Khi tôi và Tirelli dừng chân trước dãy nhà kho của nơi đã từng
là một khu công nghiệp sầm uất trong quá khứ thì đã quá 20 phút kể từ khi chúng
tôi nhận được mệnh lệnh tham gia chiến dịch này.
Ngay khi chúng tôi vừa bước chân ra khỏi xe đã bắt gặp ngay
những ánh mắt vừa tôn kính xen lẫn ngạc nhiên pha chút khiếp sợ những quân nhân
chính quy và lực lượng cảnh sát đang có mặt tại hiện trường. Trang phục áo thụng
đen tuyền của tu sĩ trên người chúng tôi là biểu tượng của uy quyền tuyệt đối,
và có lẽ không có ai còn hiện diện trên Trái đất này dám cả gan nghi ngờ về điều
đó.
Trước đây khi mới tiếp nhận vinh dự đứng vào hàng ngũ của Hồng
y Thánh chiến, tôi vẫn thường cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt ấy của mọi
người thế nhưng đến bây giờ thì không còn cảm giác gì nữa.
Một người đàn ông cố lách qua đội ngũ của những người lính
đang bị sự hiện diện của chúng tôi làm cho ngây ngốc để tiến lại gần. Gương mặt
của anh ta bị che khuất bởi chiếc mũ bảo hộ quân dụng nhưng căn cứ vào biểu tượng
in trên đó chúng tôi biết anh ta là người chỉ huy của những quân nhân này. Điều
này cũng có nghĩa là chính anh ta đã phát ra lời cầu cứu cho lực lượng Hồng y
Thánh chiến.
"Tình hình thế nào?"
Người bên cạnh tôi, Hồng y Bartholomew Tirelli, vừa là chiến
hữu vừa là người thầy đầy tôn kính đã hết lòng hướng dẫn cho tôi từ khi còn là
một tu sĩ học việc, bình thản lên tiếng hỏi vị Đội trưởng đang lo lắng hấp tấp
kia. Vẫn là chất giọng trầm ổn, uy nghiêm mà ấm áp đó, tôi đã từng nghe hàng
trăm lần trong văn phòng của chúng tôi.
"Khoảng chừng 30 tên Tội đồ vũ trang hạng nặng đang ẩn
nấp trong nhà kho, dường như bọn chúng đã từng trải qua huấn luyện quân sự nên
khiến cho lực lượng của chúng tôi gặp bất ngờ bị tổn thất trên 20% số chiến sĩ,
nếu kéo dài thêm nữa e rằng ..."
Giọng nói của viên đội trưởng có phần khẩn trương và rối loạn.
Cũng không thể trách hắn ta. Báo cáo vừa nãy chẳng khác gì một bản cáo trạng tố
cáo sự tắc trách và coi thường đối phương. Nếu hắn ta có thể bình tĩnh dự đoán
tình huống tốt hơn để kêu gọi hỗ trợ từ Hồng y Thánh chiến ngay từ đầu thì những
binh sĩ dũng cảm dưới quyền đã không phải gánh chịu thương vong thảm trọng như
vậy.
Tuy nhiên trách nhiệm thẩm vấn sự tắc trách ấy thuộc về cấp
trên của gã chứ không phải là nhiệm vụ của chúng tôi. Tôi gác bỏ những ý nghĩ
cá nhân ấy ra khỏi đầu và hỏi gã một câu hỏi quan trọng hơn:
"Các anh đã chuẩn bị sẵn một lối vào cho chúng tôi rồi
chứ?"
"Vâng, thưa thượng cấp. Chúng tôi đã gài mìn định hướng
ở cổng sau của nhà kho. Chỉ cần cho nổ là các ngài có thể vào thẳng trung tâm của
chủ lực phe đối phương ngay."
"Làm tốt lắm!"
...............................................
Chúng tôi được dẫn đường ra phía cổng sau của khu nhà kho.
Khác với những người lính đặc nhiệm ra trận với áo giáp chắc
chắn trên người và súng máy tự động lăm lăm trên tay, chúng tôi chỉ vào trận với
hai bàn tay trắng.
Tuy nhiên, trên thắt lưng dấu bên dưới lớp áo thụng hòa nhã
của chúng tôi là hai khẩu súng ngắn chuyên dụng luôn được lắp đầy băng đạn, đó
cũng là vũ khí duy nhất của lực lượng Hồng y Thánh chiến.
Ngay cả khi được vũ trang gọn nhẹ như vậy, kỹ năng chiến đấu
đặc biệt dựa trên khả năng tính toán chính xác đường đạn kết hợp với kỹ xảo võ
thuật cận chiến hay còn được gọi là Gun Kata mà lực lượng Hồng y Thánh chiến
chúng tôi thường xuyên luyện tập khiến cho chúng tôi trở nên lợi hại hơn gấp
nhiều lần so với toàn thể số quân nhân có mặt ở đây cộng lại.
Bằng cách kết hợp các phân tích toán học về đường đạn, góc độ
bắn, chủng loại súng, ... chúng tôi có thể tính toán ra đường đạn chính xác của
bất kỳ loại súng nào cộng với các tư thế kỹ xảo của võ thuật phương Đông đã được
rèn dũa qua hàng thế kỷ nay, Gun Kata có thể khiến cho các chiến binh hiện đại
có được sức mạnh khai thác hoàn tòan "Vùng tiềm lực" của bản thân kết
hợp với hỏa lực của khoa học kỹ thuật hiện đại làm một.
'Ngay cả trên lý thuyết thuần túy, sử dụng Gun Kata có thể đảm
bảo tăng cường khả năng sát thương hiệu quả lên trên 120%, và cải thiện khả
năng sống sót lên đến 63%. Nếu chiến đấu trong hoàn cảnh chật hẹp, đối phương
đông đảo và có hỏa lực dồi dào thì hiệu quả chiến đấu của Gun Kata chỉ bao gồm
trong 2 chữ "Tuyệt sát".'
Lý do để chúng tôi, những Hồng y Thánh chiến nhận được sự
sùng bái lẫn khiếp sợ của mọi người là vì chúng tôi đều đã tu luyện đến cấp bậc
Đại sư của kỹ năng chiến đấu vô song này.
-Nếu trước kia, mi chỉ lựa chọn những kẻ đối đầu để làm con
mồi, lấy sự căm ghét giận dữ làm sự khơi nguồn hành động thì bây giờ, đã đến
lúc mi cần nghĩ đến sự thay đổi. Đôi khi, tàn nhẫn đồng nghĩa với sự mạnh mẽ và
can đảm. Làm được điều đó, là mi đã bước lên thêm một bậc thang chạm đến quyền
lực huyền bí!
Hai gò má xanh xao và phần đỉnh sọ sứ giả bắt đầu trở nên
trong suốt, nhuốm màu khói, dấu hiệu của năng lượng tích trữ đang cạn kiệt.
Nhưng, xuyên qua làn nước, đôi mắt đỏ thẫm vẫn hướng về phía cậu, lóe sáng. Duy
hiểu rõ, cậu không thể lẫn tránh một khi sứ giả đầy quyền lực đã lên tiếng yêu
cầu.
-Vậy nói thẳng luôn đi. Sứ giả muốn chiếm hữu năng lượng của
ai?
Vào khoảnh khắc cái tên người vang lên từ miệng sứ giả, Ghi
chạy đến hồ tìm Duy. Âm thanh lo âu và khẩn thiết trong tiếng gọi của cô át hết
mọi âm thanh khác. Quầng sáng âm u tức khắc tan biến, như thể nó chưa từng tồn
tại. Một lực hút thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh chiều đỏ sẫm cuộn
xoáy, loang loáng như máu. Vùng vẫy với lực hút kinh hoàng đêt ngoi đầu lên,
Duy lờ mờ nghĩ trong cơn điên dại vì kiệt quệ, phải chăng sứ giả bóng tối muốn
lôi cậu xưống đáy hồ, chiếm đọat năng lượng của chính cậu? Mỗi giây trôi qua, cậu
càng thêm đuối, trôi dạt. Lúc Duy đấm mạnh vào mặt và kéo Duy vào bờ, cậu bắt đầu
chìm vào cơn mê tối tăm….
Ghi đã kéo cậu lên khỏi hồ nước lạnh cóng. Ngay lúc nhận biết
mình còn hiện diện trong thế giới người sống, trong Duy diễn ra cuộc giằng co dữ
dội. Cậu những muốn phát điên. Không, chẳng phải cái chết vừa sượt qua khiến cậu
kinh hoàng. Một sự thật khác, sâu xa hơn nhiều. Giá như ngay lúc ấy, cậu có thể
dốc hết những bí mật, kể hết với bạn thân. Đột ngột, một bàn tay vô hình chặn
ngang họng, khiến Duy ngạt thở mà không thể vẫy vùng. Cậu đưa mắt nhìn Ghi cầu
cứu nhưng cô bạn chỉ ngỡ cậu tái xám vì sợ và lạnh mà thôi. Cậu lịm dần, buông
xuôi ý định chống cự. Bàn tay túm chặt cổ Duy thình lình buông ra. Cậu không oằn
người cắm móng tay vào mặt đất nữa. Làn không khí nóng ẩm lại tràn vào phổi.
Giây phút then chốt có thể mở lòng đã qua đi. Duy hiểu, chẳng có gì thay đổi. Cậu
vẫn sẽ hành động theo những mệnh lệnh nghe thấy từ bên trong, không ai đựơc
phép can thiệp.
Kèm Duy về khu vực cắm trại, Ghi lại gợi chuyện về bột ma
thuật đen. Cô bạn đưa ra một số phỏng đoán khá gần sự thật. Duy đành thừa nhận
vài chi tiết. Sự thật nửa vời tuy không là sự thật đúng nghĩa, nhưng nó cũng đủ
khiến Ghi khiếp đảm nín lặng. “Không ai hiểu được ta cả. Tốt nhất là hành động
một mình. Cũng không thể tin tưởng ai được nữa. Ta đủ thông minh và tỉnh táo để
biết làm gì là tốt nhất!” – Duy tự nhủ.
Phía trước có bóng người. Viễn – anh hướng dẫn viên phụ
trách đoàn du lịch của lớp 11A1 – đang hốt hoảng chạy, đưa mắt nhìn quanh tìm
kiếm gì đó. Nhìn thấy Duy và Ghi, anh khựng lại. Nét căng thẳng biến mất, thay
vào đó là vẻ bực bội và giận dữ tột độ. Duy hiểu ngay, anh Viễn phát hiện họ,
hay chính xác hơn là Ghi biến mất, nên lặng lẽ đi tìm trước khi gây hoang mang
trong nhóm người cắm trại.
Đúng như cậu đóan, anh hướng dẫn viên hất cằm, cao giọng hỏi
vì sao hai thành viên này tách đi riêng. Mắt Viễn dừng lâu trên bộ quần áo sướt
mướt của hai đứa. Ghi run nhẹ, lúng búng giải thích về ý muốn đi bơi nảy ra
tình cờ. Đứng lùi về sau, Duy im lặng, tỏ rõ vẻ bất chấp. Thời gian gần đây, cậu
tập được thói quen mặc kệ những người và việc không trực tiếp liên quan đến
mình. Ngay cả việc anh hướng dẫn viên giành chú ý đặt biệt đến cô bạn nổi tiếng
cũng khonog khiến Duy quá lo lắng hay ghen tức như trứơc kia. Chẳng có gì cậu
không thể kiểm sóat. Thái độ của cậu chừng khiến anh hướng dẫn viên thêm khó chịu.
Âm sắc giọng Viễn nâng lên cao hơn, khiển trách họ không tuân thủ các nguyên tắc
mà chuyến đi đề ra. Anh kết thúc gay gắt :”Hai bạn một nam một nữ đi bơi riêng
với nhau, nếu không sợ nguy hiểm thì cũng phải biết mắc cỡ chứ?” . Ghi cúi gằm
mặt, khổ sở. Không thể phân bua nhiều, cô ấp úng sinh lỗi, chùi vội giọt nước mắt
ứa trên khóe mắt.
Suốt mấy phút căng thẳng đó, Duy vẫn không rời mắt khỏi anh
Viễn. Mọi đường nét như nhìn qua kính phóng đại, trở nên xấu xí, khơi lên trong
cậu cảm giác giận dữ và căm ghét. Đôi môi mấp máy liên hồi. Cơ mặt nhăn nhúm tựa
chiếc găng cao su đầy nếp gấp. Cánh tay liên tục vung lên…Chợt, cậu nhếch môi
cười. Viễn nghĩ, anh ta là người có quyền lớn nhất ở đây sao? Anh ta là ai mà
dám lăng mạ cậu và Ghi?
Anh hướng dẫn viên chừng như đã nguôi giận. Anh nhắc cả hai
về thay quần áo khô, rồi ra ngay với lớp chuẩn bị đốt lửa trại. Chỉ còn hai đứa,
Duy nói khẽ:
-Ghi cứ chơi với mấy người cho vui. Duy hơi mệt, sẽ lên nhà
trên cây nằm nghỉ.
-Duy có muốn mình trèo lên nhà trên cây, ngồi canh khi Duy
ngủ không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT