“ Ngươi nói vị cô nương tên Yên Nhiên cũng chính là thiếp thân mà ngươi mới nạp?" Phương lão gia cau mày hỏi.
Phương Tranh thật cẩn thận quan sát biểu tình của phụ thân, cười bồi nói: "
Dạ, phụ thân, kỳ thực đã nạp lâu rồi, dường như đã được mấy tháng...."
Phương lão gia cười lạnh nói: " Ngươi giấu điếm cũng thật tài tình, ngoại trừ nàng ta, ngươi còn nạp mấy phòng thiếp thân rồi?"
Phương Tranh vội vàng đáp:" Dạ không có, phụ thân, chỉ có một phòng thiếp
thân, hắc hắc, cũng không có mục đích gì khác, nhiều khi hài nhi công
việc bề bộn nàng thuận tay có thể giúp hài nhi mài mực, châm hương...."
Phương lão gia chậm rãi nói:" Ý của ngươi là muốn đón vị cô nương này vào phủ?"
Phương lão gia sắc mặt không chút biến hóa, từ trên mặt của hắn Phương Tranh không nhìn ra được thái độ gì.
" Ách, đủng a! Hài nhi nạp một phòng thiếp thân, nhưng nhiều ngày qua lại để nàng sống bơ vơ ở bên ngoài, lại nói nếu sau khi nàng bước chân vào
Phương phủ, chẳng phải nhị vị lão nhân gia có thêm người trò chuyện hay
sao?" Phương Tranh bộ dạng rụt rè nói.
Phương lão gia cau mày
nhìn chằm chằm hắn, khiến cho trong lòng của Phương Tranh dâng lên một
trận sợ hãi, không phải phụ thân muốn phản đối đó chứ?
Sau một
lúc lâu, Phương lão gia mới mở miệng nói: " Tranh nhi, hiện giờ tuổi
ngươi đã không còn nhỏ nữa, có một số việc cũng nên tự mình làm chủ,
không cần quản đến ý kiến của người khác. Nhưng mọi thời khắc ngươi cần
phải nhớ kĩ, ngươi hiện giờ đã là mệnh quan triều đình, nếu đã làm quan, không thể không có lý tưởng, dù sao cũng nên làm cho dân chúng, làm cho triều đình một ít chuyện tốt. Hiện nay ngươi được thánh thượng ân sủng, đúng là cơ hội để phát triển sự nghiệp, ngươi cần phải biết quý trọng
vị trí hiện giờ mới là đúng đắn...."
Phương Tranh nghe được không khỏi ngẩn người, phụ thân đại nhân đang nói cái gì vậy? Ta đang nói sự
tình Yên Nhiên, như thế nào hắn lại luyên thuyên đến triều đình, dân
chúng?
Phương lão gia nói tiếp: " ....Đại sự triều đình lão phu
không hiểu, nhưng lão phu biết, thi hành các biện pháp chính trị so với
thương nhân làm ăn buôn bán cũng không sai biệt bao nhiêu. Trước tiên
ngươi phải có chủ kiến của mình, sau đó dựa theo thế mà hành sự. Thông
tắc hành, bất thông tắc biến*, quan trọng nhất chính là, ngươi phải làm
cho hoàng thượng, cho văn võ bá quan trên triều đình, cho dân chúng
trong thiên hạ nghe được thanh âm của ngươi." (*: hiểu được thì làm
được, không hiểu làm thì sẽ gặp nhiều biến cố)
" Ngươi hiểu chưa?"
Phương Tranh chỗ hiểu chỗ lại không hiểu, gật đầu. Phương lão gia nhìn hắn một cái, thở dài nói:" Hiện giờ ngay cả chuyện chung thân đại sự của mình
mà ngươi còn không dám làm chủ, còn nói gì đến chuyện ra sức cho triều
đình, mưu cầu cơm no áo ấm cho bách tính đây?"
Việc này Phương Tranh nghe được rõ ràng, phụ thân đây là muốn nói chính mình không có chủ kiến a!
Phương Tranh cười nói: " Phụ thân, hài nhi chỉ là tôn trọng người thôi mà, ai
bảo người là phụ thân của ta chứ! Dẫn con dâu bước vào cửa, dù sao cũng
phải trưng cầu một chút ý kiến của hai vị lão nhân gia? Tục ngữ nói,
trong nhà có một lão, như có một bảo bối, người cùng mẫu thân chính là
hai cái bảo bối đó, hài nhi phát tài a…"
Phương lão gia nhăn mặt: " Lão phu như thế nào nghe được câu này lại có cảm giác khó chịu?"
Phương Tranh nhanh chóng cười nói:" Không khó chịu, không khó chịu, đây chính
là muốn phóng đại người a…Dù sao cũng được coi là một câu vỗ mông ngựa."
Phương lão gia trừng mắt liếc hắn một cái: " Lão phu nghe nói vị Yên Nhiên cô nương kia có xuất thân thanh lâu?"
Phương Tranh tâm tư lo lắng, cẩn thận nói: " Dạ, tuy nàng ở trong thanh lâu
nhưng tấm thân trong sạch như bạch ngọc, không dính một vết bụi trần,
điều này hài nhi có thể bảo đảm... “
Phương lão gia lắc đầu nói:" Ngươi nói điều này với lão phu cũng vô dụng, nhiều năm qua lão phu vào
nam ra bắc, tự nghĩ bản thân mình cũng không phải loại người cố chấp,
thân phận cao thấp lão phu cũng không thèm quan tâm. Nhưng còn mẫu thân
của ngươi đó, chỉ sợ ngươi phải tốn một phen tâm cơ, nàng khẳng định sẽ
không đáp ứng nữ tử phong trần bước chân vào bậc cửa của Phương gia
chúng ta."
Phương Tranh cả kinh, tiện đà nước mắt nước mũi chảy
dài, khóc rống lên nói: “ Phụ thân, thỉnh người hãy nghĩ cách giúp đỡ
cho hài nhi. Phương gia chỉ có một mình hài nhi là cây độc đinh mà thôi, hài nhi còn phải gánh vác trọng trách nối dõi tông đường, sứ mệnh khai
chi tán diệp truyền đời cho Phương gia. Đừng suy nghĩ hài nhi phong lưu
thành tính, hài nhi thật vất vả mới nhìn trúng được một nữ tử, người
chắc cũng không đành lòng nhìn nàng ngay cả cửa cũng không được bước vào a? Há lại để nguyện vọng muốn bồng cháu của người và mẫu thân tan thành mây khói? Nếu quả phụ muốn chết, tương lai đứa nhỏ biết nương nhờ vào
người nào a...."
Phương lão gia nghe vậy, bất đắc dĩ nói: " Ngươi nói nhảm cái gì đó! Lão phu không phải đã nói rồi sao, việc này lão phu cũng không phản đối, ngươi thu bộ dạng đó lại, đem đến trước mặt mẫu
thân của ngươi mà diễn kịch đi!"
Phương Tranh lau nước mắt nước
mũi, chỉnh trang lại quần áo giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra,
lạnh nhạt nói: " Hài nhi biết, chỉ là hài nhi muốn diễn thử một lần ở
trước mặt phụ thân, nhìn xem phản ứng của người như thế nào mà thôi."
Phương lão gia ngẩn người nhìn đứa con loạn thất bất tao này*, tức thì lắc đầu thở dài: " Lão phu như thế nào lại sinh ra…Ai, ngươi đi ra ngoài mau,
đừng nháo sự ở trước mặt lão phu nữa, nhìn ngươi tâm tư lão phu lại rối
loạn, đi nhanh, đi nhanh lên...." (*: người không ra người, lung tung
lộn xộn, không biết phép tắc)
Phương lão gia xoay người, phất ống tay áo, đem Phương Tranh đuổi ra ngoài giống như đang xua đuổi ruồi nhặng.
------------------------
Hoa triều cùng người Đột Quyết ba bên đàm phán, bởi vì Phương đại nhân mông đít nở hoa cho nên tạm thời bị trì hoãn, hai vị sử giả của người Đột
Quyết đều được an bài tại dịch quán, chờ đợi phía Hoa triều thông tri
ngày tiếp tục thương nghị.
Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn.
Tào công công đã lâu không gặp lại đi tới Phương phủ, hắn phụng mệnh hoàng
thượng đến truyền khẩu dụ tuyên Phương Tranh vào cung gặp mặt thánh
thượng.
“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế " Bước vào trong ngự thư phòng, Phương Tranh không nói hai lời, khấu đầu bái kiến.
“ Ha hả, được rồi, ngươi cũng đừng giả mù sa mưa, mau đứng lên đi." Hoàng thượng xem ra tâm tình đang rất không tồi.
“ Người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Phương ái khanh." Hôm nay hoàng thượng khách khí một hồi, quả thật khó có được.
Phương Tranh cười khan, nói: " Hoàng thượng, ngài đừng khách khí, vi thần đứng nghe là được rồi...."
Hoàng Thượng kinh ngạc vạn phần: " Hôm nay ngươi đổi tính sao? Ngày thường ở
trước mặt của trẫm, ngươi cũng không giữ được quy củ như bữa nay nha."
Phương Tranh ảm đạm nói: " Hoàng thượng, ngày thường ngài cũng chưa từng khách khí như hôm nay a, phải chăng ngài lại muốn làm khó vi thần? Vi
thần…Trúng đao nha…" Nói xong đáng thương chỉ chỉ vào mông, cường điệu
thêm một câu: "....Vi thần trung can nghĩa đảm, vì nước thụ thương."
Hoàng thượng ngẩn người, ngay sau đó cười ha hả: " Như thế nào trẫm nhìn ngươi rất sáng lạng, thế thì cứ đứng tạm vậy đi."
Phương Tranh trong lòng oán hận, ngươi không muốn thì cũng đừng tỏ vẻ khách
khí nha, ban thưởng chỗ ngồi? Sao không ban thưởng mấy vạn lượng tiền
thuốc men, an ủi một chút đi.
Vua tôi trong lúc hàn huyên không
có nói nhiều chuyện vô nghĩa, hoàng thượng chậm rãi nói: " Trẫm cho gọi
ngươi đến, là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có đoán được thích khách do người nào chủ mưu hay không?"
Phương Tranh lắc đầu: " Vi thần
không biết, thích khách đã bị giết chết ngay tại đương trường, một nhân
chứng sống cũng không lưu lại, theo phủ doãn Kim Lăng nói, trên người
của những gã thích khách đó cũng không mang theo đồ vật nào để có thể
nhận dạng, ngay cả binh khí mà bọn chúng sử dụng cũng là đại đao thông
thường, thật sự không có manh mối điều tra."
Hoàng thượng cau mày nói: " Hiện tại, quần thần trong triều đều võ đoán sau lưng, nói rằng
Phan thượng thư sai khiến, theo con mắt của trẫm, vị tất đã là như
thế...."
Phương Tranh cười nói: " Hoàng thượng anh minh, vi thần
cũng cho rằng như vậy, Phan thượng thư là một lão cáo già tinh ranh
…Ách, đa mưu túc trí, hắn sẽ không làm ra những chuyện dại dột manh động như vậy, quần thần trong triều đều biết vi thần cùng hắn xung đột, hắn
làm sao lại dám trắng trợn phái thích khách đi ám sát đây? Làm như vậy
hắn cũng không khỏi quá mức kiêu ngạo, theo như vi thần ước đoán, người
chủ mưu hẳn là người khác.
“…”
Hoàng thượng liếc mắt nhìn
Phương Tranh một cái, cả giận nói:" Không quản là kẻ nào chủ mưu, người
nhất định phải cẩn thận mới được. Hôm qua Mật Nhi mới tiến cung giở trò
làm nũng với trẫm, nói triều đình quá mức nguy hiểm, muốn trẫm cho ngươi từ quan, nhưng trẫm không đáp ứng, biết vì sao trẫm lại không đáp ứng
hay không?"
Phương Tranh đắc ý nói:" Khẳng định là do hoàng
thượng cảm nhận được vi thần trung tâm như một, một trung thần tận tụy
vì nước, không muốn cho vi thần ở nhà an nhàn hưởng lạc…"
Hoàng thượng cười nói:" Trẫm thật nhìn không ra ngươi trung tâm như thế nào, bất quá da mặt của ngươi thật sự vô bì!"
“ Trẫm không đáp ứng Mật Nhi là bởi vì ngươi thuộc dạng người mà trẫm
cần, trẫm sẽ trọng dụng ngươi nhiều hơn nữa." Hoàng thượng nhìn Phương
Tranh, gằn từng chữ.
Phương Tranh ngẩn người, lời này là có ý tứ
gì? Luận tài trị quốc, luận mưu lược chính trị, Phương Tranh cảm giác
bản thân mình về phương diện nào cũng không thể so được với đám văn võ
bá quan, hoàng thượng bố trí nhiều người như vậy mà lại không cần, tại
sao cứ nhất mực phải dùng ta đây?
Dường như nhìn thấu được suy
nghĩ của Phương Tranh, hoàng thượng trầm giọng nói: " Hằng ngày, các đại thần đứng ở trên kim loan điện, tổng cộng có hơn một trăm người, kẻ nào trung kể nào gian, người nào thanh người nào tham, trẫm đều nắm rõ
trong lòng bàn tay. Nói thực, dạng người như ngươi tính tình láu lỉnh,
mưu lợi luồn cúi, ham tài háo sắc, gian trá đê tiện, không biết vô liêm
sỉ...."
Phương Tranh càng nghe càng không lọt tai, theo như những lời bình phẩm này của hoàng thượng, mình chính là cái loại gian thần
đáng chém đầu một trăm lần cũng không tính là oan uổng, cốt khí của ta
kém tới mức như vậy hay sao? Nhưng cũng không được mắng chửi trước mặt
người ta như thế này a.
Phương Tranh vội vàng ngắt lời hoàng
thượng, cười nịnh nói: " Hoàng thượng, hoàng thượng!....Ngài kiềm chế
một chút, nếu như ngài bình phẩm vi thần thì có thể lược qua, nói luôn
những ưu điểm phía sau, vi thần xin cẩn thận lắng nghe...."
Hoàng thượng cười dài nhìn hắn: " Xem ra trầm nói sai rồi, ngươi cũng không
phải cái loại vô sỉ, mà là ngươi có sỉ, thật sự có sỉ, ha hả!"
"
Tại sao trẫm có nhiều đại thần bên người như vậy, mà phải cân nhắc dùng
người, là cũng có nguyên nhân, còn nhớ chuyện lần trước trẫm đã từng nói qua cho ngươi nghe hay không? Trẫm từng nói, ngươi mưu lợi nhưng không
kết bè kéo đảng, ở trong triều lại không có một chút nào căn cơ, một
thân một mình. Hơn nữa xuất thân bình dân, không phải danh gia vọng tộc, trẫm cần một người có lai lịch giống như ngươi để giúp trẫm hành sự."
“ Đám văn võ bá quan trong triều, gian cũng được, trung cũng vậy! Chẳng
qua bọn chúng cũng đều từng bước cấu kết với nhau, người tự cho mình là
thanh liêm, cái gọi là trung thần, liên kết thành một phái, để đấu đá
cùng với phái nịnh thần trong triều, hừ? trung thần! Ở trong mắt của
trẫm, một khi đã câu kết đảng phái, đều không được coi là trung thần,,
sự tình tranh chấp vô cùng nghiêm trọng, vốn là tai họa mất nước! Trẫm
muốn trọng dụng ngươi, cũng bởi vì chuyện này, ngươi hiểu được lời của
trẫm nói không?"
Phương Tranh lắc đầu, hắn thật sự không rõ ràng.
" Hoàng thượng, lời của ngài rất thâm ảo, hắc hắc, phi thường thâm ảo,
hoàng thượng chính là hoàng thượng, quả nhiên cách nói chuyện cũng uyên
thâm bí hiểm, vi thần thực sự bội phục vạn phần...." Phương Tranh trong
đầu vội vàng suy nghĩ, cân nhắc tỉ mỉ những câu nói này của hoàng
thượng, ngoài miệng thì vỗ mông ngựa, chỉ tiếc hắn lại phun ra một tràng giang đại hải, hàm lượng phần trăm của hoàng kim vẫn còn hơi thấp.
Hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười nói: " Ngươi nghe không hiểu cũng
không sao, trẫm không bắt ngươi phải hiểu. Nhưng ngươi gặp phải lần ám
sát không thành này, cũng làm cho trẫm thanh tỉnh một điều, thời điểm
này trẫm phái ngươi đi hành sự, nhất định ngươi phải cẩn trọng, chẳng
phải ngươi còn muốn an hưởng tuồi già hay sao? Còn đám văn võ bá quan
trong triều, trẫm cũng không thể để cho bọn chúng không công hường lộc
được....Ha ha!"
Phương Tranh mau chóng nhắc nhở nói: " Hoàng
thượng, vi thần không phải cái loại bất tài nha, hiện giờ vi thần đang
làm công miễn phí cho ngài đó, lần trước đánh trưởng tử của Phan thượng
thư, ngài còn phạt vi thần nửa năm bổng lộc a, ngài quên nhanh vậy?"
Hoàng thượng trợn mắt nhìn hắn, không quan tâm đến hắn, nói tiếp: " Phương
Tranh, sự tình đàm phán cùng với sử giả Đột Quyết, trẫm lại phái ngươi
đi hành sự, ngươi phải dụng tâm mà hoàn thành cho tốt, nếu còn hồ nháo
giống như trước kia nữa, trẫm nhất định sẽ không nể tình Mật Nhi có phải đánh chết ngươi, trẫm cũng không một chút lưu tình!"
Phương Tranh nghiêm mặt gật đầu.
“ Nói đến Mật Nhi, trẫm cảm thấy, chuyện hôn sự của các ngươi cũng nên
chuẩn bị sớm đi." Hoàng thượng thâm sâu khó dò nhìn Phương Tranh nói: "
Tương lai thành người trong nhà, ngươi cũng nên dụng tâm chăm sóc đối
với Mật Nhi một chút."
Phương Tranh cao hứng nói:" Đa tạ hoàng
thượng hoàng thượng xin hãy an lòng, nhất định vi thần sẽ hảo hảo chiếu
cố thật tốt cho Trường Bình công chúa, ngày sau ở bên ngoài có kẻ nào
dám khi dễ vi thần, liền chạy về nhà gọi Trường Bình đi giáo huấn hắn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT