". . . Tỷ, ngươi nói bọn họ có hay không rất bắt nạt người?" Một thiếu phụ diễm quang tứ xạ khóc rất đáng thương, "Một người lại một người hướng phòng chúng ta nhét người vào. . . Chúng ta thành thân mới có nửa năm có biết không? Có biết không? ! Bà bà cư nhiên còn ghét bỏ ta không mang thai. . .Ta ta ta. . ."
Cố Lâm giương mắt nhìn nhìn Cố Thù hoa lê vũ đái, trong lòng thở dài. Bạch Trường bộ dạng cũng tốt, đầu cũng không thiếu dây thần kinh nào. Cũng may tấm lòng trung thực, nhận định người nào liền toàn tâm toàn ý đối xử tốt.
"Đại nương, bà bà, mọi chuyện luôn làm quá." Nàng thản nhiên khuyên, "Tứ Lang nhà muội lại có bản lĩnh, các nàng bắt ép hắn không được, đành phải chèn ép muội thôi."
"Bà bà ta cũng liền nhịn, này tẩu tử, đệ muội đều có ý muốn phá hoại, ngay cả thẩm thẩm, bá nương cũng đều nhét người vào phòng ta. . . Ta sao lại chịu uất khí như thế chứ? !" Giọng Cố Thù cao lên.
". . . Tứ Lang nói thế nào?"
Cố Thù càng tức giận hơn, liều mạng cắn khăn, "Hắn dám nói. . . Nếu đưa người cho chúng ta, vậy thì toàn bộ đều thu đi . . . Cái tên chết tiệt không có lương tâm!"
Không lường được, Cố Lâm cong ngón trỏ, hướng cái trán của Cố Thù gõ một cái.
Nàng uất ức che trán, nước mắt lại nổi lên, "Tỷ. . . Tứ Lang là biểu đệ của tỷ, nhưng ta là muội muội của tỷ a!"
"Đúng vậy, ta sao có thể có muội muội không có đầu óc như ngươi chứ." Cố Lâm trợn mắt nhìn, "Trục lý* thẩm thẩm đưa nha đầu cho các ngươi, cũng không phải là đưa thiếp, tại sao lại không thu? Chẳng những thu, còn phải lấy cả khế ước bán thân. Bên cạnh Tứ Lang có một đống chưởng quỹ còn chưa thành thân đấy."
(*) chị em dâu
Cố Thù chậm rãi mở to đôi mắt xinh đẹp, ngượng ngùng , ". . . Tứ Lang cái tên chết tiệt này sao lại không chịu nói nói rõ một chút chứ."
"Chuyện tình bên trong hắn cũng là một đại nam nhân. . ." Cố Lâm khó chịu, "Thôi. Ngươi có tính như vậy, cũng chỉ hắn có thể khoan dung được."
Suy nghĩ kĩ càng, Cố Lâm cũng có chút giận. Cố Thù là muội muội chi thứ* nhỏ nhất của nàng, năm đó nàng chậm trễ tới tận mười sáu tuổi thật sự không thể kéo dài tiếp, không thể không gả đi Tạ gia, không thể đem Cố Thù giữ mãi bên người. Cố phu nhân Trần thị không phải người độ lượng, cứng rắn đưa thứ muội chậm trễ tới tận mươi bảy tuổi không nhìn không hỏi, nhưng cuối cùng hôn sự của Cố Thù vẫn là nàng làm chủ.
(*) con của thiếp
Có câu nói, không nhìn sư thầy thì cũng phải xem mặt phật. Tứ Lang của Trần gia bọn họ cũng chỉ là con thứ thôi, những người khác đều là một bọn quần là áo lụa, tầm Hoa Vấn Liễu. Vốn đem Cố Thù gả cho bọn hắn, nhưng Tứ Lang lại tức giận tranh giành, nếu không nàng cũng không thấy hắn thuận mắt đấy.
Cố Thù cúi đầu xấu hổ, lòng của nàng cũng mềm nhũn."Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tuy nói trưởng giả ban thưởng không dám từ chối, nhưng tiểu bối phải có hiếu tâm có phải không? Nhà ai đưa mấy nha hoàn ngươi phải nhớ kỹ, ngươi tìm người đưa mấy người tuyệt sắc tới, trả về gấp đôi, hơn nữa thành tâm thành ý mang cả khế ước bán thân cùng tặng. . . Để Tứ Lang trực tiếp đưa đến tay các huynh đệ thúc bá, hiểu không?"
Cố Thù chỉ có tính tình thẳng một chút, cũng không phải là đần. Nàng và Tứ Lang đang tân hôn ngọt ngào, đáy mắt sao có thể dung hạ được hạt cát, lúc này quan tâm tất sẽ loạn. Vẫn phải nhờ cậy tỷ tỷ giảng giải, nàng mới nghĩ thông suốt.
"Này, như vậy có thể sao? Bà bà cũng tặng hai người. . ." Nàng lúng túng hỏi.
"Vậy thì đưa tám người cho cữu cữu." Cố Lâm lông mày cũng không nhúc nhích, "Toàn gia đều kính , sao có thể dùng lễ tương đương với cha mẹ chồng? Dĩ nhiên là phải gấp đôi nữa. Người ngươi phải hảo hảo chọn, không xinh đẹp cũng tuyệt đối không nhận! Không đủ tiền tỷ cho ngươi, mạnh dạn mà tặng!"
Vừa nghĩ tới lúc đám nha đầu tuyệt sắc kia được đưa vào phòng, lúc xảy ra đại chiến ở chỗ của trục lý thẩm thẩm và bà bà, công công. . . Cố Thù nhịn không được phì cười một tiếng, càng cười càng vui mừng, dung nhan vốn kiều diễm lại thêm lưu quang rực rỡ.
Good, very very Good! (nguyên bản lời của tác giả) Tỷ tỷ này của nàng từ nhỏ đã tâm trí hơn người, quả nhiên là có diệu kế giải quyết tận gốc!
Chỉ là nhìn một vòng quanh phòng, Cố Thù lại tiếp tục chán nản. Trưởng tỷ của nàng, làm sao lại xứng với cái thứ như vậy, người có mưu lược như vậy, sao lại là một nữ thân. Bị hãm hại phải ở trong chùa kham khổ chép kinh, thay tiểu tạp chủng không biết là nam hay nữ ở trong bụng di nương cầu phúc!
"Tỷ, tỷ đường đường là phu nhân đích tôn Tạ gia, thế nào. . ." Vừa nói vừa lau nước mắt.
"Trên núi rất tốt, mát mẻ lại thoải mái." Cố Lâm nhàn nhạt, "Nếu không phải ta ở nơi này chép kinh, muội sao dễ dàng đến tìm ta bàn tính? Muội không cần ồn ào với Tứ Lang, bao nhiêu tình cảm chính vì vậy mà tan biến, hiểu không? Cái gì cũng phải nghe lời phu quân, tỷ tỷ giúp muội chọn người này, nhất định là trong một ngàn người mới chọn được một người. Không tin hắn muội cũng phải tin ta."
Lâm Thù mặt đỏ tới mang tai, nhỏ giọng hừ hừ nói, "Cũng vậy mà, trước mặt tỷ mới dám làm om sòm. . . Ở trước mặt hắn, ta ngay cả hỏi cũng không dám hỏi. . ."
Chuyển đề tài, Lâm Thù bị xoay vòng đến hôn mê, cũng quên hỏi tỷ tỷ tại sao không đem những thủ đoạn này thi triển ra. Ở trong cảm nhận của nàng, chỉ bằng thủ đoạn của tỷ tỷ, ngay cả hoàng đế cũng đều phải phục.
Mấy đệ đệ muội muội ở nhà, cuối cùng là người nên gả thì cũng gả, nên cưới thì cũng đã cưới. Cố Lâm yên lặng nghĩ. Tiểu thúc tử, tiểu cô tử* Tạ gia, cũng còn dư lại ấu đệ thứ xuất, năm nay cũng 12 rồi, cha chồng thật ra cũng muốn nàng xem thử, cô nương đó là một tiểu thư nhà giàu có thành thật, đại khái cũng đã chắc chắn rồi.
(*) em trai chồng, em gái chồng
Sang năm lấy vợ, cũng không dính líu đến hôn sự nam nữ hai nhà Cố Tạ, cũng coi là việc tốt.
Mài mực, nàng tiếp tục chép kinh. Người ấy là bà bà không phải dễ đối phó. . . Tuy nói năm năm không có con, chuyện này chỉ có thể trách con trai của nàng không thể trách nàng, nhưng con trai là do mình sanh, con dâu là người ngoài, nên trách ai thì không cần nói cũng rõ ràng.
Không phải Cố Lâm linh hoạt, sợ rằng đã bị một phong hưu thư rồi ném ra khỏi Tạ gia rồi. Nàng thì không có gì, nhưng danh tiếng nhà mẹ đẻ sẽ bị hủy sạch, tổ phụ tổ mẫu thân thể lại không tốt, xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Chỉ là ngàn phòng vạn phòng, không có phòng đến nha hoàn hồi môn bên cạnh mình. Càng không phòng đến những người thần thông bên trong, những thứ lén lút bên ngoài, nha hoàn hồi môn liên hiệp Vương di nương mang thai, diễn xuất một hí kịch "Chủ mẫu ám hại con cháu Tạ gia"... Nếu không phải là nàng nhanh trí, mồm miệng lanh lợi, tự xin bán tất cả nô bộc trong viện của mình, ngay cả nha hoàn hồi môn và thị tì cũng bán sạch sẽ, lại tự nguyện lên núi thanh tu chép kinh cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày. . . Đã sớm thành hạ đường thê mất hết danh dự rồi.
Hạ đường thê cũng phân thành Tam Lục Cửu Đẳng, nàng cũng không muốn làm cái loại người thấp kém đó, tự nhiên phải gánh cái danh ác phụ đó.
Nhớ ngày đó, Tạ Nhị gia không muốn kết hôn, nàng làm sao lại muốn gả? Trừ đêm động phòng hoa chúc bất đắc dĩ, làm qua loa, năm năm nay Tạ Nhị gia một bước cũng không bước vào viện của nàng. Hậu viện thì lại một phòng lại nạp thêm một phòng, nha hoàn thông phòng vô số, cực kỳ phong lưu khoái hoạt.
Cố Lâm lại cảm thấy như vậy cũng tốt. Bà bà trẻ tuổi khỏe mạnh,quản gia nhiệt tình lại có quyền lực. Trượng phu có hay không cũng như nhau, rất thoải mái. Dù sao người này mười hai tuổi liền biết mấy chuyện ăn chơi phong nguyệt, một viện đầy nữ nhân, bụng của người nào cũng chưa thấy phình lên.
Liền đành vậy chứ sao. Nam tử vô sinh thường thường là bởi vì biết chuyện phong nguyệt quá sớm, sa đà tửu sắc quá độ có con nối dõi nhất định khó khăn. Vương di nương có thể mang thai cũng thật sự là rất có bản lãnh, không thể không bội phục.
Chỉ là nhằm vào nàng cái vị thiếu phu nhân hư danh như vậy đúng là đầu óc thiếu dây thần kinh cũng không biết suy nghĩ. Đúng vậy a, theo lệ thường của Đại Yên triều, sáu năm không có con không giữ đúng thất xuất chi điều, chỉ là cũng không phải là lãnh khốc không nhân tính như vậy, nhà bình thường đều là thương nghị Hòa Ly cho xong việc.
Cho là đuổi nàng đi rồi, mà có thể phù chính*? Vương di nương này ngủ mơ giữa ban ngày cũng quá tốt rồi ?
(*) từ thiếp lên làm vợ cả
Cha chồng Tạ gia là ai ? Lễ Bộ Thượng Thư! Nàng chưa từng gặp qua người nào giữ thể diện hơn cha chồng mình đâu! Phù chính? Đừng nói đùa, loại chuyện lấy thiếp làm thê như vậy coi như tháng sáu tuyết rơi lớn cũng không thể xảy ra. Còn muốn con trai vinh hiển thì mẹ cũng được nhờ? Xuy.
Lại nói sinh không sinh không phải chỉ nói là được. Nàng từ trước đến giờ không dính vào mấy chuyện hư hỏng của đám thiếp thất kia, nhưng không có nghĩa là nàng không biết. Dù sao Tạ Nhị gia vẫn thích xem mấy nữ nhân vì hắn mà ăn chua uống dấm, đặc biệt rất hứng thú, nàng theo không nổi, mắt không thấy, tâm không phiền.
Hơn nữa người ta mặc dù háo sắc, nhưng là gan lớn tâm cũng đủ hắc, kiếm được bạc, nuôi cả một viện oanh oanh yến yến, thỉnh thoảng bỏ cũ thay mới. . . Bán người mua người cũng giống như ra chợ chọn cải trắng một dạng Cử Trọng Nhược Khinh*. Những điều lạnh bạc đót thật là khiến người xem thế là đủ rồi.
(*) đánh nhẹ mà nặng ngàn cân
Cũng may chính thê không thể mua bán, nếu không sớm bảo hắn bán đến chân trời góc biển rồi.
Nữa một năm là có thể rời con Sài Lang này, thật là vạn hạnh vui mừng khôn xiết.
Loại thời khắc mấu chốt này, đặc biệt không thể để bị khối thịt trong bụng Vương di nương liên lụy. Cho nên nàng mới có thể hiền tuệ lại có tự giác lên núi cầu phúc như vậy. Theo bà bà chán ghét nàng như vậy, nói không chừng muốn để cho nàng liên tục cúng thất tuần, cho đến Vương di nương sinh con, tốt nhất là cho hết sáu năm mới trở về nói chuyện hòa ly.
Nàng nghĩ rất tốt, rất vui vẻ, đáng tiếc có lời nói chính là người định không bằng trời định.
Sau khi tiểu muội bái phỏng vài ngày, Tạ gia hết sức khẩn cấp phái một chiếc xe ngựa đến, đem lấy nàng cung nghênh xuống núi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT