Cách đây chưa lâu, tại buổi thi đấu bóng chuyền lấy điểm một tiết môn
thể dục tại sân thể thao trong nhà của trường, Duy và Hoàng được chia
vào cùng một đội. Duy không giỏi môn bóng này. Các cú đập hay đỡ bóng
luôn khiến cậu cảm giác các dẻ xương cánh tay sắp vỡ vụn. Ngược lại,
Hoàng là một tay chơi bóng nổi trội. Bù lại cho chiều cao hạn chế, cậu
ta luồn lách nhanh, có khả năng phán đoán chính xác điểm bóng rơi. Mỗi
khi một ai đó trong đội ghi điểm, cậu ta chạy đến vỗ nhẹ vào vai, chia
vui. Hoàng gây ấn tượng cực tốt với thầy thể dục về lòng nhiệt tình, sự
nỗ lực, tinh thần đồng đội. Tuy nhiên, chỉ một vài người bạn mới hiểu
cảm giác luôn bị cậu ta chèn ép một cách tinh vi, lợi dụng mọi tình
huống để ghi điểm. Bình thường, Duy bỏ qua điều này. Nhưng hôm đó cậu
lại giận điên khi cậu bạn chơi ở vị trí chuyền hai bị Hoàng xài tiểu
xảo, thúc cùi chỏ vào giữa bụng. Nạn nhân mặt tái mét vì đau, gập người
lại trong vài giây, không dám bỏ cuộc vì sợ bị trừ điềm. Sau giờ tập, ở
phòng thay quần áo, Duy chặn ngang giữa tên bạn tồi tệ và cánh cửa tủ.
“Có chuyện gì không?” – Hoàng nhìn cậu bằng nửa con mắt. “Nếu cậu nghĩ
không ai nhìn thấy trò cậu làm, thì lầm đó!”. Tên bạn nhún vai: “Vậy hả? Có sao không?”. Phản ứng đột ngột, tay Duy đưa ra phía trước, cậu muốn
túm cổ áo Hoàng, kéo lại gần để nhìn rõ hơn bộ mặt thách thức. Giật
mình, tưởng cậu vung nấm đấm, tên bạn tồi tệ tức khắc xoay người, né. Cú xoay quá gấp làm cậu ta mất đà, đổ nghiêng một bên. Mặt cậu ta va mạnh
trúng cánh của tủ chưa khép, trước khi đổ vật xuống, khéo theo những đồ
đạc khác rớt xuống, tạo nên chuỗi âm thanh loảng xoảng. Các bạn xung
quanh đổ xô đến, thảng thốt, sợ hãi. Bóng thầy quản lí phòng tập cùng
thầy thể dục hiện ra. Dù chưa nguôi căm ghét, nhưng nhìn Hoàng ngã đau,
Duy vẫn thấy tội nghiệp. Cậu đưa tay cho tên bạn nắm, giúp kéo lên.
Hoàng gạt đi. Cậu ta nằm im lặng. Hai thầy đến gần. Tiếng rên rỉ đột
nhiên bật ra khỏi miệng Hoàng, nghe thật thê thảm. Ngay cả khi hai thầy
đỡ lên, cậu ta vẫn trì xuống, thể hiện một vẻ đau đớn tột cùng và hoàn
hảo. Diễn biến sau đó diễn ra theo một chiều hướng tồi tệ đến mức Duy
không ngờ nổi. Tất cả mọi người, cả mấy cậu bạn công bằng nhất, cũng tin vì ganh ghét điểm số, cậu đã đánh Hoàng. Nạn nhân được đưa xuống phòng y tế chăm sóc kỹ lưỡng, được nghỉ học hai ngày không cần làm đơn xin
phép. Không chỉ lãnh điểm zero bài kiểm tra thể dục một tiết, Duy còn bị hạ hai bậc hạnh kiểm. Điểm số, xếp hạng thứ bậc thực sự cậu không quan
tâm nhiều. Điều làm Duy choáng váng nhất, kinh hoàng nhất chính là sự
giả dối và gian manh của tên bạn. Kể từ lần đó, cậu tìm cách lánh xa
Hoàng, như tránh xa một nguồn bệnh đáng sợ.
… Trên màn hình
chiếu cảnh nhân vật bị lời nguyền tác động. Gương mặt nhânvật bắt đầu
biến dạng. Hàm răng ngắn dần, chuyển từ màu trắng đục sang trong suốt.
Mí mắt mỏng đi, để lộ nhãn cầu to tướng lồi hẳn ra. Cặp môi chuyển từ
sắc hồng tự nhiên sang màu tái xám. Những sợi tóc dựng đứng… Duy gắn tập trung phân tích các bước kĩ xảo khi sử dụng các công cụ palet, brush.
Nhưng đầu óc cậu vẫn lởn vởn hình ảnh Hoàng. Lúc bốc mấy hạt bắp, tay
cậu chạm tay Ghi. Cả hai bàn tay lạnh toát.
***
Hai người
bạn rời khỏi rạp trước khi bộ phim mới hơn một nửa. Không khí bên ngoài
dễ chịu hẳn. Lúc vào thang máy, Ghi bỗng đề nghị xuống tầng năm khu
thương mại. Cô bạn muốn mua vài món trang điểm. Ở quầy mỹ phẩm lớn, cô
rẽ vào gian hàng phấn mắt. Cách đó không xa, tựa sát vào thanh chắn bằng sắt uốn nhìn xuống sảnh chính trung tâm thương mại, có một băng ghế da
mềm dành cho khách mua sắm nghỉ chân. Duy ngồi im, lơ đãng nhìn quanh.
Những người đi lướt qua, in bóng trên nền đá cẩm thạch trắng kem. Một
cách hứng thú, Duy nhìn xuống những vệt sáng in xuống nền đá, lung linh
huyền ảo. Bất chợt, cậu nhận ra có một bóng người rất lớn, dáng vẻ khác
thường, không chuyển động. Nó cứ im lìm ở đó, tạo thành vệt tối mờ đục.
Như bị thôi miên, cậu không rời mắt khỏi bóng mờ. Rõ ràng, nó đang nhìn
cậu, tìm cách truyền đi một lời nhắn, một khẩn cầu, hay thông điệp gì
đó. Đồng thời, nó khua lên trong Duy cảm giác sợ hãi kì dị. Cái bóng in
dưới nền đá tỏa ra những sợi dây thít chặt Duy, khiến cậu như tê liệt.
Mất hơn một phút như thế, Duy mới vùng ra khỏi sự kiềm tỏa của những sợi dây vô hình. Cậu đưa mắt nhìn lên. Không một bóng người. Khi cậu choáng vàng cúi nhìn lại cái bóng, nó đã biến mất.
Ghi chọn được hộp
phấn mắt nhỏ màu hồng dâu. Không quá đắt tiền nhưng rất xinh nếu sử dụng để lên hình. Cô bước về phía thu ngân. Ở phía sau, một hộp phấn mắt xếp trên giá nghiêng bày hàng bỗng rung nhẹ. Tiếng rơi trên sàn đá hoa khô
khốc, lạnh lẽo. Duy vội vã bước đến nhặt nó lên. Cái nắp tròn nhỏ bị
nứt. Thứ bột mịn màu đen bám trên tay cậu. Trước vẻ mặt bực bội của cô
thu ngân, Duy đề nghị trả luôn tiền hộp phấn mắt màu đen. Nó được người
bán hàng gói lại, cất trong túi giấy và đưa cho Duy cầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT