_Thôi được. Ko đôi co. Ta trả lại tên bạn ấy cho
cậu. Mọi việc rắc rối liên quan đến nó, sau này cậu hãy tự giải quyết.
Nhớ nhé, với ta, mọi sai lầm đều phải trả giá. 1 con mắt đền 1 con mắt.
Ta ko có thói quen chấp nhận 1 lời xin lỗi vô giá trị như ở thế giới của cậu!- Ngồi lút người trong chiếc ghế bành da, thủ lĩnh bóng tối lại
nhếch môi người, tỏa ra 1 vẻ độc địa khoan khoái- Bây h thì cậu và đám
bạn có thể rời khỏi đây được rồi. Ta sẽ cho sứ giả của ta đến gặp cậu,
giao mệnh lệnh những việc cậu cần thực hiện. Tuyệt đối ko được hé môi
với bất kỳ ai về xứ sở của ta, nếu ko muốn gia đình của cậu bị hủy diệt. Ngoài điều đó ra, cứ sống bình thường. Mọi việc dễ chịu và thú vị hơn
cậu nghĩ nhiều đấy!
Trong tay cậu, Ghi bỗng cựa nhẹ, hé môi thở
hắt ra. Cậu đặt cô bạn nằm xuống sàn, dợm đứng lên đi tìm Hoàng. Đúng
lúc ấy, 1 bóng xám hiện ra bên trái cậu. Linh hồn của Hoàng. “Cậu được
thả rồi!”- Duy kêu lên. Cậu bạn gật nhẹ, ko nói gì. “Chúng ta chạy ra
khỏi đây, tìm cỗ xe quỷ quái nào đấy, bay về nhà cho kịp trước 12h
khuya!”- Duy quyết định nhanh. Cậu bạn lại gật, chấp thuận dễ dàng. Thế
nhưng trong đôi mắt mờ nhạt, chợt ánh lên 1 tia sáng kì dị mà Duy ko thể định rõ nó là biểu hiện của tâm trạng gì.
Ghi đã nhỏm dậy được. Duy ôm vai bạn, dìu bước. Hoàng bước theo sau. Vừa bước ra đến cửa
phòng khách lớn, cả 3 bỗng nhiên thấy bị túm chặt, lần lượt bị ném vụt
đi như những viên sỏi bởi cánh tay của thủ lĩnh bóng tối.
Để đến thế giới của bóng tối, những người bạn đã kiệt sức vì đeo bám và vật
lộn trong cỗ xe bay gần trọn 1 ngày. Thế nhưng quãng đường về kéo dài
chưa đầy năm phút. Nhanh hơn, và cũng đáng sợ hơn. Thân thể nhỏ thó,
nhưng thủ lĩnh có 1 sức mạnh ghê rợn. Cả 3 chẳng kịp phản ứng gì thì đã
thấy mình bay xuyên 1 đường hầm sâu hun hút. Sau vài giây bay trong đoạn ống tối om, đột ngột họ nhận ra đường hầm được tạo nên bởi hàng tỉ tia
sáng chói lóa khiến mắt họ suýt nữa thì vỡ tung. Úp vội 2 lòng bàn tay
lên che mắt, cậu tuột mất Ghi. 1 nhát đập mạnh phía sau đầu trong cú
tiếp đất đã khiến Duy ngất đi…
Bây h thì Duy cảm nhận rõ ràng 2
bàn tay Ghi phủ trên mi mắt mình, như 2 chiếc lá xanh thẫm, mềm mát. Sự
tiếp xúc thân thiết, theo 1 cách lạ lùng. Chưa bao h cậu thấy dễ chịu
đến vậy. Khoảng mười phút như thế, Ghi nói khẽ: ” Bây h thì Duy mở mắt
ra được rồi!”. Cậu chầm chậm làm theo. Đầu tiên là lớp màn đen mượt như
nhung, rồi từ từ, các hình ảnh nối tiếp hiện ra trên lớp màn ấy. Gương
mặt Ghi. Những lùm cây gần và các vòm lá xa hơn. Nền trời xanh dịu. Mặt
trời lúc bây h vàng nhạt, chưa quá chói chang. Nếu ko nhầm, họ đnag ngồi trên thảm cỏ của 1 trang trại rộng lớn chăn nuôi bò.
_Đây là đâu vậy Ghi?- Duy lo lắng vì ko xác định được nơi chốn.
_1 trang trại ở ngoại thành, cách trung tâm thành phố 45 phút xe bus. Chưa kể thời gian đi bộ.
_Sao Ghi biết?
_Duy đang gối trên vỏ thùng carton đựng sữa tươi của trang trại nổi tiếng. Chính là chỗ này.
_Hoàng đâu?- Duy chợt chồm lên, sợ hãi. Đã mấy tiếng trôi qua kể từ thời hạn 1 ngày sau cái chết của cậy bạn ấy.
_Từ lúc tỉnh lại đến h, Ghi ko nghe thấy động tĩnh nào. Có thể,linh hồn cậu ấy đã được trả về thân xác cậu ấy, trên Đà Lạt!- Gji ngồi tựa lưng vào 1 gốc cây, khoanh tay trước ngực, chợt mỉm cười- Tụi mình hãy mau ra khỏi trang trại này đi, trước khi ai đó phát hiện, nghĩ tụi mình là bọn ăn
cắp sữa tươi và làm ầm lên!
Hơi loạng choạng, Duy nhỏm dậy. Ghi
đưa tay giúp cậu đứng lên hẳn. Sau vài giây đất trời xung quanh đảo mòng mòng, đầu óc Duy cân bằng trở lại. 2 người bạn đi men theo con đường
đất đỏ ẩm ướt. Vài công nhân vắt sữa nhìn thấy họ, ko chút nghi ngờ. Có
lẽ họ nghĩ đấy là người nhà của chủ trang trại. Cuối cùng, Ghi và Duy
cũng ra đến đường lộ trải nhựa. Nhưng trạm xe buýt chưa có ở đây. 1
người phụ nữa chở bó cỏ lớn sau yên xe máy cho biết phải đi bộ khoảng 20 phút, đến ngã ba cạnh bưu điện, xe bus thường xuyên đón khách. “Giá như có taxi, hay xe ôm thì tốt biết mấy!”-Duy thở dài. Thực sự, chuyến
phiêu lưu đã rút kiệt sức lực của người có thói quen chạy bộ 5km mỗi
ngày. Ghi nhún vai: “Ghi ko biết liệu tụi mình có thể trả tiền vé xe bus nữa hay ko. Tất cả túi xách và tiền bạc, đều để lại trên nhà ngoại
Hoàng!”. Lời cô bạn tức khắc ném Duy về với thực tại. Cậu lục soát túi
áo và quần túi hộp. Thật lạ lùng, sau chuyến bay ghê rợn giữa 2 thế
giới, chiếc đồng hồ và hộp phấn bột đen vần nằm nguyên trong túi áo. Cái đồng hồ đã chạy trở lại. Nhưng ví tiền thì để quên trên nhà Hoàng. “Giá mà tụi mình có vài xu lẻ. Đi xe bus và mua nước…”- Duy lầm bầm, nhận ra mình đang khát khô. Tay cậu bỗng chạm vào các đồng xu lành lạnh. 6 đồng xu 5 ngàn mới tinh, sáng bóng. Hệt như vừa xảy ra phép màu. Trong tích
tắc, cậu hiểu: Đây là quyền năng đầu tiên mà 1 chiến binh đội quân bóng
tối được sở hữu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT