
“Ngồi trong viện thật là chán, em muốn đi ra ngoài cơ.”
“Ừm đằng nào trông em khá hơn rồi, em muốn đi đâu?”
“Em nghe nói cuộc thi võ sắp tổ chức ngay tại Đà Lạt, em muốn đi.”
“Em có nhìn thấy gì đâu mà!”
“Đến nghe xem ai được giải cũng được, chẳng phải Phương Nhi cũng thi sao? Em rất hy vọng cô ấy được giải đấy.”
“Em không giận Phương Nhi suýt đâm em à?”
“Không, em không hèn mọn thế đâu. Em sẵn sàng tha thứ cho cô ấy, và em
muốn được nghe tên cô ấy được vinh danh vào giải võ thuật.”
“Em tốt quá, Thanh Linh! Vậy hôm đó chúng ta sẽ đi!” – Mạnh Bảo nói vậy
nhưng thực sự rối bời vì không biết hôm đó Phương Nhi có đến thi hay
không…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT