Suốt buổi tối, Ghi tất bật soạn hành trang cho cuộc cắm trại. Ba đưa cho cô chiếc đèn pin đi rừng và hộp kem bôi ngoài da ngăn côn trùng cắn.
Vừa xếp ba-lô, Ghi vừa nghĩ đến Duy. Có một lúc, cô chợt băn khoăn. Vì
sao cậu ấy muốn chắc chắn cô phải có mặt trong chuyến đi? Nhưng rồi niềm vui được đi chơi với bạn bè đến một nơi xa lạ, được nghỉ ngơi sau thời
gian làm việc cật lực đã xóa nhòa thắc mắc vừa gợn lên.
***
… Ghi là người đầu tiên có mặt ở địa điểm cả lớp tập trung. Đến phút cuối cùng, khi xe chuẩn bị lăn bánh, Duy mới xuất hiện. Người đầu tiên cậu
đưa mắt tìm, là Ghi. Cô giúp bạn xếp ba-lô lên giá hành lý, thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa cho Duy chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, chuẩn bị sẵn. Sắp lên
lớp 12 rồi, họ chẳng ngại bạn bè trêu chọc nữa vì mấy chuyện lặt vặt
kiểu như ngồi chung băng ghế hay đội hai cái mũ giống hệt nhau.
Chiếc xe 52 chỗ của công ty dã ngoại lữ hành có trần cao, rộng và thoáng. Sau mấy trò chơi tập thể, hết trơn nửa đoạn đường, mọi người mệt lử, không
thể cười nói ồn ào thêm nữa. Tất cả đều nhắm mắt thiu thiu ngủ. Ngồi
cạnh bên Ghi, Duy gần như không nói gì ngoài mấy câu trả lời vắn tắt nếu có ai hỏi. Cậu im lìm, mắt nhìn thẳng ra con đường viền theo vách núi
nắng chói chang. “Ngủ chút xíu cho đỡ mệt, Duy!” – Ghi chìa cho bạn cái
gối hơi quàng vào cổ. Duy lắc đầu. Suốt sáu tiếng trên xe, cậu bạn ngồi
thẳng, không tựa vào lưng ghế, đôi mắt mở thao láo, rất ít khi chớp.
Khu cắm trại trong rừng đẹp bất ngờ. Đang mùa mưa, nên hầu như không có
khách du lịch. Những thân cay cao vút, bóng lá dày rậm che kín khoảng
trời nắng. Ánh sáng lọc qua các khe lá hẹp, biến thành màu xanh dịu.
Không khí mát lạnh. Hơi đất ẩm trộn lẫn mùi lá mục ải. Cánh con trai
chọn ở trong các ngôi nhà nhỏ bằng ván ép, lơ lửng giữa các thân cây.
Những chiếc lều đủ màu dưới đất, dành cho các cô gái. Ghi và một cô bạn
được xếp chung cái lều mái bằng, màu xanh olive. Chỗ nằm của cô ngay sát vuông cửa nhỏ. Sau khi thay bộ đồ đi đường bằng quần shorts áo pull
thật thoải mái, Ghi nhảy ra khỏi lều. Các cô bạn cùng lớp đang kéo nhau
đến bãi đất trống cạnh hồ nước, cách khu đất cắm trại khoảng 300 mét, để nấu súp khoai và nổi lửa thực hiện các món thịt nướng theo kiểu thổ dân da đỏ. Ghi được phân công gọt khoai tây. Vừa làm, cô vừa để mắt tìm
Duy. Tách ra khỏi đám con trai chơi bóng và đá cầu ồn ào ngoài nắng, Duy ngồi im cạnh một mỏm đá lớn, sâu trong bóng râm. Khác với thói quen ham đọc sách lâu nay, cậu ấy chỉ nhìn lơ đãng một điểm vô định nào đó trên
mặt hồ phẳng lặng. Đến một giờ trưa, các món ăn đã hoàn tất. Mọi người
xúm vào tự lấy phần ăn trong các chiếc cốc và đĩa giấy, quay quần theo
từng nhóm ăn chung, cười nói rôm rả. Duy vẫn không nhúc nhích. Ghi lấy
một đĩa đựng vài xiên thịt nướng và rau củ, bưng ra mỏm đá, ăn cùng bạn. Nhìn đĩa thức ăn, Ghi nhếch môi gần giống như cười, lắc đầu. “Duy phải
ăn chứ. Rõ ràng là sáng nay, Duy cũng chưa ăn điểm tâm!” – Ghi ngạc
nhiên. Cậu bạn bình thản: “Mình không đói!”. Đến chiều, trong khi mọi
người đói ngấu ăn hết các gói cơm nắm, Duy vẫn từ chối ăn. Cả ngày, cậu
ấy không ăn một chút gì, Ghi lặng lẽ suy nghĩ khi quan sát Duy chẳng có
dấu hiệu gì của sự yếu mệt, bước như lướt trên các đường gân mỏng manh
của những phiến lá mục phủ kín các gốc cây rừng.
Chạng vạng,
trời trở lạnh. Anh hướng dẫn của công ty du lịch khuyên mọi người mắc
thêm áo ấm và đội mũ kẻo thấm sương. Ghi lặng lẽ tìm kím chỏm mũ lưỡi
trai đỏ. Không thấy đâu cả. Thật kì quái, trái với mong đợi của cô,
chuyến đi này Duy quá tách biệt. Mà có bao điều cô muốn được nghe cậu ấy nói, về tình bạn của họ, về sự cam đảm sửa chữa sai lầm, về việc lựa
chọn giữa thói tàn nhẫn và lòng trung thực, và cả về thứ bột đen kia…
Nghĩ miên man, Ghi quay trở lại lối mòn dẫn ra hồ nước. Trừ phía bờ Tây
còn hắt lên vài vệt sáng đỏ của Mặt Trời sắp mất sau rặng núi, mặt hồ
rộng lớn tím sẫm, gần như chuyển thành màu mực đen. Có tiếng khoát nước
đâu đó. Rõ ràng là tiếng vùng vẫy rất mạnh, sau đó yếu hẳn. Ghi guồng
chân chạy về phía trước. “Ghi ơi… ơi…” – Tiếng kêu cứu tắt lịm. Một cái
đốm đỏ đang nhỏ dần, chìm dần. Hiểu ngay điều gì đang xảy ra, như tia
chớp, Ghi lấy đà chạy, phóng thẳng xuống nước. Dù là tay bơi lội cừ
khôi, nhưng làn nước buốt cóng khiến tay chân cô đơ dại trong tích tắc.
Sau đó, cô vùng tay, đạp mạnh chân, nhoài lên hít đầy không khí vào
phổi. Phải hơn mười sải bơi, đầu ngón tay Ghi mới chạm đến cổ Duy. Với
tất cả sức lực, cô đấm vào gương mặt để cậu bạn đang vùng vẫy sắp chết
đuối thỉu hẳn đi, thôi vùng vẫy. Sau đó, thật bình tĩnh, cô túm cổ Duy,
bơi chậm rãi vào bờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT