Hai người bạn xuống bãi giữ xe. Duy trấn an cô bạn, rằng chụp hình trong bóng tối bằng điện thoại sẽ không rõ. Ghi lắc đầu: “Ghi chẳng ngại nếu
các bạn ở lớp biết tụi mình đi xem phim. Mình chỉ không thích cái cách
Hoàng sẽ bóp méo tình bạn của tụi mình thành ra một câu chuyện tồi tệ…”. Cảm giác giận sôi và uất ức hôm ở phòng thay quần áo thể thao quay ập
lại. Duy cau mắt, lầm bầm: “Giá mà có một điều gì đó khiến thằng quỉ
quái gian xảo đó im miệng!”. Ghi cười vui vẻ: “Duy đừng bận tâm. Tụi
mình không làm gì xấu, sẽ không sao đâu!”
Giữa các tòa cao ốc,
gió thổi mát lạnh. Duy lấy cái mũ bảo hiểm móc bên hông xe đưa cho Ghi.
Cô bạn bỗng kêu lên: “Ồ, sao một bên mắt Duy đen thui vậy?”. Cậu ngơ
ngác nhìn vào kính chiếu hậu: “Chắc hồi nãy tay mình dính phấn mắt
đen!”. Thật kì quặc, mọi cố gắng lau tẩy đều không thể chùi sạch. “Để về nhà dùng xà-bông coi sao!” – Duy nói. Đầu óc cậu còn rối ben với nguy
cơ thứ hai đi học, mọi người trong trường sẽ bùng nổ với bức ảnh của
Hoàng.
Sáng thứ hai, Duy vào trường hơi trễ. Lớp 11A1 đang đi
lên cầu thang. Gương mặt ai cũng thoáng vẻ nặng nề. Cậu vội vã nhập vào
hàng. Không thấy bóng dáng Hoàng. Ghi cố ý đi chậm, chờ cậu bước lên
cùng: “Duy biết tin gì không?”. Cậu lắc đầu. Đôi mắt to trong vắt của
Ghi chiếu thẳng vào mắt cậu: “Hoàng bị tai nạn, té xe vào tối thứ bảy.
Chấn thương nhẹ ở đầu. Xương hàm gãy. Đang nằm cấp cứu ở bệnh viện. Cậu
ta không thể nói được gì!”.
Chương 2: Đối thủ đáng gờm
Âm thanh lạo rạo như có ai đó bước đi trên mái phi-bro xi-măng của ngôi
nhà thấp hơn, chếch sau căn phòng nằm giữa tầng ba. Tiếng chân chậm rãi, đôi khi ngừng lại. Có lúc, chừng như vang lên rõ hơn vì nó tiếng gần
hơn về phía cửa sổ. Rồi cũng đột ngột như khi xuất hiện, tiếng chân
ngưng bặt.
Từ phòng tắm bước ra, Ghi khựng lại. Cô trùm chiếc
khăn bông lên mái tóc ướt, nghiêng đầu lắng nghe. Cái đầu máy DVD trong
góc phòng vẫn phát ra tiếng nhạc sôi động của Pussy Cats. Cô quờ tay cầm cái remote TV, chuyển sang chế độ mute. Gió rì rầm luồn qua tàn cây như các cuộn khói xanh đen đang đung đưa trên nền trời thẫm, không một vệt
mây. Rõ ràng, tiếng động lạ mà Ghi nghe thấy không phát ra từ gió. Cô
nhón mũi chân, bước về phía cửa sổ khép hờ. Hơi nước mờ đục bên ngoài
tấm kính dày báo hiệu trời sắp mưa. Không khí ngột ngạt, khó chịu. Nheo
mắt nhìn kĩ hơn nữa, không thấy có gì bất thường, Ghi sập mạnh cánh cửa, cài chốt. Đúng lúc ấy, căn phòng đột nhiên tối om. Mất điện đột xuất.
Tuy nhiên, cái TV bên kia góc phòng vẫn hắt ra vệt sáng xanh. Trên màn
hình, những hình thù nhảy múa câm lặng. Máy quay chiếu cận cảnh một
gương mặt được trang điểm kì quặc, quầng mắt bôi phấn đen ú ám, sâu
thẳm. Ghi im sững. Máu dưới da như đông lại. Cái khăn bông trên đầu nặng trĩu. Những hạt nước từ mái tóc ướt chảy xuống, lăn dọc sống lưng, buốt lạnh.
Tiếng gõ nhè nhẹ trên cánh cửa gỗ. “Ai đó?” – Ghi hét
lên, nhưng câu hỏi tắc nghẹn trong cuống họng. Đưa mắt nhìn quanh, bỗng
dưng, cô muốn lẩn trốn khủng khiếp. Trốn đâu cũng được, miễn không phải
đối mặt với đe dọa bí hiểm đang ở rất gần. Cánh cửa sổ vừa cái chốt bỗng bật mở. Gió thốc sau lưng Ghi. Cô không rời mắt khỏi cánh cửa ra vào.
Trong luồn sáng xanh, tay nắm cửa bằng đồng đột nhiên xoay nhẹ. Mắt Ghi
mở căng. Một bóng người cao lớn đứng án ngữ ngay giữa khung cửa mở rộng. Cái đèn sạc điện xách bên tay bóng người đó sáng lên.
- Con không biết cầu chì ở ngoài cầu thang mới bị đứt hay sao mà vẫn đứng đây? – Giọng nói ba Ghi đượm chút bực bội.
- À, vâng… Con không hiểu sao cúp điện mà đầu máy và TV vẫn chạy…
- Con nói gì? – Ba của Ghi chừng như nghe không rõ.
Cô gái nhỏ ngoảnh lại, chết lặng. Góc trái phòng, màn hình TV đã tắt ngấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT