Duy mua 2 chai nước tinh khiết trước cửa bưu điện. Cậu đưa cho cô bạn
các đồng xu mua vé xe bus. Ghi nhắc: “Duy thử gọi điện thoại lên nhà bà
ngoại Hoàng xem sao!”. Cậu lắc đầu: “Điện thoại cũng để quên trên Đà Lạt rồi, ko nhớ nổi số đâu!”. Chợt, cậu nảy ra ý kiểm tra xem quyền năng
“muốn gì được nấy” có thật hay ko. 1 lần nữa, cậu lẩm bẩm 1 mình: “Ta
cần biết số đt của nhà Hoàng trên Đà Lạt!”. Tức thì, những con số hiện
ra, như khắc ngược trên võng mạc.
Duy bước vào trong chi nhánh
bưu điện vừa mở cửa. Cậu mượn điện thoại quầy liên tỉnh, gọi đi. Bà
ngoại Hoàng nhấc máy. Nghe tên Duy, bà cụ ngạc nhiện: “Các cháu đi đâu
vậy? Sao ko về ăn sáng. Bà chiên trứng và nấu rất nhiều súp rau củ…”.
Duy run run hỏi thẳng vào điều muốn biết: “Hoàng đâu ạ? Bạn ấy sao rồi
hả bà?”. Tiếng cười ấm áp vọng đến: “Nó tỉnh lại rồi cháu ạ. Vẫn còn hơi mệt, nhưng thằng bé đã đòi ăn và đi loanh quanh trong nhà. Bà đang đun
nước thơm để lát trưa trời ấm cho nó tắm. Chẳng hiểu sao, sáng nay khi
nó vào phòng lay bà dậy, người nó bốc mùi hôi ko thể chịu nổi. Chiều
nay, ba má nó dưới Sài Gòn lên, sẽ đón nó về!”. Duy vội nhờ bà chuyển
lời hỏi thăm Hoàng, cho biết cậu và Ghi đã về thành phố có việc gấp,
đồng thời nhờ bà đưa đồ đạc của 2 đứa cho Hoàng đem về giùm. “Bà thấy
tụi cháu cứ lụp chụp sao đó. Chưa xong việc này đã nhào qua việc khác.
Có chuyện gì, nói bà nghe xem nào?”. “Chẳng có gì đâu bà ạ. Cháu cúp máy nhé!”- Duy nói thật nhanh, tựa lưng vào quầy báo cạnh bên. Nhân viên
bưu điện, 1 phụ nữ đẫy đà có bộ mặt khó tính, sau khi thu tiền , quát
lên: “Đừng có dựa vào đó. Có thấy nó sắp đổ rồi ko!”. Duy giật mình, khó chịu, thầm nghĩ: “Tai họa đến với người khắc nghiệt!”. Khi cậu ra đến
cửa, bỗng vang lên tiếng hét ghê khiếp. Nữ nhân viên đưa lên 1 bàn tay
máu chảy ròng ròng. Vì 1 sự xui khiến bí mật nào đó, bà ta đã kê bàn tay trái vào con dao xén giấy, dập mạnh. Lưỡi dao bén ngọt cắt sâu vào phần cơ mềm dưới ngón cái, gần chạm vào xương. Ghi hoảng hốt thò đầu nhìn
vào, mặt tái xanh. Duy lao ra, nắm tya bạn, chạy 1 mạch về phía chiếc xe bus vừa tấp vào trạm đón khách.
Ba mẹ Duy cũng như bên nhà Ghi
hoàn toàn bình thản khi thấy 2 đứa trở về. Ko ai có thể đoán biết hành
trình mà những đứa con họ đã trải qua, dù 1 phần nhỏ. Mọi người đều quan tâm, hỏi thăm về Hoàng. “Cậu ấy khỏe rồi. Đã về thành phố. Nếu có thể
thì cũng kịp ôn thi học kì 2!”- Duy nói vắn tắt.
Cuộc sống trở
lại bình thường, ít nhất ở lớp vỏ bề ngoài. Ghi tất bật quay trở về công việc bận rộn trong vai trò host cho reality show Ngôi sao pha lê. Ở
trường, trừ những lúc phải nói chuyện hoạt động lớp, Duy có ý tránh
Hoàng. Có lẽ, đây là 1 việc ko cần thiết, bởi ngay chính Hoàng cũng luôn tìm cách ko chạm mặt Duy.
Thật kỳ quặc, trái ngược với Ghi, sau chuyến phiêu lưu vào cõi tối, mối quan hệ của cậu và cô ấy tốt hẳn lên, thì với Hoàng, việc chia sẻ những bí mật kinh khiếp lại khiến họ dè
chừng lẫn nhau. Đôi khi, từ cửa sổ, nhìn ra Hoàng đang ba hoa 1 điều gì
đó với đám bạn, thỉnh thoảng lại cười phá lên, Duy chợt rùng mình. 1
hình ảnh thật khác xa với cái bóng xám nhạt, chỉ 1 cái thổi mạnh của thủ lĩnh bóng tối, cậu ấy đã tan biến.
Được gia đình chăm sóc tẩm
bổ, Hoàng mau chóng tìm lại vóc dáng béo tròn của ngày trước. Chỉ có
điều, thảng hoặc ánh mắt cậu ấy lóe lên, che giấu điều gì đó khiến Duy e ngại. Nó ko phải là vẻ tò mò háo hức của 1 tên nhiều chuyện, cũng ko
phải sự châm biếm hay nhạo báng sẵn sàng ném vào người khác. Phải chăng, khi từ cõi tối trở về, cậu ấy đã mang theo 1 điều gì đó. 1 âm mưu gian
trá chẳng hạn… Giật thót với phán đoán này, Duy vội xua nó đi ngya.
Trước kia, đôi khi Duy gặp rắc rối với các bài tập giải tích và môn sinh học. Điểm số các môn này của cậu ko khá lắm. Thế nhưng giờ đây, mọi thứ đều
có thể vượt qua 1 cách dễ dàng. Trong giờ kiểm tra, khi các bạn xung
quanh còn căng óc cắn bút, các lời giải lần lượt hiện ra rõ ràng trước
mặt Duy, cậu chỉ việc chép lại và ko cần chờ đợi hay hy vọng, cũng biết
chắc mình sẽ nhận được điểm tuyệt đối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT