Tạm thời không nhắc tới Cố Lâm tìm mọi cách ứng phó với đấu pháp nhàm chán của mẹ chồng (? ), trời đã vào cuối thu, rốt cuộc Anh Nhị gia nghĩ ngơi quá mức lại đột nhiên dường như thông suốt, mặc kệ là thư pháp hay là sức khỏe, cũng mãnh liệt tăng thêm một bậc.
Thật ra thì cái này cũng rất dễ hiểu, chính là ông trời đền bù cho
người cần cù. Rất nhiều việc, tìm mọi cách cố gắng cũng không có tiến
thêm, rất nhiều người liền bỏ dở nửa chừng. Trên thực tế, nhìn như không có tiến triển gì, nhưng lại là một loại tích trữ, đợi đến khi tích đầy, sẽ có một thể nghiệm thông suốt, đột nhiên liền tiến triển một bậc cao.
Tựa như chữ của Anh ca nhi. Ngày đó tay sưng cũng không phải công
toi, trước tốn nhiều giấy cũng không phải là mất trắng. Bút lực đến,
công phu đủ, liền thông suốt rồi. Chữ vẫn là cái chữ kia, nhưng cân xứng hơn, hòa hài, có ý vị riêng.
Đây chính là sự khác biệt của đẹp và xấu trong khe nhỏ.
Hiện tại người khác nhìn chữ của Anh ca nhi, cũng sẽ không còn oán
thầm trong lòng, mà là khen một câu “Rõ ràng lại có khí khái” , chỉ có
Cố Lâm mới buồn bực, người này còn là tên quỷ háo sắc hạ lưu hoàn khố
hơn một năm trước sao, tại sao bây giờ chữ tất cả đều thiết họa ngân câu*, còn có một chút sắc bén?
(*) nghĩa là vừa mạnh mẽ vừa mềm mại
Điều này cùng bản tính của hắn khác biệt quá lớn rồi?
Về phần sức khỏe của hắn, Cố Lâm ngược lại không nghi ngờ chút nào.
Lúc Nhị gia chưa bị điên khùng, bên ngoài đi bán xuân dược bên trong còn tự mình dùng phải rất vui vẻ, xuân độc tận xương, còn nhiều loại rắc
rối phức tạp, vô cùng khó giải quyết. Nàng chỉ hiểu một chút da lông,
chỉ cảm thấy Nhị gia rất yếu, còn không nhận ra đó là xuân độc nữa.
Nhưng Đại cô cô nàng là ai ? Người xuất sắc của truyền nhân Phó thị.
Lúc trước cũng chỉ chuẩn đoán một lần, liền đem bệnh tình biến hóa dự
đoán rất chính xác, còn đưa cho phương thuốc đặc biệt. Giống như thư
pháp, một năm này chịu thuốc đắng nhiều cũng không phải tưới đá, mỗi đêm châm kim cũng không phải là quyên máu cứu người. . .
( được rồi, Cố Lâm không thể nào hiểu điển cố này, nhưng ta và mọi người hiểu là được )
Xuân độc nếu đã trừ bỏ không được sai biệt lắm rồi, điều dưỡng hơn
một năm thân thể nhìn như còn bệnh yếu, nhưng bên trong dần dần đã bồi
bổ lại những chỗ thiếu hụt rồi. Đây chính là đợt trị liệu khá dài, chỉ
là trước kia nhìn như không hề khởi sắc, nhưng chờ độc bên trong thân
thể được giải, tích lũy đủ, liền như thể trong một đêm đều khỏi hẳn .
Nói toạc ra không đáng giá một đồng tiền, ở trong mắt người khác cũng là đại biến hóa kinh thiên động địa.
Cố Lâm cũng vẫn có thể bình thản ung dung, chỉ là đối với thân thể
này khó khăn lắm cùng người bình thường giống nhau — cũng chính là đã
hai mươi ba tuổi, chuẩn mạch cũng giống như đầu hai mươi — lại hiếu động đến độ thường thường không tìm được người, lúc tìm được không phải đang chạy thì cũng là đang luyện quyền. . . Hơn nữa không phải Thái Cực
quyền chậm rãi, mà là cử quyền* cương mãnh hào phóng.
(*) hình như là Taekwondo
Nàng vẫn sống trong khuê phòng, với chuyện giang hồ cũng không biết
nhiều lắm. Nhưng biểu đệ Tứ Lang cùng với nàng giao tình rất sâu, Tứ
Lang vào nam ra bắc đưa cả đoàn đi Giang Nam, mở rộng tay chân đi làm
ăn, cùng hai bên hắc bạch đều có chút giao tình, kiến thức rộng rãi.
Nhưng lúc nàng viết thư thuận tay nói ra một câu, Tứ Lang ngược lại trả
lời rất nghiêm túc, nói đã hỏi thăm bằng hữu giang hồ, chưa từng nghe
qua cái gì gọi là “Cử quyền” .
Chỉ là ẩn thế cao nhân trong giang hồ rất nhiều, chưa từng nghe qua
cũng không thể chắc chắn không lợi hại. Tuy nói đại biểu tỷ đang ở nhà
cao cửa rộng, không có gì cơ hội đắc tội với ai, nhưng mà vẫn phải lo
trước tránh hoạ mới tốt. . . Cao nhân trong giang hồ bình thường tính
tình đều cổ quái.
Nhìn thư, Cố Lâm im lặng hồi lâu. Cái cử quyền này của Anh Nhị gia, thật sự không nhìn ra cao ở chỗ nào. . .
Không nhịn được, Cố Lâm hỏi. Anh ca nhi lại ấp úng, nín nửa ngày mới
nói, “Ách, chuyện lúc trước ta đều không nhớ. . . Chuyện này, vẫn còn có chút ấn tượng.”
“Hả?” Cố Lâm dụi mắt mà nhìn. Nàng còn tưởng rằng Nhị gia có ấn tượng thì sẽ là chút chuyện không nghiêm chỉnh. . . Không ngờ sẽ là cái này.
“Cái đó, lúc ta còn nhỏ a, có một lão gia gia nói với ta, nhìn ta
xương cốt rắn chắc, là kỳ tài luyện võ. Cho nên cầm bản bí kíp võ công
cho ta. . . Nhưng nàng cũng biết đó không có đạo lý nào lại đi dạy không công bao giờ, cho nên bán cho ta 10 khối tiền. . . Mười đồng tiền.”
( khụ khụ, chết mất, sao em càng nghe càng giống Tuyệt đỉnh công
phu vậy chỉ khác võ công Như Lai thần chưởng đổi thành Taekwondo mà
thôi)
Cao nhân quả nhiên cá tính cũng cổ quái a. Cố Lâm bừng tỉnh hiểu ra,
“Ước chừng ông cụ kia không tiện thu đồ đệ, không thể làm gì khác hơn là cùng chàng kết duyên như vậy.”
“Đúng vậy a Đúng vậy a. . .” Anh ca nhi cười gượng, “Học một chút cảm thấy không có tác dụng gì nên đã bỏ. Sau lại. . . Nàng biết đó, ta
bị đánh bể đầu, thậm chí ngay cả nói thế nào cũng quên. Nhưng kỳ quái
chính là công phu này lại không hề quên, còn nhớ rõ từng chiêu thức.”
“Đương nhiên.” Cố Lâm có thể hiểu được, “Chuyện này cùng với cưỡi
ngựa không sai biệt lắm. Lại nói, ta học cưỡi ngựa chỉ trong mấy tháng,
học xong cũng không tập lại. Nhưng sờ tới ngựa, liền rất tự nhiên liền
biết rõ nên làm thế nào. Có một số việc thân thể đã nhớ, cả đời sẽ không thể quên.”
“Chính là như thế.” Anh ca nhi cười khan, trong lòng lại yên lặng bi
thương . Nhìn những tiền tối đã xuyên qua trước đây, thi từ ca phú đều
thuộc lòng so với google còn thuộc hơn, há mồm liền ra, đạo văn đến có
trình độ văn hóa, lời nói làm tứ phía kinh ngạc cúi đầu bái lạy.
Hôm nay hắn bị bất đắc dĩ đạo văn, đạo tình tiết trong điện ảnh của
Châu Tinh Trì. . . Hai người sao lại chênh lệch lớn như thế chứ? !
Hắn cũng muốn há mồm liền ra văn thơ a! Lời nói làm tứ phía kinh ngạc cúi đầu bái lạy thật tốt a! Nhưng 300 bài thơ Đường hắn đều không có
nhớ được mấy bài, lại còn thiếu chữ mất câu. . . Nghĩ đạo văn cũng không phải dễ dàng nha!
Cho nên thân thể khá hơn một chút, hắn liền vội vàng muốn đem huấn
luyện trong quá khứ tập luyện lại. Mặc dù hắn hiểu được, ở nơi này cung
nỏ đều là binh khí của quốc gia, phương pháp chế tạo vô cùng bảo mật,
càng không cần nói tới súng ống rồi, thân thể hắn vì là quân nhân
chuyên nghiệp hiện đại cho nên tất cả các huấn luyện quân chiến hoàn
toàn bỏ đi.
Nhưng thân thể cường tráng, dù sao cũng nên có chứ? Thái Cực cử quyền ở Đại Yên triều có thể không phải là võ công tuyệt thế gì, nhưng đối
phó với mấy tên du côn lưu manh, giáo huấn tiểu tặc, cũng có thể chứ?
Đại Yên triều khai quốc vẫn không tính là lâu, võ phong rất thịnh!
Văn nhân không phải chỉ cần ngắm hoa ngâm thơ là được. . . Mặc dù hắn
thơ văn cũng không tốt, nhưng mà hắn có thể tán dóc sách luận làm qua
loa cho qua. Trước là Quản ca nhi thay hắn đi ra ngoài xã giao, đợi đến
lúc hắn khỏe hơn, hào hứng bừng bừng đồng ý lời mời du lịch. . .
Thiếu chút nữa không khóc được trở về.
Cũng là thư sinh đúng không? Nhưng người ta có thể cưỡi ngựa a! Chỉ có nữ nhân mới đi xe ngựa. . . Hắn lại ngồi xe ngựa.
Cũng là tú tài đúng không? Mỗi người trên tay đều cầm Chiết Phiến* rất Phong Nhã. . . Nhưng ngang hông người nào lại không treo kiếm? Hơn
nữa cũng không phải là đồ trang sức, người nào uống đến vui mừng, cũng
có thể rút kiếm đùa bỡn mấy chiêu, hắn không có kiếm không thể hiện
được, mới thật là hiếm lạ.
(*) quạt giấy
Cũng là văn nhân đúng không? Nhưng tiết mục cuối cùng lại là cưỡi ngựa bắn tên. . .
Nếu không phải là hắn vừa khỏi bệnh, lấy cớ không thể mệt nhọc, thật sự sẽ đem mặt vứt đến tận nhà mỗ mỗ nào đó rồi.
Trở về hắn tức giận viết một phong thư rất dầy mắng Quản ca nhi không đủ nghĩa khí, rất nhanh, lấy được thư hồi âm của Quản ca nhi. Đối với
nhị ca tức giận, hắn vốn là không hiểu rõ, sau bừng tỉnh hiểu ra. Nhị
ca cái gì cũng đều đã quên rồi chứ sao. . . Lại nói lúc nhị ca chưa bị
đánh vỡ đầu, cũng không đi cùng đám văn nhân này . . . Về phần đám quần
áo lụa là, Quản ca nhi không có bạc không cùng hoàn cảnh nên không biết.
Thật ra thì văn nhân Đại Yên triều, là võ công tệ nhất trong các
triều đại. Thi từ ca phú là tốt nhất, không giỏi nhưng ít nhất cũng sẽ
biết chút cốt lõi sách luận, có thể phân biệt thị phi với người khác. Cả nước điên cuồng luyện thư pháp, ngay cả lúc quân Hán cũng biết viết chữ rồi, văn nhân có thể không biết sao?
Thời đại này, văn nhân mặc dù không dùng đến văn võ song toàn, lên
ngựa giết địch xuống ngựa trị dân, nhưng đây là một mong ước cao thượng
vô cùng. Cho nên, có thể hay không, biết vài chiêu kiếm pháp có hoa
không quả là cần thiết. Loại chế độ chấm điểm đều truyền đời thế gia,
cho nên văn nhân cơ hồ đều là nửa Quý tộc, ngựa nhất định nuôi được, hơn nữa còn phải cưỡi được. . . Thuật cưỡi ngựa lơ lỏng không sao cả, nhưng cũng không thể đi xe ngựa giống như các bà các chị chứ?
Cưỡi ngựa bắn cung giết địch là không có khả năng, nhưng cưỡi ngựa
bắn cung Phong Nhã này là không thể không làm. Bắn trúng hay không còn
có thể bỏ qua, nhưng tư thế xinh đẹp luôn phải để ý .
Tại sao người ta vỡ đầu muốn đi học ở thư viện? Bởi vì không phải tất cả người đọc sách đều có tiền như vậy, bồi dưỡng được đến trình độ
Phong Nhã là thũ vui đắt đỏ. Học phí ở thư viện thúc là không ít, nhưng
dù sao cũng tiết kiệm hơn tự mình nuôi ngựa, mời sư phụ dạy cưỡi ngựa
bắn cung rất nhiều.
Sách lễ nhạc xạ ngự có viết, lục nghệ* trong thư viên mặc dù
có thể lệch, nhưng không thể ngay cả chút rìa cũng không biết được. Đừng nhìn Quản ca nhi tuổi không lớn lắm, vì chí hướng vĩ đại được ăn no mặc ấm, thi đấu lục nghệ hắn đều cầm cờ đi trước — thứ hạng cao hơn đều là người có chút bạc.
(*) lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán
Ngay cả kiếm thuật văn nhân phổ biến nhất, hắn đều học ở trường một
chút, ra ngoài sẽ không quá mất thể diện. Nhìn xong thư của Quản ca nhi, Anh Nhị gia bi lệ rồi.
Cho nên hắn mới cố gắng rèn luyện cho tốt, muốn đem thân thể này rèn
luyện cho mạnh một ít. . . Đây là do tên cặn bã đã chết đời trước lưu
lại cho hắn cái nền tảng rách nát gì chứ . . .
Kiếm còn đơn giản, Cố Lâm thay hắn chuẩn bị một thanh cổ kiếm có phẩm vị, không chút xinh đẹp, khiêm tốn cao quý. Nhưng khiến hắn đau lòng
chính là Cố Lâm nói nàng học được đều là chút da lông, hơn nữa chỉ học
được mấy loại này. . . Nhưng đều là Kiếm Vũ tuyệt đẹp.
Theo nàng nói, vì không để cho bọn đệ đệ ra cửa bị cười nhạo, cho nên lúc sư phụ kiếm thuật giảng dạy, nàng cũng bỏ chút thời gian, có thể
đùa nghịch vào chiêu, tránh lười biếng kẻo dọa bọn đệ đệ.
“. . . Nàng sẽ không phải sợ ta đi ra ngoài bị cười chứ? !” Anh ca nhi thẹn quá thành giận.
“Cái người này không phải thân thể không tốt sao?” Cố Lâm không hiểu, “Người nào chẳng biết chàng thi xong lại bị bệnh một trận? Sẽ không có
người so đo. Những thứ này không có gì, rất dễ dàng, học rất nhanh. . .”
Ai nói?
Cưỡi ngựa chính là cả một công trình lớn. Lên ngựa không dễ, xuống
ngựa lại càng không thể coi thường. Những thứ này cũng còn có thể từ từ
làm quen. . . Nhưng không có một con ngựa nào chịu nghe hắn, gọi hướng
đông nhất định đi tây, bảo dừng tuyệt đối sẽ chạy như điên, khiến sư phụ dạy cưỡi ngựa chịu rất nhiều đau khổ. . . Đuổi theo rất mệt mỏi.
Sau đó Cố Lâm thật sự không nhìn nổi, thuật cưỡi ngựa của nàng bỏ bê
đã lâu, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng tự tay dạy Anh Nhị gia là siêu
cấp tay mới, đã dư dả. . . Dạy bọn đệ đệ đã quá nhiều, đây chính là quen tay hay việc.
Chờ Anh Nhị gia có thể cưỡi ngựa ra cửa, cũng đã là sau Trung thu
rồi. . . Bên cạnh còn phải có một tiểu tư cưỡi ngựa đi theo, tùy thời
giúp một tay.
Chỉ là bắn tên. . . Đứng bắn tên, Anh Nhị gia lại rất có thiên phú.
Mặc dù học giương cung khó đến độ mồ hôi đầy người lẫn giận dữ, nhưng
trúng bia cực tốt.
Cố Lâm không keo kiệt chút nào hô to khích lệ, Anh ca nhi trong lòng vẫn cảm thấy bi thương.
Đây không phải là nói nhảm? Năm đó hắn còn là quán quân bắn súng của
chiến đội Lục Binh. . . Đã có bí quyết, không chuẩn xác cũng có thể đại
khái chứ.
Mẹ nó, cho hắn một khẩu súng, hắn có thể mười bia trúng cả mười. Cái
loại cung rách nát này khó dùng như vậy. . . Chỉ có thể mười bia trúng
bốn năm cái. Cho ta một khẩu súng a! Mẹ nó! Thời đại rách nát. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT