… Một cảm giác khó chịu chờn vờn trong không khí. Duy quay ngoắt ra sau
lưng. Chẳng có gì bất thường. Tiếng chuông ngắn reo lên, báo hiệu vài
phút nữa bắt đầu suất chiếu mới. Đúng lúc ấy, chếch qua vai Ghi, cậu
nhận ra khuất sau mấy cụm người đổ dồn về phía các cửa thang máy, hiện
rõ một khuôn mặt quen thuộc. Duy khựng lại. Vệt đèn xanh hắt ra từ cụm
chữ trên tấm poster, chiếu từ trên xuống, khiến gương mặt có những
khoảng tối nhìn thật khó chịu. Một cách tinh quái lẫn căm ghét, bộ mặt
ấy ngoảnh sang Ghi. Cổ họng Duy nghẹn lại khi nụ cười nhạo báng hiện ra. Nhận thấy vẻ mặt thất thần của cậu, cô bạn cũng ngoảnh ra sau. Thật kì
quặc, chỉ giữa hai cái chớp mắt, tên bạn cùng lớp đứng dưới tấm poster
đã biến mất.
***
Dòng người xếp hàng tiến vào bên trong rạp. Duy chợt nhớ cần mua ít bắp rang. Cậu đưa chiếc vé, bảo Ghi vô trước.
Cô gật nhẹ: “Ghi sẽ giữ một ghế!”. Vừa bước vào trong, ngay tức khắc cô
cảm thấy không khí lạnh thấp là là trên mặt sàn lót thảm. Mắt cô chưa
quen với bóng tối nên gần như lần mò bước đi. Tấm màn nhung chắn ngang
khiến Ghi bối rối vì chẳng biết nên rẽ phải hay trái. Đúng lúc đó, khuỷu tay cô giật thót. Một bàn tay túm chặt, kéo Ghi rất mạnh ngược hướng cô đang bước. Vài bước chân loạng choạng, cô nhận ra mình đang đứng trong
một cái hốc tối om, ở phía sau cánh cửa bọc da cách âm và một cây cột
trụ. Hết sức tập trung, đôi mắt hơi yếu của Ghi nhìn thẳng người đối
diện. Vang lên giọng Hoàng, cậu bạn học cùng lớp:
- Tôi tưởng
Ghi không bao giờ đi chơi đêm như vẫn nói. Nhưng sự thật đâu có phải
vậy. Còn bày đặt ăn mặc xuềnh xoàng để không bị chú ý nữa nè. Kinh
nghiệm đầy mình thiệt, Ghi ha!
- Mình chỉ đi xem phim thôi,
không được sao? – Ghi gắng thản nhiên nhưng bên trong nao núng. Các tình huống đột xuất trước camera, cô có thể xoay chuyển. Không hiểu sao,
trước tên bạn tai quái, cô lại thấy hệt như mình phạm lỗi thật sự.
- Ghi không sợ mất hình tượng hả? Celeb* mà lại “cặp” một tên quèn như
Duy! Nếu mọi người trong trường biết chuyện này, thì ra sao nhỉ? – Giọng Hoàng không chỉ châm biếm, mà còn phảng phất cả đe dọa.
- Bạn…
Mình không ngờ… Còn hơn cả tồi tệ… – Ghi lắp bắp. Mặt cô nóng bừng. Đưa
tay đẩy mạnh cái bóng đứng trước mặt, cô nhảy bổ ra ngoài lối đi lờ mờ
sáng.
Giọng đọc nghèn nghẹt trên loa yêu cầu mọi người ngồi vào
chỗ. Trên lối đi giữa hai hàng ghế, một người cầm hộp bắp rang đang chờ, lo lắng tìm kiếm. Ghi vội vã chạy về phía Duy.
Chỉ vài chiếc
ghế hàng trên cùng còn bỏ trống. Duy thở phào, đặt hộp bắp vào cái ô
tròn giữa hai tay ghế. Cảnh phim đầu tiên hiện trên màn ảnh. Từ các loa
vòm giấu trên trần, tiếng nhạc tràn xuống, đầy ngập khán phòng. Từ hông
khán phòng, một lần nữa Hoàng thình lình hiện ra. Cậu ta đưa lên chiếc
điện thoại, chụp hình hai người bạn, chạy biến. Duy chết điếng, không
kịp phản ứng. Cô bạn mặt thất thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT