Mất mười phút, Duy mới tỉnh táo hoàn toàn. Cậu chỉ bị sặc chứ nước chưa tràn vào phổi. Ghi cùng cậu bạn loạng choạng trở về khu trại.

- Duy đâu có bơi giỏi như Duy chạy. Sao Duy liều lĩnh xuống nước một mình vậy? – Ghi lên tiếng, trách móc.

- Mình muốn trở lại bình thường, Ghi ạ! – Duy thì thầm.

- Thật sự là có chuyện gì? – Cô rùng mình.

- Mình không ăn, không ngủ được nữa. Cả một tuần nay. Mình vẫn sống bình thường, đúng không? Nhưng người mình nhẹ bỗng, như thể bên trong chỉ có không khí thôi, Ghi ạ. Mình tin mình có thể bước trên mặt nước. Và mình đã thử…

Khi nói những điều ấy, khuôn mặt Duy xanh tái. Làn da trên gò má trong suốt, đến mức Ghi có thể nhìn thấy những mạch máu li ti hình rễ cây. Sự thật khủng khiếp hiện lên sắc nhọn. Ghi nói chậm, từng từ một:

- Duy ạ, Duy không phải là kẻ may mắn sở hữu hộp phấn ấy đâu. Thực ra, Duy đang là công cụ của một thế giới ác độc. Duy đã biến thành một phẩn của ma thuật!

Duy gật nhẹ, cúi mặt trầm tư. Khi cậu ngước lên nhìn Ghi, đôi mắt mở to, con ngươi xanh biếc, như hai đốm lân tinh lạnh cóng hiện ra giữa khu rừng thẳm.

Chương 5: Trôi dạt

Đó hoàn toàn là một hiểu lầm. Hiểu lầm này dẫn đến sai lầm nghiêm trọng khác. Của Ghi.

Duy không hề bị kẻ nào dẫn dụ lôi kéo bước xuống hồ nước. Cũng không phải trạng thái mất cân bằng bên trong kiến cậu hành động nông nổi. Đơn giản là Duy làm theo quyết định của chính mình. Lúc ngồi đơn độc trên mỏm đá nhìn ra hồ nước, bất chợt cậu nhìn thấy sự chuyển động của một tia sáng vàng nhạt. Vệt sáng mỗi lúc thêm nở to, khoanh thành một vùng sáng âm u, luêng loang dưới bề mặt làn nước sẫm tối. Duy kinh ngạc mở căng mắt cho đến lúc cậu nhận rõ đó là một cánh cửa, với hình chạm nổi những con bò và sư tử có cánh, cùng một gương mặt các vị thần người At-xy-ri của Ai Cập cổ đại.

Hết thảy những hình thù mê hoặc ấy nhúng trong quầng sáng màu hổ phách lung linh. Cánh cửa đẹp đến mức chỉ có kẻ nào quá khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó. “không phải ảo ảnh. Nó ở đây, đợi mình, người đặt biệt được lựa chọn!” – Ý nghĩ khiến Duy run nhẹ trong niềm khiêu hãnh. Đây là sự giao tiếp thần bí mà hơn một lần cậu đã trải nghiệm. Không chút lưỡng lự, Duy bước xuống mí hồ. Nước lạnh dâng lên cao dần. Không thể bước được nữa vì chân đã hẫng, cậu phải khóat tay bơi. Chẳng có gì đáng phải e ngại. Chỉ thêm vài bước nữa thôi, sẽ chạm tới cánh cửa huyền hoăc. Nước dâng ngang tầm, đôi mắt Duy thao láo mở to. Giọng nói thì thầm của sứ giả bóng tối biến thành sóng âm, truyền qua làn nước đen tối, thấm thẳng vào Duy:

-Một tuần đã trôi qua. Sinh lực ta đang cạn kiệt. Hứa đi, ngươi sẽ sớm tìm ra nguồn năng lượng mới cho ta, ngay trong hôm nay!

Nhoai đầu lên khỏi mặt nước, Duy nói vội vã:

-Bây giờ thì không thể. Tôi đang ở một nơi xa…

-Nhưng mi đâu có ở một mình. Có khá nhiều người đang ở xung quanh mi đấy chứ! – Tiếng cười rì rầm như những con rắn đen trườn về phía Duy – Mi vốn rất thông minh, Tương xứng với những gì mi nhận được từ ta, hẳn mi biết cần phải làm gì. Đâu cần ta phải nói ra.

-Chẳng có ai ở đây là đối thủ của tôi cả! – Nước hồ ộc vào miệng Duy. Cậu bắt đầu thấy lạnh, không hẳn vì thân hình dìm sâu trong nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play