Anh Nhị gia khi còn là Triệu quốc anh, thì có một người cố chấp bướng bỉnh, không làm thì thôi, nhưng đã làm thì phải làm đến tốt nhất.

Ban đầu hắn chạy đi làm quân nhân, cũng không phải vì lý tưởng cao thượng bảo vệ quốc gia hoặc muốn làm anh hùng yêu nước. Mà là rất thực tế, ba mẹ của hắn đều là nhân viên công vụ có thu nhập ổn định nên gia cảnh cũng thường thường bậc trung. . . Đáng tiếc ba mẹ hắn đều là người tốt ngốc trong vạn người mới có một, bị lừa là chuyện cơm bữa, huynh đệ tỷ muội tự lo không xong, hắn ngay cả tiền cơm cũng không đủ, huống chi học phí. . . Hắn không tìm nơi miễn học phí thì không được. . . (chém)

Cảnh sát quá phức tạp, hắn là người tính cách tàm tạm không phù hợp, cho nên hắn đương chọn quân nhân.

Mặc dù chỉ là vì công ăn việc làm, nhưng vì tính cách làm gì cũng nên làm đến tốt nhất phát tác, cho nên hắn mới vào chiến đội hải quân Lục Binh, đã trở thành người xuất sắc , thi đua gì cũng không quên kéo hắn đi, hắn cũng không khiến bất luận ai phải thất vọng.

Ai biết hắn sẽ chết bởi vì tai nạn hiếm đến không thể hiếm hơn: tàu hỏa trệch đường ray, lại không ai biết hắn cư nhiên đã xuyên việt rồi, còn xuyên thành một áo thiếu niên a ma thể* hạ lưu hoàn khố. Thảm hại hơn chính là, địa phương không giống nhau, xuyên tới đây, chỉ biết nói quốc ngữ, tiếng Phúc Kiến đang trong giai đoạn tập nghe, lại phải nhận thử thách như thác lũ : hiểu tiếng kinh thành Đại Yên triều. . . Một chữ cũng không nghe hiểu, thậm chí lúc bắt đầu hắn cũng không biết mình đã xuyên không.

(*) cái này chịu không hiểu nổi là gì @@ 嬷体 ai biết chỉ ta đi

Ngươi nghĩ a, mắt vừa mở, đầu đã đau muốn chết, không thấy cô y tá, ngược lại là một đống người ăn mặc kỳ quái vây quanh ngươi la hét những lời đến thiên tài mới hiểu, còn có người cầm kim thật dài đâm ngươi. . . Sẽ không kinh hoảng? Sẽ không cảm thấy bị bắt đến nơi tâm thần kỳ quái? Hơn nữa ngươi muốn đem kim nhổ ra, những người khác còn đè ép chân tay của ngươi, sẽ không sợ hãi?

Hắn chính là sợ hãi, hốt hoảng, mới động thủ đánh người đến nằm bò, ai biết nằm bò một người thì lại có một người tiến lên, cho đến khi quật ngã năm người, những người này mới chạy đi, cho hắn chút thời gian và không gian suy nghĩ.

Nhưng đầu rất đau, đầu hắn chỉ có một đoàn rối bòng bong, hơn nữa những người đó giống như đậu hũ, vừa đụng liền ngã. Đối với hắn mà nói đó mới chỉ là vận động nóng người mà thôi. . . Nhưng hắn đã thở gấp không ngừng, mệt mỏi thoát lực rồi. Nhìn gian phòng cổ kính, hắn còn đang suy nghĩ, có thể hay không đây là một thôn dân tộc nào đó ở Đài Loan.

Cho đến khi cửa bị dùng khóa lớn khóa lại, hắn đẩy cửa không ra, kinh hoảng càng sâu, liều mạng kêu gào, ai cũng không để ý đến hắn. Tính tình trâu bò của hắn rốt cuộc bị kích phát ra ngoài, bắt đầu đập đồ. . . Chuyện này chỉ có thể nói là một loại phản ứng quá độ do hoảng sợ.

Thật may là hắn gặp được Ngự Tỷ, lúc này mới có thể khai thông chuyện quan trọng. Thẳng thắn mà nói, hắn được Cố Lâm chăm sóc một thời gian, mới miễn cưỡng thuyết phục bản thân đã gặp phải tình tiết lưu hành nhất trong tiểu thuyết: xuyên không.

Hắn thường nghĩ, hắn có thể là người xuyên không xui xẻo gian khổ nhất ( phái nam ). Thật bội phục những tiền bối trước, mọi người đều là hiểu tiếng địa phương, giọng trọ trẹ xuyên vào cũng sẽ hiểu, hoặc là vừa lúc xuyên đến nơi nói tiếng Bắc Kinh. Hắn làm sao lại không có thực lực và vận số như vậy. . . ?

Hơn nữa những tiền bối này cực kỳ bình tĩnh, siêu năng thích ứng với cái việc xuyên không mà khoa học chưa thể giải thích. Chỉ cần một giây đã tiếp nhận việc xuyên không, lập tức Văn Thao Vũ Lược, hơn nữa nhanh chóng làm ra phương án “Mất trí nhớ” trăm lần đều linh nghiệm. . . Bản thân hắn thật đáng thương chẳng những bị xuyên thành kẻ điên kẻ ngốc, ngay cả giả mất trí nhớ cũng không cần. . . Lời nói còn không biết còn trông cậy vào có trí nhớ sao?

Nếu hắn không phải Đại hòa thượng trạch, Cố Lâm vừa lúc là loại Ngự tỷ chững chạc thong dong tỉnh táo mà hắn thích nhất. . . Cuộc sống này sớm qua không nổi nữa.

Nhưng ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hắn còn là học được cách nói rồi, hơn nữa hết sức nỗ lực tìm kiếm đường ra. Trải qua chuyện rèn đao thiếu chút nữa khiến cả nhà bị sao trảm, liền hiểu hỏa dược có thể dẫn đến tru di cửu tộc. . . Hắn xác định công tử Thượng Thư Phủ này chỉ có một con đường có thể đi, cũng liền lấy ra tính cố chấp dù xuyên qua cũng không thể sửa đổi, muốn làm thì làm đến tốt nhất!

Ít nhất hắn còn lấy được danh Tiểu Tam nguyên đếm ngược — nguyên nhân bởi vì chữ quá xấu.

Nhưng hắn cuối cùng cũng thành tú tài kinh thành nơi thi khó khăn nhất trong thiên hạ.

Có thể ở trong thời gian ngắn ngủn không tới hai năm đã được thành tựa như vậy, có thể nói trừ nhờ Cố Lâm chăm sóc chỉ đạo, còn phải quy công nhờ cái tính cố chấp bướng bỉnh không làm đến tốt không được kia.

Thân thể hết bệnh, không còn là cái thân thể rách nát trúng xuân độc liễu yếu đu đưa theo gió nữa, hắn lại vì cố chấp “Người khác có thể ta không thể không thể”, cố gắng khổ công hi vọng có thể có phù hợp với tiêu chuẩn căn bản của một văn nhân Đại Yên triều.

Ngoài nguyên nhân “Tự tôn nam nhân không thể bị chà đạp”, cũng có phần vì lão bà thân ái của hắn kích thích.

Lão bà thân ái của hắn, Cố Lâm, tự xưng cái gì cũng đều là da lông. . . Nhưng da lông này cũng quá dầy rồi, xem chừng tường thành cũng chỉ có thể dầy như thế? Sư phụ cưỡi ngựa bắn cung còn không bằng Ngự Tỷ nhi tùy ý dạy. Hắn được sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung nửa ngày, miễn cưỡng mới kéo được dây cung, tên đầu tiên liền trồng khoai lang. . . Cắm xuống đất.

Sư phụ mệt mỏi, hắn mệt mỏi hơn. Hắn chẳng những mệt mỏi, còn rất nóng nảy.

Kết quả Cố Lâm đến vừa nhìn, nhàn nhạt phân phó đem đổi thành cung mềm mà nữ nhân thường dùng, trước học kéo cung như thế nào cho căng, sau có thể học bắn bia. . . Dĩ nhiên cung nhẹ như vậy, bia sẽ phải để gần một chút, có thể bắn trúng, dù sao cũng đỡ bị tổn thương tự ái hơn trồng dưa.

“Rất dễ dàng, ” Cố Lâm vẫn vân đạm phong khinh như cũ, “Chàng hiện tại còn chưa quen. Từ cung nửa thạch* bắt đầu, mỗi ngày giương cung không 100 lần, lúc quen rồi, gân tay mở ra, từ từ là có thể dùng cung một thạch. Chỉ là mấy trò chơi của văn nhân, cung nửa thạch là đủ rồi.”

(*) 120 cân gọi là một thạch

Trầm mặc một hồi, Anh Nhị gia không còn hơi sức hỏi, “Nàng có thể kéo cung nặng bao nhiêu?”

Cố Lâm không lên tiếng, chỉ lấy cây cung một thạch, giương căng như trăng tròn, Cử Trọng Nhược Khinh, thẳng trúng hồng tâm, đầu tên đâm thẳng vào trong bia.

“Nặng hơn, ta cũng chỉ có thể dùng thêm nửa thạch. Nhưng trúng sẽ có điểm nhẹ nhàng. . . Cho dù gần bia như vậy, không thế nào bắn trúng hồng tâm. Dù sao ta cũng vậy chỉ học được chút da lông. . . Chỉ đốc thúc kiểm tra bọn đệ đệ học bắn mà thôi.”

Anh Nhị gia phát hiện, bây giờ nghe Cố Lâm nói “Rất dễ dàng” , “Chỉ học được chút da lông” , sẽ có cảm giác vô lực vô cùng.

Mặc dù nói, Cố Lâm là đại biểu Ngự Tả hắn thích nhất – rất giống Long tháp Á Mĩ *. Đều là người tính kiên cường võ lực siêu quần, nhưng bản tính lại là đại tỷ tỷ dịu dàng thiện lương. Nhưng hắn thật sự không ngờ võ lực siêu quần sẽ gây cho hắn áp lực lớn như vậy a. . .

(*) cái này là ai vậy ~~~

Vì vậy tính cố chấp bướng bỉnh của hắn lại xông tới rồi, thề phải trở thành thư sinh đại biểu xuất chúng văn võ song toàn của Đại Yên triều. Hắn mỗi ngày sắp xếp thời khóa biểu vừa đầy, so với lúc thi đồng sinh trước kia còn khổ cực mệt mỏi hơn rất nhiều. Cố Lâm thường thường vạn bất đắc dĩ cùng hắn ở cùng một phòng — Anh ca nhi đòi đòi canh thịt liền ngủ mất, kêu thế nào cũng không tỉnh, ngủ đến ngáy to.

Không thể làm gì khác hơn là bảo Điềm Bạch chuẩn bị thêm chăn đệm, để Anh ca nhi mệt mỏi ngủ giống như heo chết ngủ ở giường La Hán, nàng tự mình đến giường ngủ.

Mặc dù Anh ca nhi tỉnh lại thường thường sẽ hối tiếc mình tại sao ngủ như chết như vậy, còn không bằng cầm thú. Nhưng tính cố chấp bướng bỉnh một khi đã phát tác , tê giác có kéo cũng không ngừng. Thậm chí hắn còn cân nhắc qua, Đại Yên triều hàng năm thi đồng sinh lấy tú tài, nhưng ba năm một lần, vừa khéo sang năm thi Hương. Hắn hiện tại đã sắp xếp thời gian quá vẹn toàn rồi, bây giờ không có thời gian chuyên tâm việc khác nữa, còn không bằng từ bỏ, chờ lần thi tiếp theo, khi đó hắn nghiệp dưỡng thành văn nhân đã thành, chữ đã có chút công lực rồi, khi thi cũng có thể nắm chắc hơn?

Cố Lâm không nói gì. Với nàng mà nói, Anh ca nhi chỉ cần bình an sống qua ngày, không cần lại bán xuân dược cùng cố gắng tự rèn quân giới, đã là quá tốt. Có thể từ hạ lưu hoàn khố đến gà mờ văn nhân tú tài bay giờ, đã là kinh thiên địa khiếp quỷ thần rồi, thi cử nhân hay không thi, thật ra thì không hề có quan hệ. Nàng cũng không thèm muốn danh hiệu phu nhân cử nhân.

Về phần tạ Thượng Thư, cũng không phản đối. Ông cảm thấy cần phải nắm chắc cơ bản, phải thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh. Anh ca nhi tên tú tài này , vốn là thi trộm cơ thủ xảo, dành mấy năm đem cơ bản vững chắc cũng là chuyện tốt.

Chỉ có Quản ca nhi nhận được tin, lớn tiếng phản đối. Chẳng những phản đối, còn xin đi nhờ xe lừa nông gia trở lại.

Hiện tại hắn rốt cuộc có thư đồng rồi, lần trước hắn về thư viện, nhị ca liền đem Tiểu Lục tử sai tới chăm sóc cuộc sống thường ngày của hắn.

Có thư đồng tiện nhất chính là . . Có thể phái hắn trở về mời nhị ca đi ra uống trà, không cần sợ trở về thì bị cứng rắn lưu lại nhét cho mấy nữ nhân không đứng đắn.

Cuối thu, Anh Nhị gia cưỡi ngựa rốt cuộc cũng có khuông có dạng, không cần phải ra ngoài liền chuẩn bị xe. Khí sắc hồng nhuận vóc người cao lớn nghiêm cẩn mà gần gũi, cộng thêm gương mặt tuấn dật, khóe mắt hơi câu lên, nghiễm nhiên giống công tử trần tục – cái loại không quá nghiêm chỉnh.

Nhưng thấy tiểu đệ vẫn rất vui vẻ , đôi mắt tràn đầy là vui vẻ, có vẻ có chút thật thà ngu đần. Quản ca nhi vui mừng thì vui mừng, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt tuấn tú như vậy của nhị ca xuất hiện cái loại thật thà ngu đần rất không phù hợp.

“Thế nào đột nhiên chạy tới? Làm sao không trở về nhà? Bên này trà khó uống muốn chết, uống qua lần thứ nhất vĩnh viễn không muốn trở lại. . . Nhà ta còn giữ minh tiền chờ đệ uống chung đấy…”

Cắt đứt nhị ca thao thao bất tuyệt quan tâm, Quản ca nhi một phát bắt được hắn, “Nhị ca, sang năm thi Hương huynh nhất định phải đi thi.”

“Ta?” Anh ca nhi không biết nên khóc hay cười, “Chúng ta là ai chứ, còn không biết tú tài này là có được như thế nào sao. . . Thôi đi. Ta hiện tại mỗi ngày rất bận rộn, lại nói cử nhân so với tú tài còn khó hơn nhiều. . . Ngược lại đệ nên đi thi xem, ta cảm thấy được tiểu tử ngươi có cơ hội rất lớn.”

Quản ca nhi trầm mặc một hồi, “Nhị ca, sang năm ta không thi. Nhưng ta sẽ xin nghỉ trở về, cử nhân này, ta nhất định sẽ giúp huynh thi đậu.”

“Tiểu Ngũ đệ điên rồi?” Anh ca nhi biến sắc, hắn biết rõ đệ đệ này khi còn bé chịu quá nhiều khổ, cho nên chăm học không biết mỏi mệt. Trước kia là không biết phương pháp, mặc dù có chút trộm đạo đầu cơ trục lợi, ít nhất Quản ca nhi hiểu cách thi rồi, cộng thêm hắn đọc sách đủ vững chắc, cái Cử nhân này có thể nói trong lòng bàn tay rồi.”Rõ ràng thi được, tại sao. . .”

Quản ca nhi cười khổ, “. . . Nhị ca, không phải huynh sang năm muốn thi cử nhân, Tứ ca cũng là sang năm thi. Ta đương nhiên biết, ta nhưng có thể thi được, hơn nữa thứ hạng cao. . . Nhị ca, không phải là ta nói khoác, đối với ta mà nói, cử nhân lần này dĩ nhiên không thể thi. Tứ ca thi được hay không. . . Thẳng thắn nói, không rõ! Nếu chỉ có ta. . . cử nhân mười bốn tuổi. . . Trừ cha bà huynh ngươi, tẩu tẩu, ai cũng không tha thứ cho ta.”

Người đầu tiên không tha cho hắn, chính là mẹ cả. Nói không chừng ngay cả Lão Thái Gia và lão thái thái cũng sẽ không vui . . . Lạc ca nhi mình nuôi dạy lại ko có tên trên bảng, nhưng thứ tử lại có tên. . . Sẽ không thoải mái.

Mà thi một lần đã đỗ cũng có chuyện rất hiếm.

( Quản ca nhi khổ thật, có tài mà không được thể hiện )

“Cho nên ta sang năm không thi, nhưng nhị ca, huynh nhất định phải thi đậu. Ba năm sau thi, mặc kệ như thế nào huynh cũng phải thi đậu. Bởi vì khi đó ta sẽ đi thi Cử nhân. . . Phải dựa vào ca ca rồi. Khi đó ta đã mười bảy tuổi, muốn kết hôn. Nhị ca, dù là tam giáp, thế gia chúng ta chỉ cần hơi chạy chọt là có thể phóng ra ngoài làm Huyện lệnh. Đệ đệ ta là Cử nhân không thành vấn đề. . . Thi xong Cử nhân, là có thể phóng ra ngoài làm Giáo Dụ*. Tại nơi khác, cha tuyệt đối không đồng ý ta dừng ở bước này, nhưng nếu cùng huynh ở một chỗ sẽ không giống nhau. . .”

(*)hình như là người dạy học ở cách huyện không chắc lắm

Quản ca nhi len lén đi nhìn cô nương cùng hắn đính hôn, là một người mềm mại ngọt ngào, tiểu cô nương giống như trái vải đầy đặn bóc vỏ, luôn là mang theo nụ cười vô ưu vô lo, tỉ mỉ thay đệ đệ lau miệng lau tay.

Lúc hắn không có công danh cũng đã nguyện ý cùng hắn đính hôn, nghĩ đến chỉ làm giáo dụ Cử nhân. . . Nàng cũng sẽ không oán trách đúng không?

Tẩu tẩu nói, thê tử chính là người thân nhất của hắn kiếp này, muốn nắm tay đến cuối đời. Hắn muốn thành thân, thật sự rất muốn. Có một người thân nhất. . . Giống nhị ca có Nhị tẩu. Nhưng hắn không muốn làm cho người thân nhất của mình bị mẹ cả hành hạ, mất đi dù chỉ một tia nửa điểm nụ cười ngọt ngào như quả vải đó. Nghe xong Quản ca nhi giải thích và cầu khẩn, Anh ca nhi nghĩ thật lâu. Tiểu quỷ này mới mười ba tuổi mà đã nghĩ xa như thế. . . Thật sự là đứa bé khổ sớm biết lo liệu việc nhà. Đấu tranh một lúc lâu, vẫn là Quản ca nhi ở trong lòng hắn nặng hơn nhiều, thế mới khiến hắn đem cố chấp đối với việc trở thành văn nhân đặt sang một bên.

Hắn lầu bầu, “Chỉ có thể nói hết sức. . . Thi không đậu ta không quản được.”

Quản ca nhi thở phào nhẹ nhõm, lòng tin tràn đầy vỗ ngực, “Nhị ca yên tâm, giao cho ta là được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play