Ngay cả việc mày mò các phần mềm kỹ xảo đồ họa 3D cũng gần như vậy. Khi
cậu gặp cản trở nào đó, bàn tay cậu tự khắc điều khiển chuột và tổ hợp
bàn phím, theo các giải pháp ngắn gọn và hiệu quả nhất trước đấy cậu
chưa từng biết đến. Vấn đề nằm ở chỗ: chỉ cần Duy muốn.
Điều này khác hẳn việc sử dụng phấn bột đen. Quyền năng nằm ngay bên trong cậu.
Ko có biểu hiện bề ngoài nên ko ai có thể nhận biết. Món quà ưu việt
dành cho chiến binh của đội quân tinh nhuệ thoạt đầu cũng khiến Duy hài
lòng. Cậu nghĩ đến viễn cảnh dự thi học sinh giỏi quốc gia, tham gia
cuộc thi thiết kế trong cộng đồng dân làm đồ ohaj 3D toàn cầu để dành
giải thưởng 10 ngàn dollar, và cả việc sang năm sẽ nộp đơn thi các đại
học danh tiếng nhất, mà ko phải khó nhọc luyện thi hay phập phồng nguy
cơ thất bại…
Tuy nhiên, sai vài ba lần sử dụng đặc quyền này,
Duy phát hiện cậu mất hết niềm vui, cạn kiệt lòng tò mò, cả sự căng
thẳng thú vị mà người ta chỉ có được khi đối diện thách thức cũng bay
biến. Mọi việc quá thuận lợi, quá dễ dàng biến cậu thành 1 cỗ máy, ko
hơn. Những ngợi khen, sự trầm trồ than phục của xung quanh cũng hấp dẫn
đấy, nhưng nó chẳng giá trị gì khi thâm tâm, cậu biết, tất cả chỉ là trò hề bịp bợm.
Duy quyết định nhanh gọn là sẽ ko viện đến trợ giúp thần bí nữa. Cậu lờ mờ hiều, từ kinh nghiệm sử dụng bột ma thuật, đây
mới chỉ là khởi đầu của quá trình trao đổi và trả giá với thủ lĩnh bóng
tối mà thôi.
Trời bắt đầu vào mùa nóng. Sau kì thi học kì 2, mọi người đã bàn tán đến kỳ nghỉ Hè, sẽ đi du lịch đâu đó ở biển hay ra
nước ngoài, nghỉ ngơi trong bao lâu là đủ trước khi vào mùa học mới
chuẩn bị cho năm học mười hai đầy căng thẳng. Lớp trưởng Việt đứng dậy,
gõ bàn thu hút chú ý ” Năm nay, lớp mình tổ chức tiệc cuối năm nhé. Ở
nhà tớ!”
Hoàng vươn cổ lên, hỏi to: “Nhà cậu có đủ chỗ để chứa
tất cả mọi người ko?”. Lớp trưởng mỉm cười: “Thông báo luôn nè, ba má tớ đã chuyển nhà về khu đô thị mới. Hơi xa. Nhưng nhà tớ có sân vườn, có
bể bơi nữa đó!”. Tiếng hú hét tán thưởng vang lên ầm ầm.
Tan
học, Ghi xuống cầu thang cũng Duy: “Tụi mình đi dự tiệc cuối năm chứ?”.
Cậu gật: “Tất nhiên, sẽ đi cùng nhàu!”. Từ trên hành lang, như 1 lốc
xoáy, Hoàng lao xuống, khiến mọi người dạt sang 2 bên. Ở chiếu nghỉ, cậu ta ngã chúi nhủi, nhưng chồm dậy, lao đi tiếp, bộ dnag hệt như bị truy
đuổi. Duy ngoảnh lại sau. Chẳng có ai cả.
Ở nhà xe, Duy dặn Ghi
đứng chờ. Xe cảu cậu gửi hôm nay bị xếp khá sâu bên trong, phía nhà bên
phải, có mái che. Học sinh ko để xe ở đây nên khu vực này vắng lặng.
Băng qua chỗ hõm giữa 2 bức tường, bỗng 1 bàn tay đặt lên vai Duy. Dù
chưa ngoảnh lại, cậu vẫn biết chính xác,, là 1 kẻ đến từ xứ tối. Sinh
vật kéo xe có đôi vai u lên và cặp mắt trỗng rỗng đang hướng thẳng vào
cậu. Hắn ghé tai Duy, thì thào: “Chiếc chìa khóa kho tang lớn nhất của
thủ lĩnh đã bị kẻ nào đó đánh cắp. Ngài đang rất giận dữ. Nhiệm vụ của
mi là tìm lại nó, càng sớm càng tốt, ở thế giới này!”.
Không khí nóng bức bắt đầu từ lúc ban mai. Nhưng đến trưa thì nhiệt
độ lên cao đến mức dường như mọi thứ đều bị nung chảy và bầu không khí
sắp sửa tan thành những vệt xám mờ đục. Hơi nước ngưng tụ phía trên dãy
mái ngói bên kia đường, lan dần lên phía trên những ngọn cây cổ thụ và
bắt đầu che mờ cả vằng mặt trời lúc này chuyển màu đỏ sẫm như một thứ
quả cây dầm.
Căn phòng nhỏ giống như một cái hộp đóng kín, chỉ
có ô cửa sổ mở hé, đón luồng sáng mỏng. Yên tĩnh tuyệt đối. Cánh cửa vào phòng bỗng mở hé, chuyển động nhè nhẹ không một tiếng động. Rời mắt
khỏi màn hình máy tính, Duy ngoảnh đầu lại, nhìn trừng trừng phía tay
nắm cửa. Không một bóng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT