Mọi người nhìn thấy Phương Tranh đã thanh tỉnh, đều thở dài một hơi.
Buổi chiều Phương Tranh được sát thủ ca ca cõng về nhà, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mềm nhũn té xỉu trên giường, làm mọi người vô cùng sợ hãi.
Mập Mạp và Trường Bình nghe tin liền cuống quýt chạy tới, còn mang theo
cả Yên Nhiên, Phương lão gia thỉnh danh y đến thăm bệnh, lại nói Phương
Tranh không có việc gì, nhiều nhất là buổi chiều sẽ tỉnh lại.
Phương Tranh mở mắt, lúc này mọi người mới yên lòng.
Phương phu nhân lau nước mắt nói: " Đều nói làm quan sẽ rạng rỡ tổ tông, nhưng làm quan rạng rỡ tổ tông thì có ích lợi gì? Hài nhi thương cảm của ta
đã mấy lần thiếu chút nữa đánh mất tính mạng. Tranh nhi, chúng ta không
làm quan nửa được không? Con từ quan với hoàng thượng, về nhà con muốn
làm gì thì cứ làm đó, dù sao con có làm bại hết gia sản trong nhà, mẫu
thân cũng không trách con, so với việc đánh mất tính mạng còn tốt hơn.”
Phương lão gia bí ẩn trợn mắt, không lên tiếng.
Phương Tranh miễn cưỡng cười nói: " Mẫu thân, hài nhi không có việc gì, mấy
tên đó chỉ là lén lút ám sát mà thôi, bọn họ không dám ra ánh sáng? Kể
cả người sau lưng bọn họ cũng không làm được gì đâu." Trải qua một hồi
kiếp nạn sống chết, Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ, kỳ thực làm quan là
một chuyện rất thú vị. Hắn không chỉ có khả năng kiểm được rất nhiều
bạc, hơn nữa cũng hiểu biết được rất nhiều điều. Trọng yếu hơn là, làm
quan quả thực so với việc làm sát thủ càng kích thích, nếu bị cuốn vào,
muốn trốn cũng trốn không xong, vì sao không hảo hảo hưởng thụ một chút
sinh hoạt kích thích này. Thuận tiện cũng làm cho đối thủ được chút kích thích?
Mập Mạp ở một bên trầm giọng nói: " Nói như vậy, ngươi bị người ám sát là có người sai khiến?"
Phương Tranh trợn mắt: " Ta cự tuyệt trả lời vấn đề đòi hỏi chỉ số thông minh này "
Mập Mạp cười mỉa một tiếng: "….Vậy vì sao ngươi lại hôn mê?"
" Một mình ta đánh hơn trăm người, ta không ngất sao? Hôn mê là phi
thường hợp lý, phi thường phù hợp tình hình..." Phương Tranh bắt đầu mở
to mắt nói bậy.
Sát thủ ca ca ở bên bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng: " Hắn là bị dọa ngất."
" Xuy..." Vài người bật cười ra tiếng.
Phương Tranh trừng mắt nhìn sát thủ, người này bình thường không chịu nói lời
nào, vừa mở miệng đã làm người xấu hổ, chẳng lẽ hắn am hiểu kiểu hài
hước lạnh đó?
Mập Mạp nín cười nói: " Kỳ thực Phương huynh cũng không phải là người tập võ, dọa ngất cũng, là phi thường hợp lý thôi..."
Phương Tranh cười gượng nói: " Các ngươi đừng nghe hắn nói mò, ta là quá mệt mỏi thôi, cho nên nằm nghỉ ngơi một lát..."
Phùng Cừu Đao mở miệng hỏi: " Có biết là do người phương nào sai khiến không?"
Phương Tranh lắc đầu, có một số việc là như vậy, không thể nói. Hiện tại hắn
còn rất hồ đồ, hơn nữa thực sự là Phan thượng thư sao? Không chắc, hắn
đắc tội với người mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, người
muốn lấy mạng hắn, tuyệt đối không chỉ một mình Phan thượng Thư, vì sao
lại không phải là người khác?
Mập Mạp cùng Phùng Cừu Đao ngồi một chút liền đi, Phương lão gia cùng phu nhân nhìn Trường Bình, Yên Nhiên
còn có tiểu Lục đều cười rưng rưng nhìn Phương Tranh, hai người nhìn
nhau cười, cũng đi. Chỉ là thỏi gian Phương lão gia rời đi ánh mắt mang
theo thần sắc phức tạp nhìn Yên Nhiên, trong ánh mắt mang theo ý tứ làm
kẻ khác không thể nghĩ ra.
Trong phòng chỉ còn lại ba nữ nhân, có một người đã là lão bà của hắn, có một sắp trở thành lão bà, còn có một hắn đang định khai phá.
Phương Tranh trừng mắt nhìn. Thò hai tay cười nói: " Các lão bà, ai tới ôm ta một cái? Người thử nhất ôm ta sẽ
được khen thường nga..."
Vừa dứt lời, Trường Bình liền òa khóc
xông lên, nhào vào trong lòng Phương Tranh, vừa khóc vừa hung hăng đấm
vào ngực Phương Tranh: " Ngươi là hỗn đản! Hại ta lo lắng gần chết! Sao
ngươi lại không chết đi!"
Yên Nhiên và tiểu Lục cũng chảy nước
mắt kẻ trước người sau nhào vào trên người Phương Tranh, mặc dù không
nói chuyện, cũng đã khóc thành sướt mướt.
Phương Tranh bỗng nhiên biến sắc: "A...đừng, đừng đè..."
Trường Bình không thèm quản phản ứng của hắn, vần đề lên người hắn khóc thút
thít nói: "...Người khác làm quan đều sóng êm gió lặng, không bệnh không nạn, sao ngươi làm quan lại cứ sóng to gió lớn, oanh oanh liệt liệt?
Thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng đánh mất, hừ! Ngày mai ta phải đi bẩm
báo phụ hoàng, muốn hắn cách chức cho ngươi, một chức ngũ phẩm Tán quan
nhỏ nhoi thôi mà, ai muốn làm thì đi làm đi..."
Sắc mặt Phương Tranh thống khổ, hai tay run run huy vũ giữa không trung: "…Đừng...đừng..."
Trường Bình lại cứ chìm đắm trong sự phẫn nộ không sao tự thoát ra được:
"...Mặc kệ là ai sai khiến thích khách giết ngươi, lần này ta tuyệt
không buông tha! Không đem cây cỏ độc đó loại trừ, sau này chúng ta làm
sao có những ngày tháng thanh tĩnh...Ngươi, sao ngươi lại khóc?..Di, lời nói của ta cảm động tới như vậy sao?"
Gương mặt Phương Tranh vặn vẹo nhìn Trường Bình, từng chữ từng chữ phun ra: " Đừng đè nặng ta,
nhanh...mau gọi lang trung tới...đến cứu mạng cho ta..."
Tam nữ thấy thế kinh hãi đều xông lên hướng hắn gọi to: " Làm sao vậy?"
Phương Tranh thống khổ nói: " Thế nào mà không một người chú ý tới vậy? ...Ta...mông của ta bị trúng đao đó!"
" Phu quân!"
" Hồn đản!"
" Thiểu gia!"
“…”
Ngũ phẩm Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh, sau khi đàm phán cùng người Đột
Quyết trở về nhà, liền bị bốn gã thích khách ám sát, sau đó bị tùy tùng
của Phương Tranh ngăn trở, bốn gã thích khách đều bị giết chết tại chỗ,
Phương Tranh bị hoảng sợ, nhưng thân thể không có tổn thương.
Sau nửa canh giờ xảy ra chuyện thì hoàng thượng liền nghe biết việc này,
mặt rồng tức giận, hạ lệnh phong tỏa cửa thành, toàn thành lùng bất đồng đảng của thích khách, nghiêm khắc răn dạy Kim Lăng phủ doãn Trần đại
nhân trị an bất lực, dần đến sự tình ngay dưới chân thiên tử lại có
người dám công nhiên ám sát mệnh quan triều đình, dám công khai như thế, xem oai nghiêm của thiên tử cùng luật pháp của Hoa triều đều là bùn đất hay sao?
Vì vậy hoàng thượng nghiêm lệnh cho Kim Lăng phủ doãn
triệt để điều tra phá án, sau đó hạ chỉ lệnh cho Phùng Cừu Đao điều động một ngàn quân sĩ Long Vũ quân vào thành, hiệp trợ Kim Lăng phủ đoàn
điều tra lùng bắt.
Trường Bình sau khi từ Phương phủ đi ra, gương mặt lạnh lùng, không nói hai lời, triệu tập toàn bộ nương tử quân*,
cũng gia nhập đội ngũ lùng bắt đồng đảng của thích khách trong toàn
thành. (đoàn nữ binh thị vệ)
Trong lúc nhất thời kinh thành rung
chuyển bất an, sắc trời u ám, văn võ bá quan người người cảm thây lo
lắng, ai cũng biết, sự tức giận của hoàng thượng cũng không hoàn toàn vì Phương Tranh, hoàng thượng đây là cấp một chút cảnh cáo cho các đại
thần.
Đồng đảng của thích khách đương nhiên là không bắt được,
Kim Lăng phủ doãn Trần đại nhân đau khổ phái ra nhân thủ cùng một ngàn
quân sĩ phong tỏa toàn thành, lùng bắt suốt hai ngày đêm, một đồng đảng
cũng chưa từng điều tra ra, nhưng may là việc này còn có Trường Bình
công chúa tham dự, tuy nói không tìm ra đồng đảng, nhưng toàn bộ hắc
bang lưu manh trong kinh thành, lại bị nhổ tận gốc không ít, nhốt thì
nhốt, chém thì chém, bách tính người người vỗ tay tỏ ý vui mừng hoan hô
không thôi, trong kinh thành trị an chưa từng tốt đến như vậy bao giờ.
Kim Lăng thành hôm nay, phủ doãn Trần đại nhân có thể vuốt râu tự hào nói: " Đã đạt được khả năng không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng
cửa, quốc thái dân an, bách tính an cư" đạt tới cảnh giới lý tưởng.
Trường Bình ở bên ngoài cao hứng bừng bừng tảo gian trừ ác, đả kích bá vương
thổ phỉ, Phương đại thiếu gia thì yên tâm thoải mái dưỡng bệnh trong
nhà.
Cái mông trúng đao tuy nói ra cũng không vinh dự gì, nhưng đây cũng là vì nước mà bị thương cùng thật quang vinh.
Đều nói vết sẹo là huân chương của nam nhân, khối huân chương này của
Phương đại thiếu gia tuy nằm ở địa phương tương đối bí ẩn, nhưng cũng
không ảnh hưởng đến việc hắn quảng cáo rùm beng về sự anh hùng thiết
huyết của chính mình.
Lúc này Phương đại anh hùng đang nằm trên
giường, nước miếng tung bay kể rõ kinh nghiệm chiến đấu anh dũng của
mình, người nghe chỉ có hai người, Yên Nhiên và tiểu Lục. Hai người cười dài lắng nghe, thỉnh thoảng lại đút thức ăn nhét vào trong miệng Phương Tranh.
" ...Lúc đó cương đao sắc bén chỉ còn cách ta chừng một
tấc, ngay trước mắt vạn phần nguy cấp này, ta bỗng nhiên đứng lên,
nghiêm túc chỉ vào thích khách hét lớn một tiếng: " Tặc tử ngươi dám!
Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật!" Tên thích khách bị sự nghiêm nghị
chính khí của ta làm cho kinh sợ, bật người phủ phục trên mặt đất, cung
kính đem cương đao đưa lên cho ta.
Tiểu Lục nháy mắt nghi hoặc nói: " Vậy thiếu gia vì sao bị thương? Hơn nữa, hơn nữa...còn bị thương...nơi đó."
Phương Tranh cười: " Điều này không phải là trọng điểm mà chúng ta muốn nói
hôm nay, ta nghĩ nói cho các ngươi, thiếu gia anh dũng thế nào, cùng
cường địch so dùng khí đấu trí, cuối cùng đạt được thắng lợi..."
Yên Nhiên và tiểu Lục mỉm cười liếc mắt nhìn nhau, không trả lời. Hai nàng
tuy chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ở chung xem ra cũng hòa thuận.
Lúc này sát thủ ca ca ở bên ngoài cửa đi đến, vừa lúc nghe được câu nói
cuối cùng của Phương Tranh, sát thủ chẳng đáng nói: " Nói vớ vẩn!"
Hai nàng nghe vậy thấp giọng cười thầm.
Phương Tranh bất mãn nói: " Sao ta nói vớ vẩn chứ? Thích khách cuối cùng nếu
không phải ta và ngươi phối hợp, ngươi có thể giết được hắn sao?"
Sát thủ lười biếng tranh cãi với Phương Tranh, chỉ đưa tay ra, lạnh lùng nói: " Trả thù lao!"
Phương Tranh ngạc nhiên nhìn sát thủ: " Ta thiếu tiền ngươi lúc nào?"
Sát thủ nói: " Bốn thích khách, mỗi người hai trăm lượng, tổng cộng tám trăm lượng!"
Phương Tranh xót ruột, trừng mắt nói: " Mông của ta trúng đao thì tính thế
nào? Ta đã nói qua với ngươi, nếu ta bị thương dù chỉ một sợi tóc, ngươi phải bồi ta gấp mười lần, theo lý mà nói, ngươi hẳn là phải trả cho ta
tám ngàn lượng mới đúng."
Sát thủ lạnh lùng nói: " Nếu ngươi an phận ngồi yên trong xe, thì làm sao bị thương?"
Phương Tranh nghe vậy cứng lại, nói cũng đúng, thiếu gia thật sự là tự làm tự
chịu, không có việc thì chạy lung tung làm gì, thiếu chút nữa bồi luôn
tính mạng.
Không chút cam lòng đếm tám trăm lượng ngân phiếu đưa
cho sát thủ, trong miệng Phương Tranh lẩm bẩm nói: " Tính tham tiền của
ngươi có thể sửa một chút hay không? Sao không biết học phẩm đức xem
tiền tài như cặn bã giống ta đây? Hơn nữa ngươi thu phí cũng mắc quá đi, giết một người hai trăm lượng, lần sau gặp phải loại sự tình này, ngươi phụ trách đánh ngất, ta đến đâm một đao, có thể tiết kiệm không ít
tiền..."
Sát thủ tiếp nhận ngân phiếu, tỉ mỉ đếm lại, thẩm tra đối chiếu không sai lầm liền gật đầu, xoay người đi ra.
Thầy gương mặt kinh ngạc của hai nàng? Phương Tranh cười nói: " Đừng sợ, hắn làm nghiệp vụ bảo tiêu, sinh ý không tốt lắm, hiện tại chỉ mới có một
khách lớn như ta, lần trước nếu không có hắn, các ngươi đều đã trở thành quả phụ rồi, ha ha..."
Hai nàng đỏ mặt xì hắn, tiểu Lục vội vàng nói: " Ta đi quét rác." Sau đó vội vàng chạy trối chết ra khỏi phòng.
Phương Tranh nhìn Yên Nhiên cười nói:" Nàng đã vào nhà của ta, cũng đừng đi ra.
Từ nay về sau nàng là con dâu trong nhà..
Ai biết Yên Nhiên lại lắc đầu cười nói: " Phu quân, Yên Nhiên xuất thân
phong trần, công công bà bà không cho phép nữ tử như thiếp thân vào nhà
đâu, thiếp thân ở bên ngoài cũng rất tốt, tiếc nuối chính là không thể
tròn hiếu đạo với công công bà bà."
Phương Tranh chẳng hề để ý nói: " Vậy có quan hệ gì, ngày mai ta đi nói với phụ mẫu..."
Yên Nhiên vội vàng ngăn cản: " Ngàn vạn lần không nên! Phu quân, đừng vì
một nữ tử phong trần như thiếp thân, làm thương tổn hòa khí của người
trong nhà."
Phương Tranh cười nói: " Vậy sao được? Để lão bà phải ở bên ngoài, trên đời cũng không có đạo lý này. Hơn nữa, ta còn dự định cho nàng thăng cấp nữa."
Yên Nhiên trợn to đôi mắt đẹp nghi hoặc nói: " Thiếp thăng cấp? Thiếp có thể thăng cấp gì?"
Phương Tranh nhìn tiểu Lục đứng phía ngoài phòng, bĩu môi tặc cười nói: " Ta
lại cưới một tiểu lão bà, cho nàng thăng làm vợ cả..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT