Một buổi sáng mùa thu, Vũ nhận được cuộc điện thoại lạ. Trên màn hình, dãy số không tên liên tục nhấp nháy. Vũ không có thói
quen nghe điện thoại, chính xác là như thế. Cô chỉ nghe điện
thoại theo tâm trạng. Rằng lúc nào cô thấy cần được giao tiếp
thì cô sẽ nhận máy, còn không thì cô sẽ để cuộc điện thoại
đó cứ thế mà chết đi. Mặc kệ ai nói cô là kẻ bất lịch sự đi chăng nữa, thì cô vẫn tự coi đó là thói quen của mình – một
thói quen xấu khó bỏ.
Hôm nay trời rất đẹp, Dương Nguyễn đi làm sớm. Anh ấy lúc nào
cũng sẽ biến mất trước khi Vũ tỉnh dậy, anh ấy muốn tránh
mặt cô. Tâm trạng của Vũ hôm nay rất tốt, nhưng cô không muốn
nói chuyện với bất cứ ai. Việc mà Vũ muốn làm nhất bây giờ
ấy chính là đi nấu cho mình một bữa cơm trưa, có thể cô sẽ
gói một ít mang tới cho Dương Nguyễn. Nếu anh đuổi cô đi, cô
cũng sẽ chấp nhận và vứt tất cả vào sọt rác. Sau đó Vũ ra
đi. Cô nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại!
Nhưng cuối cùng, Vũ vẫn nghe cuộc điện thoại đó. Và người ở đầu dây bên kia không ngờ lại chính là ba cô.
“Vũ, con có khỏe không?” Giọng nói của ba già nua quá chừng,
cứ như thể ba đã là người của thời gian. Xa xôi và lạnh lẽo,
cô không thể nhận ra được ông nữa.
Vũ nắm chặt ống nghe, đến nỗi năm đầu ngón tay trở nên trắng
bệch. Cô mím môi rồi đáp: “Con nghĩ là khỏe. Còn ba?”
“Ba cũng thế.”
“Sao ba lại gọi điện cho con?”
“…”
“Nếu ba định hỏi con có hận ba không thì con nghĩ ba đã có câu
trả lời trong lòng rồi. Còn nếu ba hỏi con có thể cho ba một
cơ hội được không thì người trả lời câu này phải là mẹ. Vậy
ba gọi điện cho con là có việc gì ạ?”
Ba im lặng rất lâu, dường như ông đang bối rối trong chính suy
nghĩ của mình. Giọng của ông khàn khàn, có lẽ là do rượu và
thuốc lá. Trước kia ba của Vũ có thói quen khạc nhổ, trong
họng của ông luôn có đờm. Giờ đây ông sống một mình, không biết có ai bên cạnh hay không nhưng cô nghĩ ông sẽ luôn hút thuốc lào và thuốc lá. Thứ mà ông đã bỏ gần chục năm qua.
Mất một lúc lâu sau, khi sự chờ đợi đã lên tới đỉnh điểm thì
ba mới nói: “Ba muốn mời con một bữa cơm. Con có đồng ý không?”
Vũ suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô gật đầu với chính mình: “Được, ba ạ!”
…
Nhà hàng mà ba chọn ở trung tâm thành phố không đông lắm, cũng
không hiểu tại sao vì Vũ thấy không gian và địa điểm ở đây đâu
đến nỗi tệ? Cô nhìn ngắm xung quanh, thấy trên quầy để rất
nhiều loại rượu. Từ rượu ngâm rắn cho tới ngâm bao tử một con
vật nào đó. Tường sơn màu xanh dương, phục vụ đều mặc đồng
phục trắng. Vũ đã nhìn thấy ba, ông ngồi ở một chiếc bàn
cạnh cửa sổ, trông ông có vẻ gầy và già đi rất nhiều. Trước
kia ba rất béo, có khi nặng tới hơn chín mươi cân. Nhưng giờ đây
trông ông chỉ còn khoảng hơn sáu mươi cân là cùng. Ba mặc một
chiếc áo phông màu trắng đã cũ, ngả màu thời gian. Đỉnh đầu
đã hói, thấp thoáng bên dưới vài sợi tóc lưa thưa là da đầu
hồng bóng. Ông nhìn Vũ, đôi mắt buồn rười rượi. Trông ông như
có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vũ tiến lại gần, mỉm cười chào ba. Ông gật đầu, với tay gọi
phục vụ đến. Vũ vẫn nhớ ba cô rất thích những món cá, đặc
biệt là món cá chép om dưa. Quả nhiên là ông vẫn vậy, khẩu vị không hề thay đổi. Ba gọi một cá chép om dưa, một đĩa rau
muống xào, còn lại để cho cô tự gọi. Vũ gọi thêm nước và thêm một đĩa ngô chiên khai vị. Khi phục vụ rời đi, ba lại quay sang
nhìn cô. Hai người chạm ánh mắt, lại theo phản xạ thu về. Giữa cô và ba luôn luôn có một điều gì đó rất giống nhau. Cả hai
đều rất kiệm lời, lại không hề biết thể hiện cảm xúc. Thành
ra không gian giữa ba và Vũ luôn luôn lặng lẽ và có gì đó khó
khăn.
Lúc sau, Vũ mở lời: “Ba có khỏe không? Thời gian qua ba sống ra sao?”
“Ba khỏe. Thời gian qua… rất tốt. Còn con?”
“Con cũng thế. “
Ba cười, nụ cười không hề thoải mái, trong đó phảng phất một
điều như lời xin lỗi. Vũ cúi đầu, ngăn không cho những xúc cảm
trong lòng lộ ra ngoài. Các ngón tay của cô tự giác đan vào
nhau, chúng bấu chặt vào như sợ sẽ phải xa nhau mãi mãi.
Sau đó, Vũ nghe thấy ba nói: “Ba rất muốn về nhà. Ba rất thương hai chị em…và cả mẹ con nữa.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy được đôi mắt ông đã ngấn lệ. Cô cũng
không biết phải nói gì nữa, không biết nên trách móc hay là
thương ông. Trong lòng cô luôn luôn có hai loại cảm xúc song hành. Đáng ra nếu ông đã tìm được người phụ nữ khác tốt hơn mẹ
thì ông nên an ổn, quên đi tất cả đã từng. Nhưng Vũ hiểu, nếu
như có người tuyệt tình được với quá khứ thì đã chẳng có ai
nuối tiếc. Ba của cô, cô biết phải làm sao với ông đây?
“Ba từng nói với mẹ sẽ không bao giờ hối hận về quyết định
của mình cơ mà?” Vũ không định nói ra những lời này, nhưng cô
cần một lý do để khiến mình tin tưởng ông.
“Ba…”
Không gian xung quanh như một khối băng đang dần tan chảy, khi cái
lạnh tan biến thì cũng là lúc cái nóng tràn vào. Sự nóng
lạnh thất thường luôn khiến cho con người ta có cảm giác hoang
mang, tạm thời không thể thích nghi được.
“Ba cảm thấy mình như sắp chết. Tất cả rất tồi tệ chứ không
hề tốt đẹp đâu Vũ ạ. Có đôi lúc ba muốn tự tử, nhưng ba không
muốn con phải đau khổ, mà ba cũng không dám. Chỉ là, ba đang
rất tuyệt vọng.”
“Tại sao lại thể ạ? Tại sao ba lại chọn con đường đau khổ như
thế? Chúng ta chẳng phải đang rất tốt đẹp hay sao?” Giọng nói
của Vũ cứ cao vút dần lên, cô cảm thấy mình sắp đứt hơi vì
phản ứng hơi thái quá.
“Ba không biết. Đến tận bây giờ thì ba cũng không hiểu tại sao lại làm vậy.”
“Nhưng con thì hiểu!” Vũ nói rất tự nhiên, cứ như thể cô đã chắc chắn với những nhận định trong lòng mình vậy.
Ba ngạc nhiên nói: “Con hiểu được gì?”
“Ba đã mất đi chỗ dựa trong công việc. Khi ba chán nản, khi ba
cần người ở bên cạnh thì mẹ lại giống như chúng ta lúc này.
Thờ ơ, hờ hững, làm mọi thứ đều trái ngược với điều mà ba
muốn…Còn ba, ba lại không bao giờ nói ra. Ba không biết cách thể hiện cho mẹ hiểu, quá khó để đến gần với nhau được. Chúng ta cứ tự đem đến cho nhau sự chán nản và xa cách, để rồi cuối
cùng lại tự đổ lỗi cho duyên phận.”
“Phải, nhưng mọi chuyện chỉ là một phần thôi. Phần còn lại là do ba.”
“Chúng ta ai cũng đều là người có lỗi!”
“Lỗi lầm quá khó để nhận ra.”
Vũ nhấp một ngụm nước lọc, cô thấy cổ họng mình bỏng rát như có ai châm lửa thiêu đốt. Cô từng nghĩ rất khó để có thể
ngồi nói chuyện với ba như thế này, vì cô tưởng ông đã thực
sự có vùng trời hạnh phúc mới. Khi cô trưởng thành, cô không
thể ở bên ông được. Thời gian ông ôm cô ít dần, má cô không được đám râu dưới cằm ông cọ vào nữa. Tóc bạc trên đầu ông cũng
không bị cô nhổ đi mà phải dùng thuốc nhuộm hoặc là để đó.
Ông say xỉn vì phải nịnh nọt nhiều nhiều, còn cô thì chỉ đứng ngoài cửa và im lặng. Vũ cảm thấy thời gian qua bản thân đã
quá hờ hững với những gì đáng trân trọng.
Có rất nhiều điều không thể đi theo bản chất được, cũng có
rất nhiều điều không thể nói như những gì mà bản thân muốn.
Bởi nó quá mơ hồ, quá xa vời, bạn sẽ nghĩ mình cần tìm con
đường nào đó ngắn gọn hơn để chạm vào trái tim nhau.
Một lúc sau phục vụ mang đồ ăn tới. Bát ca om dưa có mùi vị
của dưa chua nhiều hơn là cá, bốc khói nghi ngút che mờ cả
khuôn mặt của ba. Vũ uống nước ngọt, còn ba sẽ uống bia, loại
bia thường 333. Cô vẫn sẽ mãi mãi là đứa trẻ trong lòng ba, là đứa con mà ông cho rằng không bao giờ trưởng thành.
Vũ lau bát đũa rồi đưa cho ba, trong khoảnh khắc hai bàn tay
chạm vào nhau, Vũ thấy trong tim mình có thứ tình cảm phá tan
rào chắn mà lao ra ngoài. Nước mắt cô giàn giụa ngay lúc ấy,
không biết phải lau làm sao cho kịp. Ba nhìn Vũ, cái nhìn nghẹn đắng những tâm tư. Đôi môi ông mấp máy, nhưng rồi cũng chẳng
nói lên được lời nào. Cô cúi đầu, cố lau đi nước mắt. Chúng
khô lại gây cảm giác rất xót xa, cứ như muốn bào mòn da mặt cô đi vậy.
Khoảng ba phút sau, cô ngẩng đầu nói: “Nếu như đây là số phận
của chúng ta thì đành vậy đi. Con không hận ba, chưa bao giờ.
Hãy cứ coi gia đình chúng ta chỉ là gặp phải tai kiếp thôi, ba
hiểu chứ?”
“Ba không tin là con không hận ba. Chúng ta đã quá hạnh phúc, đã quá hạnh phúc để không thể bỏ qua cho nhau tất cả.”
“Phải, đúng là như thế ba ạ! Nhưng cuộc đời này tình thân đâu
phải tính toán chi ly như kẻ thù? Chúng ta có những điều không
bao gồm xa lạ. Ngay từ khi sinh ra, chúng ta đã bị ràng buộc
bởi nhau. Điều ấy cũng giống với chuyện con không có quyền gì
hận ba. Làm như thế thì chính con mới là người đáng trách!”
“Vũ” Giọng ba run run “Ba không thể nói lời xin lỗi được. Đã quá trễ để nói ra những điều đó.”
“Có nghĩa lý gì đâu chứ? Nhưng ba không muốn trở về ạ?”
“Không, nhưng con hãy cho ba thời gian để sửa chữa. Cho dù là cả cuộc đời còn lại, nhưng ba thực sự muốn quay về.”
Đáng ra những điều này không hề dễ dàng như thế, nhưng đây là
ba của cô, là người mà cô mãi mãi yêu thương. Ông là người mà
cô kính trọng, tình cảm của cô dành cho ông cũng như tình cảm
dành cho mẹ, cả cuộc đời này sẽ là biết ơn. Nếu như có điều
gì khiến cô phải hận ông thì đó chính là việc cô không bao giờ hận ông được. Phải, đó là một điều quá khó đối với Vũ. Cô
không thể tuyệt tình được!
“Ba ơi, mẹ vẫn luôn nói nếu như ba muốn quay về thì hãy cứ quay về. Mẹ tuy không thể giữ được ba nhưng cũng không bao giờ muốn
rời xa ba. Mẹ chỉ là đang cố tỏ ra thật cứng cỏi trước sóng
gió. Mẹ phải tuyệt tình với những nỗi đau, cho nên bà mới
quyết định ly hôn.”
“Ba hiểu. Mẹ con nên làm như thế!” Ba cúi thấp đầu ăn cơm, Vũ
có cảm giác, trong những hạt cơm trắng ngần có nước mắt của
ông.
“Vậy còn người phụ nữ kia thì sao?”
Đôi đũa bỗng dưng khựng lại, ba như người vừa đâm phải một bức
tường vững chãi. Ông ngẩng đầu, đôi mắt đỏ vì bia và vì những giọt nước mắt chiếu thẳng vào Vũ. Cô đáp lại ông bằng cái
nhìn tin cậy, hy vọng rằng ông sẽ kiên cường mà nói ra tất cả.
Nhưng rồi cuối cùng ba chỉ nói: “Con không hiểu được đâu. Ăn cơm đi.”
Vũ cười bất lực, đến tột cùng thì ba mẹ cô vẫn chỉ coi cô là một đứa trẻ, một đứa trẻ không được trưởng thành. Họ sẽ
không bao giờ nói cho cô những điều mà họ đang lo nghĩ, họ không muốn chia sẻ cho cô. Điều này khiến Vũ rất thất vọng, cũng
càng ngày càng cảm thấy xa cách với thế giới này.
“Dù sao thì con cũng rất vui nếu như ba trở về. Tuy chúng ta
không thể quay về như lúc trước, nhưng ít nhất thì mẹ cũng bớt cô đơn. Con hiểu được nỗi khổ của mẹ, cũng như hiểu được nỗi
khổ của ba. Cho dù hai người không bao giờ nói ra.”
Ba mỉm cười trìu mến, ông không nói thêm gì nữa. Bởi vì Vũ đã hiểu được tất cả. Cô hiểu được tâm tư của họ, hiểu được
những đấu tranh vật lộn mà họ phải gánh chịu. Những người
này rất giống cô, đều tự ôm lấy nỗi cô độc về phía mình, một mình chịu đựng, không muốn sẻ chia cho ai khác.
Ăn cơm xong, Vũ là người trả tiền. Cô đã để ý trong ví của ba
chỉ còn đủ tiền trả cho bữa cơm này, cô không thể để ba trả
được. Thời gian qua ở công ty ba bị mọi người xa lánh, không giao tiếp với ai. Chiếc xe bốn chỗ mà ông hay chạy đã bị công ty
thu lại, hằng ngày ông đến công ty chỉ ngồi ở văn phòng và ra
về. Lương tháng ba triệu. Tất cả mọi người đều bàn tán, điều
ấy làm ông bị áp lực và nổi nóng. Ông gây sự, sẵn sàng đánh
nhau – hành động như một đứa trẻ, nhưng không có cách nào khỏa
lấp khoảng trống trong lòng. Hẳn là thời gian qua ông đã có
cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi.
Khi bước ra bên ngoài, những tia nắng như đám thiêu thân tràn vào đồng tử. Vũ nheo mắt, đưa tay lên che lại. Ba đứng ở đằng sau,
cô có thể thấy được cái bóng của ông. Ngày xưa cũng như thế
này, luôn có ba bên cạnh, được bảo vệ và được che chở. Ai cũng sẽ nghĩ khoảnh khắc đó là mãi mãi, nhưng chúng ta đâu thể
kiểm soát được tương lai? Hạnh phúc đôi khi khiến chúng ta ảo
tưởng quá nhiều điều.
Bất chợt, Vũ quay người lại. Trong tiếng ồn ào của đường phố, trong mùi thức ăn từ nhà hàng tỏa ra, dưới cái bóng của ba,
Vũ nói: “Ba ơi, cho dù mọi chuyện có thể nào đi chăng nữa, thì gia đình vẫn sẽ luôn ở bên ba. Đó là một điều không thể chối
bỏ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT