Bốn người che mặt chia thành bốn phương hướng vây quanh sát thủ ca ca. Hai mắt sát thủ nửa khép nửa hở, đầu hơi cúi xuống, tựa hồ đối với bổn người đang vây quanh không hề có chút cảm giác.

Trong ngực Phương Tranh không khỏi than thảm một tiếng: " Người này không phải đợi đến lúc mấu chốt này lại làm ra vẻ đó chứ?" Bình thường nhìn thấy sát thủ ca ca khoanh chân đả tọa vận khí, nhưng dưới tình hình hiện tại, sát thủ vô luận là ngủ gà ngủ gật thật sự hay đợi nước tới mới nhảy ra vận khí, hiển nhiên đều rất không hợp thời.

Phương Tranh giống như một kẻ trộm trốn ở trong xe, tỉ mỉ quan sát tình huống bên ngoài. Đợi khi xác định sát thủ cũng không có ngủ hay đang vận khí gì, trong lòng hắn thoáng thả lỏng một chút, hơn nữa vừa trải qua một phen kinh hãi, dường như hắn cũng không còn quá khẩn trương như ban đầu.

Bởi vì hắn phi thường mừng rỡ phát hiện ra một việc, bốn người che mặt chỉ vây quanh sát thủ, nhưng chưa từng nhìn lướt qua xe ngựa. Trong lòng Phương Tranh không khỏi ôm một tia may mắn: Có lẽ bốn người này là cừu gia của sát thủ cùng không chừng, vốn không có gì liên quan tới ta, thiếu gia xuất hiện ngay chỗ này kỳ thật chỉ là một chuyện hiểu lầm, sát thủ cổ đại hẳn là phải có đạo đức chức nghiệp, sẽ không giết vô tội đó chứ?

Phương Tranh muốn tìm cơ hội bỏ trốn, thể nhưng hắn đo lường tính toán một chút vị trí, lại cụt hứng phát hiện bắt luận hắn từ phương hướng nào chạy trốn, đều phải chui ra khỏi cửa xe, mà nếu như hắn vừa chui ra nhất định sẽ bị rơi vào trong mắt bốn người che mặt.

Hiện tại cơ hội duy nhất của hắn là phải chờ cho đến khi bọn họ đánh nhau thật sự thì tìm một cơ hội bỏ chạy, thế nhưng...bọn họ còn muốn đứng thêm bao lâu?

Phương Tranh trốn bên trong xe cũng không hề dám động đậy, vẫn nhìn chằm chằm vào năm người đang đứng im lìm như cọc gỗ, trong lòng hắn có chút gấp gáp, các ngươi không đánh thì cũng nên nói vài lời kịch bản cũng được chứ, tỷ như: " Ngươi đã đến rồi?"

" Ta tới"

" Ngươi không nên tới."

" Nhưng ta đã tới."

Tuy rằng là lời vô ích, tốt xấu cũng tô đậm một chút vẻ : " tà dương như máu, gió thu hiu quạnh.", ý tứ hàm xúc bi tráng chứ. Nếu không nói một lời nào ai biết chuyện gì đang xảy ra? Trong tiểu thuyết võ hiệp, các cao thủ quyết đấu chỉ dùng đôi mắt là có thể giết chết đối phương sao?

Phương Tranh buồn chán thở dài, thanh âm không lớn lắm, nhưng lại cùng không nhỏ. Phương đại thiếu gia luôn luôn ở trong các loại trường hợp quan trọng phạm phải nhưng lỗi lầm khó tin nổi, không thể nghi ngờ lần phạm lỗi này đúng thật lại là điểm chết người.

Sự than thở này vang lên đúng là không phải lúc, cứ như vận động viên đang chuẩn bị chạy nhanh lại nghe được tiếng súng lệnh vang lên, năm cây cọc gỗ bên ngoài xe ngựa liền bắt đầu động.

Bốn người che mặt phi thường ăn ý đứng cách xa nhau, sau đó lại rất nhanh hợp lại cùng một chỗ, giơ đao hướng đầu sát thủ bỏ tới, động tác nhanh như thiểm điện, dù sao với bản lãnh của Phương đại thiếu gia, dù là nửa chiêu hắn cũng không tiếp nổi.

Không kinh thiên động địa như tiểu thuyết võ hiệp miêu tả, không có đại chiến ba trăm hiệp, hay là giản đơn dùng một chiêu chế địch, lấy đi tính mạng của người khác, cũng không có những chiêu thức hoa lệ như phim truyền hình, dùng khinh công bay loạn khắp nơi làm cho người ta hoa cả mắt.

Chiêu thức của bốn người che mặt rất bình thường, đơn giản chỉ là chặt chém đâm...những động tác này ngay cả Phương Tranh cũng có thể dùng được, nhưng Phương Tranh biết, hắn tuyệt đối không làm được đúng chỗ như thế, cao thủ liều mạng chiến đấu, kỳ thực cũng không phải nhìn xem chiêu thức của ngươi hoa mỹ bao nhiêu, bay cao bao nhiêu, chỉ nhìn xem ngươi có thể dùng chiêu thức đúng thời cơ chính xác hay không, ngay thời gian chém thì không thể tước, khi phải lăn lộn thì không thể dùng chiêu đẩy tới đây lui.

Chiêu thức của sát thủ ca ca cũng không cao thâm, hắn chỉ mềm mại né tránh lưỡi đao của bốn người, thỉnh thoảng còn công kích lại hai chiêu, dù chưa nhìn thấy thắng lợi, nhưng cũng không hề rơi xuống hạ phong.

Năm người đang kích đấu thật khẩn trương, chính là thời cơ lòng bàn chân Phương đại thiếu gia nên thoa dầu bỏ chạy tốt nhất.

Phương Tranh nhìn chuẩn lúc mọi người còn đang bận rộn, lập tức tìm được cơ hội, giống như một con thỏ suýt bị trúng tên, nhanh chóng lắc mình thoát ra khỏi thùng xe. Sau đó cũng không quay đầu lại hướng quan đạo bỏ chạy, dù sau lưng trời có lật úp cũng không còn quan hệ gì tới hắn nữa. Với bản lãnh của sát thủ ca ca, đánh thắng bọn họ có lẽ tương đối phiền phức, nhưng chạy trốn chắc là không thành vấn đề.

Sát thủ nhìn thấy Phương Tranh thoát ra khỏi thùng xe, thần sắc trên mặt không khỏi khẩn trương chiêu thức cũng rối loạn không ít, bốn người che mặt thấy thời cơ khó được, cương đao càng như gió chớp mưa sa hướng sát thủ công tới. Ngày sau đó sát thủ kêu rên một tiếng, cánh tay trái liền bị lưỡi đao đâm thủng một lỗ lớn.

Bốn người che mặt lộ vẻ vui mừng, liếc mắt nhìn nhau, ba người trong đó tiếp tục hướng sát thủ công tới, còn lại một người nhảy ra khỏi trận đấu, hướng Phương Tranh đuổi theo.

Nói ra thì dài, kỳ thực chỉ là chuyện trong nháy măt, lúc này Phương Tranh còn chưa chạy được bao nhiêu bước.

Chờ khi Phương Tranh nghĩ mình chạy đã đủ xa thì lơ đãng nhìn lại, vừa nhìn thì thiếu chút nữa làm linh hồn nhỏ bé của hắn kinh hoảng, chỉ thấy một người che mặt đang huy đao truy sát hắn, hơn nữa chỉ còn cách hắn có vài bước, Phương Tranh thậm chí có thể nhìn thấy được vẻ thô bạo dữ tợn trong mắt của hắn.

Trong lòng Phương Tranh thấy thật bi phẫn, muốn đánh nhau sao ngươi không đi tìm sát thủ lạnh như băng kia, ngươi truy sát ta để làm chi? Không thấy ta chỉ là vô tình đi ngang qua thôi sao? Rõ ràng chủ yếu cùng thứ yếu mà cũng không phân biệt được. Ta đã trêu ai chọc ai cơ chứ? Phương đại thiếu gia cho tới bây giờ còn cố chấp cho rằng bốn người này muốn tìm sát thủ ca ca trả thù.

Thể lực của người che mặt rõ ràng mạnh hơn Phương Tranh rất nhiều, tốc độ chạy cũng nhanh hơn Phương Tranh không ít, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến rất gần Phương Tranh, giữa hai người chỉ còn cách nhau khoảng chừng một cây đao.

Phương Tranh liều mạng bỏ chạy, lòng sợ hãi chẳng khác gì một tấm sắt nặng nề, nặng trịch đặt trong lòng của hắn.

Khi hô hấp trở nên khó khăn, trong đầu chi quanh quẩn một thanh âm: " Mẹ nó? Chết trong một thế giới xa lạ, một địa phương xa lạ..." Chưa từng có khi nào, làm Phương Tranh cảm giác được cái chết lại cách hắn gần đến như vậy, chỉ có cự ly gần gũi của một cây đao. Dù là lúc hắn rơi vào cống thoát nước rồi xuyên qua, cũng chỉ là chết ngay tại chỗ, cùng không nhìn thấy nụ cười của tử thần, đang từng bước hướng hắn đến gần.

Trong tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù và tiếng ù tai do vận động quá mức. Phương Tranh cảm thấy khí lực của mình sẽ nhanh chóng hao hết, hai chân dính lại, nặng nề không gì sánh được. Con đường tựa hồ như đang ở ngay trước mắt, rồi lại như ảo ảnh lướt qua như mong muốn mà không sao thực hiện.

Người che mặt giống như mèo giỡn chuột, trong mắt hiện lên vài phần dữ tợn, vừa chạy vừa giơ đao thật cao, hướng lưng Phương Tranh hung hăng chém xuống.

Rất may mắn, một đao này rơi vào khoảng không.

Phương Tranh quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy ánh đao chợt lóe, hắn sợ đến quát to một tiếng: " Má ơi!"

Hai chân không chút sức lực đột nhiên giống như có sức sống vô cùng, bản năng cầu sống của con người liền phát kích ra tiềm lực, quả nhiên không thể khinh thường.

Người bịt mặt vẫn đang dùng đao chém xuống lưng hắn, Phương Tranh đang chạy trốn chi cảm thấy cái mông tê rần, nhưng không chút nào cảm thấy đau đớn, dưới chân vấp phải một tảng đá, Phương Tranh liền ngã sấp xuống mặt đất.

Khi thân thể mất đi cân đối, trong đầu Phương Tranh hiện lên một ý niệm: Xong! Lúc này không biết lại xuyên qua niên đại quỷ quái nào nữa đây.

Mập Mạp, Phùng Cừu Đao, phụ mẫu...Còn có Trường Bình, Yên Nhiên, Tiểu Lục, Phượng tỷ, cùng với...cái yếm nhỏ của Phượng tỷ...

Phương Tranh bỗng nhiên phát hiện hắn đối với thế giới này không ngờ có nhiều lo lắng và lưu luyến như thế, nguyên tưởng rằng mình chỉ là một người khách qua đường vội vã của thời đại này, lại không nghĩ rằng trong bất tri bất giác đã xem nó trở thành nơi dừng chân của mình. Nếu như ta chết, có lẽ sẽ có rất nhiều người khóc cho ta đi? Cũng giống như kiếp trước, mỗi một lần luân hỏi, lại có thể cho bản thân mình thu hoạch được rất nhiều thứ, thân tình, ái tình và hữu tình...

Người che mặt giơ cương đao bức tới, Phương Tranh kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu cấp tốc vận chuyển.

Giờ này khắc này, trước sau không ai giúp, xem ra ta phải chết chắc rồi, trước khi chết, ta có nên nói gì đó, để kỷ niệm những gì khi còn sống?

" Đầu rớt như một cái chén lớn rớt mà thôi!" Câu này không thích hợp, chí ít Phương Tranh cũng nghĩ mình không phải là một người thấy chết không sờn.

" Hảo hán tha mạng!” Câu này tương đối phù hợp với tính cách Phương Tranh, nhưng khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều, dù sao cũng phải chết, không nên chết một cách uất ức như thế.

" Mau nhìn! Có người ngoài hành tinh!" Câu này lại càng không được nữa, nó chỉ có ý nghĩa, dùng phân tán lực chú ý của địch nhân sau đó lại bỏ chạy.

Người che mặt đã cách hắn càng ngày càng gần, Phương Tranh tựa hồ ngửi thấy được mùi máu tanh trên cương đao của hắn, sống đao sáng như tuyết chiếu ra ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn lẫn sát khí của người che mặt...

Bỗng nhiên, Phương Tranh nở nụ cười, hắn cười vô cùng hài lòng, so với trúng giải thưởng lớn đến năm trăm vạn càng hài lòng hơn. Gương mặt vì quá độ sợ hãi mà trở nên tái nhợt. lúc này càng lặng yên hiện lên vài phần đỏ ửng.

Người che mặt nhìn thấy Phương Tranh nở nụ cười, vô ý thức ngẩn người, lâm vào sự mê hoặc, hắn không rõ, một người đã chết đến nơi. vì sao còn có thể cười được.

Phương Tranh vừa cười vừa ho khan, không chút nào để ý đến cương đao của người che mặt chỉ cách hắn vài thước, sau đó, Phương Tranh cố sức giơ lên cánh tay tê dại, chỉ chỉ sau lưng người che mặt, nói một câu mà không ai tưởng tượng được.

" Mau nhìn! Có người ngoài hành tinh!"

Người che mặt cười nhạt, loại mưu toan trước khi chết để bỏ chạy hẳn đã nhìn thấy nhiều, thế nào lại đơn giản rút lui?

Cương đao vừa giơ lên, Phương Tranh hét to một tiếng: " Nếu không bắn ngươi phải bồi bạc gấp mười lần!"

Ngay sau đó một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, khóe mắt người che mặt như nứt ra, giống như đột nhiên bị rút hết khí lực toàn thân, cương đao giơ cao rơi xuống dưới, sau đó cả người hắn dần dần xụi lơ, té trên mặt đất bất động - cổ của hắn hơi nghiêng, tà tà cắm một cây đao, một cây đao rất nhỏ rất nhỏ.

Khuôn mặt lạnh lùng của sát thủ xuất hiện trong mắt Phương Tranh, Phương Tranh nhìn hắn cười yếu ớt, nói một câu: " Nghĩ không ra ngươi luyện chính là Tiểu Lý - con mẹ nó Phi Đao...”

Sau đó Phương Tranh liền hôn mê bất tinh.

Sự kinh hãi liên tục và sự vận động quá mức khi chạy trối chết, cùng với lúc biết được mình đã được cứu thoát, Phương đại thiếu gia rốt cục ngất đi mà thôi.

Phương Tranh tỉnh lại thì phát hiện đang nằm trên giường, giường rất lớn, rất mềm.

Sau khi hắn thanh tỉnh thì ý niệm đầu tiên trong đầu chính là, chẳng lẽ ta lại xuyên qua nữa?

Quan sát bốn phía, giường thấp, giá cắm nến tinh xào lả lướt, bàn vuông bằng gỗ tử đàn...

Xác định rồi, không có xuyên việt, đây là gian phòng của chính mình.

Một đám người xông tới, gương mặt rất quen thuộc, có phụ mẫu, Mập Mạp, Trường Bình, tiểu Lục, Phùng Cừu Đao, thậm chí còn có Yên Nhiên.

...Kỳ quái, sao Yên Nhiên lại đến? Nàng không phải vẫn không dám tiến vào cửa lớn Phương gia hay sao?

Nhìn thấy ánh mắt hài lòng lẫn vui mừng mà khóc của mọi người, trong lòng Phương Tranh ấm áp vui vẻ, bọn họ, có lẽ là người thân trên thế giới này của ta phải không?

Phương Tranh cảm kích nhìn mọi người cười cười, suy yếu mở miệng.

"...Các hương thân,...mọi người cùng chuyển đi cùng ta sao?"

“…”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play