Sau khi ba đi, Vũ cũng không muốn về nhà ngay, cô đi loanh quanh trong
thành phố. Vũ không đem theo máy ảnh, cô chẳng biết làm gì với khung
cảnh hỗn độn trước mắt. Đôi chân cô muốn chạy trốn, nhưng tâm hồn của cô thì lại cứ muốn lụi tàn. Vũ luôn là một con người mâu thuẫn như vậy.
Trước mọi quyết định, cô đều phân vân trước hai chữ đúng sai.
Có một cảm giác lạnh lẽo trào lên trong lòng, Vũ chạy đến một góc khuất
và ngồi xuống. Cô không thể khóc được nữa, tất cả đều có giới hạn của
nó. Gia đình cô giống như một quả cầu tuyết, khi ông trời muốn trêu
ngươi thì đám tuyết sẽ bay loạn. Sự bung tỏa đau thương ấy khiến người
ta chẳng nỡ rời, cứ ngắm nhìn rồi đưa nhau vào cô độc.
Vũ đưa bàn tay của mình ra trước nắng, cố gắng nắm bắt nó nhưng không
thể. Cô mỉm cười, cúi đầu và đứng dậy. Tất cả mọi thứ đều không như ý
nguyện của bản thân, bạn chỉ có thể mộng mãi một giấc mơ. Sau khi tỉnh
dậy, bạn phải bước đi tiếp.
Vũ bước đi trên một con đường rất vắng, cô không biết mình lạc đi đâu.
Thành phố này rất rộng lớn, các con đường đều đâm ngang đâm dọc khiến cô u mê trong những bước đi của chính mình. Vũ đi rất lâu, rất lâu rồi lại quay trở về chốn cũ. Lại là con đường lúc nãy mình đã tới. Cô lại đi
tiếp, bước chân mỏi mệt và đau rức, nhưng cô không dừng lại. Chiếc áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn cũng bắt đầu bết lại vì khói bụi ô
nhiễm, hai bàn tay nắm chặt.
Vũ giống như người mất trí, cô không thể nhớ nổi mình đang làm gì và mục đích của việc này là gì. Cô chỉ biết rằng bản thân phải thoát khỏi cái
vòng luẩn quẩn này bằng mọi giá.
Thế rồi Vũ ra được một con đường đông đúc, có rất nhiều người ở đó nhưng cô lại không hỏi. Cô đi rất nhanh, đôi giày dưới chân đã bắt đầu mềm và ướt đi. Cho đến tận bây giờ, Vũ vẫn là người không thể nhớ nổi những
con đường trong thành phố. Chúng giống như mê cung, muốn nuốt trọn cô
lại trong sự đan xen phức tạp. Dù cô có vùng vẫy thế nào thì cũng chỉ
đứng nguyên một chỗ.
Vũ cuồng chân, cô chạy thật nhanh về nhà. Và rất may là cô đã đi đúng
hướng. Chung cư của Dương Nguyễn nằm trên tầng cao. Cô thở gấp, mấy
người bảo vệ chung cư nhìn cô chằm chằm. Vũ sợ những ánh mắt này, nó
khiến cô chỉ muốn chạy trốn tiếp. Tại sao họ không bước tới hỏi cô thay
vì cứ ngồi đó nhìn bằng đôi mắt dò xét như thế? Tại sao chúng ta lại cứ
phải giữ khoảng cách với nhau như vậy?
Vũ lau mồ hôi, mái tóc ngắn đã thực sự bết lại. Cô nghĩ mình cần phải đi tắm. Vũ nhanh chóng tìm thang máy, hy vọng rằng nó vẫn trống. Nhưng khi cô bước vào trong tháng máy, khi hai cánh cửa định khép lại thì cô vô
tình nhìn thấy một người.
Một người đàn ông.
Anh đứng ở trước cửa chung cư, dưới ánh nắng màu nghệ tươi, khuôn mặt
lạnh lùng đến đáng sợ. Sự cô độc cố hữu ấy là thứ đầu tiên đã thu hút
cô, khiến cô nhận ra anh. Tiếp theo đến là vết sẹo trên sống mũi, vết
sẽo xấu xí đó cả đời này sẽ không tan biến đi được. Chỉ trong ba giây
ngắn ngủi, nhưng Vũ đã có thể nhận ra anh là ai.
Cánh cửa thang máy bất chợt đóng lại, cô quá bần thần mà không kịp níu
kéo. Vũ vội vàng ấn nhanh vào bảng điều khiển, cô cũng không biết mình
đã ấn gì, chỉ biết rằng nếu không nhanh rất có thể anh ta sẽ đi.
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, và người đàn ông đó đã đứng ngay trước
mặt cô. Vũ giật mình, cô lại bị anh làm cho bất động. Cô thấy thân thể
thật thừa thãi, rõ ràng nó không hề nghe theo những gì mà cô sai khiến.
Vũ gọi tên anh: “Liêm?”
Anh gật đầu, kéo cô ra khỏi buồng thang máy chật hẹp và chạy đi.
Hai người đến một quán cà phê nào đấy, Vũ không có tâm trí để ý đến cái
tên của nó. Cô gọi tạm một tách cà phê sữa, còn Liêm uống cà phê đen.
Anh còn dặn người phục vụ hãy mang cho anh một bao thuốc. Vũ nhìn anh,
cả người cứng đờ. Cô cảm thấy mình đang rất căng thẳng, không rõ vì sao
nhưng thực sự là cô đang rất căng thẳng.
Người phục vụ mang thuốc ra trước, Liêm gật đầu rồi bóc vỏ. Anh rút một
điếu, sau đó đưa bật lửa cho Vũ và nói: “Có muốn châm lửa không?”
Vũ chẳng ngại ngần, cô lập tức đón lấy chiếc bật lửa từ tay Liêm, nhưng
lại rất lóng ngóng để châm thuốc cho anh. Lửa vừa bén vào, Liêm hít nhè
nhẹ cho tàn đỏ bùng lên, khói trắng tỏa ra, Vũ có cảm giác ngượng ngập
trong đám khói ấy. Vũ đặt bật lửa trở lại, phát hiện ra một điều rất khó hiểu, rằng tại sao Liêm lại có thể tìm thấy cô?
Liêm như đoán được tâm tư của Vũ, anh liền giải thích: “Anh đã đi theo
em. Từ lúc em gặp người trung niên kia thì anh đã đi theo em rồi.”
Vũ cảm thấy lạ lùng, Liêm đã rất lâu không còn xuất hiện. Trước khi cô
đi, đã để lại cho anh số điện thoại. Nếu anh trở về rồi thì sao lại
không gọi điện cho cô? Tại sao lại phải đi theo cô đến tận chung cư như
thế này chứ? Rồi Vũ chợt nghĩ, tất cả đều không có lý do gì hết. Mọi
chuyện đều sẽ diễn ra như vậy, không có lý do nào hết.
“Đó là ba của em.” Vũ nói.
“Anh không quan tâm đến điều đó lắm.” Liêm rít một hơi thuốc, sau đó anh nhả ra làn khói mà anh vừa dít vào. Khuôn mặt lạnh lùng, cô độc. Vũ có
cảm giác, cho dù Liêm có nở nụ cười, thì nụ cười đó cũng xuất phát từ
nỗi cô đơn của anh. Và nó sẽ không hề ấm áp.
“Vậy thì anh quan tâm đến điều gì?”
“Em.”
“Hả?”
“Điều anh quan tâm là em.”
Vũ nhìn người đàn ông trước mặt mình, bất ngờ về những gì anh đã nói.
Hai cánh môi mím lại, ép nhau muốn bật máu. Cô giống như người đang ở
trên một con thuyền, lênh đênh mãi không ngừng. Số phận là một điều kỳ
diệu, nó có thể khiến cho bạn gặp được nhiều thứ trong cuộc đời. Tình
yêu, bạn bè, công việc, …và cả cái chết. Số phận của Vũ đã gặp được một
nỗi cô độc, một sự hờ hững và một tình yêu đau thương mà cả đời không
thể nào quên. Vũ biết rằng một ngày nào đó, cô sẽ phải nói lời ly biệt
tất cả. Khi ấy sẽ là lúc cô dám đối diện với tất cả, dám rời xa, và
không bao giờ nhìn lại.
“Tại sao thế hả Liêm? Tại sao anh lại nói với em những lời này? Chúng ta chỉ là những người xa lạ.”
Liêm nhếch môi, cái cười của anh khiến cô phải run khẽ lên vì lạnh. Anh đáp: “Em nghĩ rằng anh sẽ yêu em hay sao?”
“Em gần như đã nghĩ như thế. Cho đến khi anh hỏi em lời này. Có lẽ là anh không yêu em thật.”
“Phải, anh không yêu em. Anh sẽ không bao giờ yêu nổi em. Vũ, em còn nhớ con mèo Xanh trước kia không? Lúc đó anh từng nghĩ hãy là giết quách nó đi, vì anh ghét ánh mắt của nó mỗi khi nhìn anh. Nhưng rồi anh chợt
nghĩ, nếu giết Xanh chỉ để thoát khỏi ánh mắt cô đơn xa lạ thì chi bằng
giết chết em đi. Cuối cùng anh đã phải chạy trốn.”
Hóa ra đây là lý do khiến Liêm biến mất trong thời gian qua? Vũ cười. Cô không nghĩ rằng bản thân lại ảnh hưởng tới người đàn ông này đến như
vậy. Cô từng nghĩ thế giới của anh rất khó để chạm vào. Anh sống trên
đời chỉ như một sự trả ơn, chứ không hề có mục đích nào khác. Hằng ngày
cô ở cạnh anh, nhưng lại không nhìn thấy anh. Liêm giống như đám khói
thuốc mà anh nhả ra, rất dễ tan biến. Cho đến khi Liêm biến mất, Vũ nghĩ là do anh ta có mối làm ăn nào đấy, chứ không bao giờ nghĩ rằng anh ta
vì không muốn giết cô mà chạy trốn. Con người chúng ta có quá nhiều ham
muốn và dục vọng. Nó như con quỷ ân sâu dưới tấc da thịt, chờ khi chúng
ta đánh mất toàn bộ lý trí sẽ phá tan tất cả mà lao ra ngoài.
“Thế sao bây giờ anh lại muốn gặp em? Chẳng lẽ anh muốn giết chết em ư?”
Liêm cười, vết sẹo trên sống mũi vặn vẹo kỳ dị. “Em đang sống với ai
thế?” Một câu nói không hề đúng với trọng tâm câu hỏi mà Vũ đã đặt ra.
“Một người đàn ông.” Vũ cũng không muốn truy đuổi và giấu giếm anh làm gì.
“Có thích không?”
“Gì cơ?”
“Người đàn ông đó, có làm em hạnh phúc không?”
“Một chút! Là khi chúng em làm tình, em cảm thấy anh ấy rất tuyệt vời.
Giống như hai chúng em sinh ra là để dành cho nhau vậy. Nhưng khi em rời khỏi thân thể của anh ấy, em có cảm giác trống rỗng và đơn lạnh. Đỉnh
điểm của cảm giác đó là muốn chạy trốn.”
Liêm nhìn Vũ, cái nhìn sâu xa và âm trầm. Điếu thuốc trên tay anh đã bị
đốt cháy quá nửa. Không ai biết anh ta đang suy nghĩ điều gì. Vũ cũng
nhìn lại anh, để ý thấy anh gầy và đen hơn trước. Liêm là một người đàn
ông cao lớn, rắn rỏi. Con người của anh làm cô phải nghĩ tới hình ảnh
của một hoang mạc khô cằn. Nơi đó chỉ có xương rồng mới tìm được nguồn
sống cho bản thân. Phải là người kiên cường và mất cảm giác với cả hạnh
phúc lẫn nỗi đau mới có thể tồn tại được trong thế giới mà anh ta đang
sống.
Hôm nay, Liêm mặc một chiếc áo phông tối màu, quần jeans và đi giày thể
thao đã cũ. Tóc anh đã dài ra, dường như anh không có ý định để đầu đinh nữa. Đôi mày rậm rạp, nam tính chạy ra gần thái dương. Đôi mắt như dòng sông lạnh lẽo, chúng sẽ không bao giờ đổ được ra biển. Các ngón tay của anh hơi vàng, có cảm giác nó đã được chạm vào hàng ngàn điếu thuốc lá.
Vũ từng nghĩ người đàn ông này một lúc nào đó sẽ chết trong khói thuốc.
Đó có lẽ là cái chết đẹp và mơ ước của anh ta.
Không gian xung quanh rất trầm mặc, bản nhạc nào đó cất lên càng khiến
người ta muốn chạy trốn. Vũ để ý Liêm muốn nói gì đó, nhưng anh còn chưa tìm được ngôn từ để bắt đầu. Trông anh như một đứa trẻ, loay hoay tìm
mọi cách biểu đạt ý muốn của bản thân ra.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Em có vẻ đang ngộ nhận hạnh phúc của bản thân.”
Vũ mỉm cười: “Em không ngộ nhận, chỉ là cố chấp thôi. Em đã vứt bỏ hết tất cả rồi, hối hận cũng sẽ chỉ khiến em càng đau khổ.”
“Em còn quá non nớt để hiểu được về nỗi đau.”
“Phải, còn quá non nớt. Nhưng chưa chạm được vào tình yêu, một bông hồng nhiều gai thì em còn chưa biết thế nào là đau đớn.”
Liêm dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, anh dướn người về phía trước, tựa như muốn đâm thẳng vào lòng Vũ ánh nhìn của anh. Liêm luôn luôn có
những cách để khiến cô phải chú ý, cũng có những cách để buộc chặt cô
lại một chỗ. Anh nói: “Trở về đi.”
Vũ lắc đầu: “Đã không còn kịp nữa rồi. Khi em quyết định rời bỏ thì đã
không còn kịp nữa rồi. Con đường mà chúng ta chọn chẳng có điểm khứ hồi. Quay lại sẽ chỉ làm mất thời gian của nhau.”
“Em sẽ không được hạnh phúc đâu.”
“Em biết, em sẽ không được hạnh phúc. Nhưng Liêm này, anh ấy là người đã khiến em mê say. Dục vọng của anh ấy, cơ thể của anh ấy, tình yêu của
anh ấy, sự lạnh nhạt của anh ấy…tất cả đều cuốn em vào. Em vốn đã không
còn đường lui nữa rồi.”
Khuôn mặt của Liêm hiện lên vẻ đau xót, dường như anh đã tìm thấy chính
bản thân mình đâu đó trong con người của Vũ. Đã có những tháng năm anh
hành động cảm tính thế này. Tuổi trẻ khiến con người ta mắc nhiều sai
lầm quá. Chúng ta cứ đi, cứ đi về phía trước, tự cho rằng đằng sau không còn đường lui, vậy cho nên cứ lao đầu như con thiêu thân vào những đau
khổ.
Liêm từng nhớ, có lần đã hỏi người con gái anh yêu một câu: “Em có thể trở về được không?”
Trong giấc mơ, cô ấy trả lời anh rằng: “Đã đi rồi thì không thể quay
lại. Cũng như chúng ta, trưởng thành rồi không thể thôi cô đơn. Vậy nên
Liêm ạ, cả cuộc đời còn lại chúng ta đều không thể tìm thấy nhau được
nữa.”
Phải, Liêm mỉm cười. Cho dù anh có sống chết vì cô ấy, cho dù anh có làm tất cả mọi thứ, thì cô ấy cũng chỉ là một người quá cố. Tuổi trẻ của
anh, tuổi trẻ của cô đã thực sự nằm dưới mười tầng đất lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT