Duy cắn môi, nói nhanh:

- Hai vận động viên chuyên nghiệp ngã vào gầm xe container. Vì họ tự ý vòng qua đường tắt. Còn cô nhóc người Sing được đánh giá có khả năng cao nhất được giải thi vẽ đồ họa, bị chấn thương sọ não khi chơi nhảy cầu. Nước trong hồ bơi cạn hơn thường ngày nửa mét. Cô ta đã vẽ xong, nhưng không kịp gửi tác phẩm dự thi…

Hết sức đột ngột, Ghi lách người, thoát khỏi Duy và bức tường. Tay nắm chặt hộp phấn, cô lao thẳng xuống cầu thang. Nhanh không kém, Duy rượt theo. Sự kinh hoàng trì níu chân Ghi. Ngay ở khúc quanh đầu tiên, cô bị Duy túm được. Bằng một động tác dứt khoát ghê gớm, cậu xô Ghi ngã sấp. Hộp phấn văng lên bậc thang. Cả hai cùng nhoài đến. Đột nhiên, ngón tay Ghi đau điếng. Từ hai bậc thang dưới, Duy nhảy vọt lên, bàn chân giẫm mạnh lên tay cô. Chậm rãi, cậu cuối xuống, lấy lại hộp phấn. Ghi ngước lên. Hạt nước mắt to chầm chậm lăn xuống. Không, co khóc không phải vì tay buốt đau. Không khóc vì kế hoạch tiêu hủy bột ma thuật bất thành. Cũng không phải vì nỗi sợ nghẹt thở khi nhìn chân Duy lướt đi kì dị, như bay lơ lửng trên các bậc thang. Nước mắt ràn rụa, vì tim co thắt trong lòng ngực. Vì Ghi hiểu, cô đã bị đánh cắp người bạn thân, chàng trai mà cô đã mến thương, từ phút đầu tiên nhìn thấy.

***

Khi Ghi quay trở lại hiện trường đang ghi hình, ê-kíp phải chờ thêm mưới phút để chuyên viên chỉnh lại gương mặt nhem nước mắt cho cô. Ghi hết sức bối rối, luôn miệng xin lỗi. Lần đầu tiên cô rơi vào tình huống thiếu chuyên nghiệp. Tổng đạo diễn vỗ nhẹ vai Ghi, trấn an: “Đừng bận tâm. Chú biết con hơi căng thẳng nên có dấu hiệu stress. Gắng thoải mái một chút! Tuần sau chúng ta được nghỉ xả hơi mười ngày…”.

Ở nhà, mọi người cũng nhận ra vẻ xanh xao của cô gái nhỏ. “Con làm việc quá sức, ngủ trễ, lại ở trong các không gian thiếu oxi. Nên thu xếp nghỉ ngơi hoàn toàn, ít nhất một tuần, con gái ạ!” – Ba Ghi khuyên.

Cuối tháng sáu, một thành viên trong lớp 11A1 gửi thông báo trên blog, rủ mọi người đi cắm trại theo tour dã ngoại. Chuyến đi ba ngày hai đêm. Thoạt đầu, Ghi định sẽ ở nhà, tranh thủ ăn ngủ và học thêm. Nhưng, cô khựng lại, nghĩ về Duy. Kể từ hôm cậu nhẫn tâm đạp lên tay cô, họ không gọi điện, không nhắn tin cho nhau nữa. Nhưng cô vẫn lặng lẽ mỗi ngày vào blog của Duy, chờ xem các entry – hầu hết chỉ là gạch đầu dòng vài điều cần làm sắp tới, tóm tắt công việc trong ngày, hoặc một bức phác thảo mới. Một cách chăm chú, Ghi cố gắng tìm hiểu ý nghĩ giấu kín bên dưới các con chữ, nhưng chỉ nhận ra một điều duy nhất: Duy ngày càng trở nên vô cảm. Nếu mình xa lánh, rời bỏ Duy chỉ vì cậu ấy làm mình tổn thương, thì thực sự, mối quan hệ giữa mình và cậu ấy là gì? Tình bạn có thể dễ dàng nứt vỡ và ném đi như vậy sao? Ghi không ngừng tự vấn. Cuối cùng, cô gọi sang nhà Duy. Điện thoại bận. Cô vừa gác máy, thì chuông điện thoại nhà cô tức khắc vang lên. Giọng Duy quen thuộc:

- Ghi có đi cắm trại rừng nguyên sinh với lớp không?

- Duy thì sao?

- Nếu Ghi đi, Duy sẽ đi!

- Mình vừa gọi sang nhà, để rủ Duy đi đấy! – Ghi vui hẳn. Mọi thứ lại ổn, như trước khi hai đứa giận nhau.

- Ừ, mình biết. Vậy Duy vào blog của lớp ngay bây giờ, đăng kí tên hai đứa mình nhé. Duy sẽ đóng tiền cho hai đứa luôn! – Thoáng có chút gì đó đắn đo trong giọng nói, nhưng cậu lướt qua ngay – Vậy nhé, tụi mình gặp nhau, thứ sáu. Chắc chắn chứ?

- Chắc chắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play