Nó nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Nó ngước
lên nhìn đồng hồ. Một giờ sáng rồi. Nó không ngủ được. Có quá nhiều chuyện khiến
nó bất ngờ đến ngỡ ngàng. Nào là Sun thích Jimmy, Jimmy thích nó. Sun thích
Min, Min thích nó. Sun luôn đau buồn dù lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ. Sun luôn
nghĩ đến nó trong khi nó là người làm Sun đau buồn. Rồi cả ngày hôm nay không
thấy Sun đâu. Chẳng biết Sun về chưa. Sao chẳng gọi cho nó. Rồi đến chuyện…
Nó nhớ lại lúc nãy, khi mà nó và Ken…
*10s… 20s… 30s… Nó chợt đẩy Ken ra. Mặt nó đỏ bừng lên lên
trái cà chua chín, à không… sắp “outdate” thì đúng hơn. Và mặt Ken cũng chẳng
khác gì nó. Ken vẫn còn ngỡ ngàng vì nó đẩy ra. Bắt gặp ánh mắt của Ken càng
khiến nó thêm bối rối nhiều hơn. Miệng nó lắp bắp muốn nói gì đó nhưng không
thành lời vì dường như có gì đó nghẹn ở cổ nó. Nó sợ Ken hiểu lầm nó. Tưởng rằng
nó không thích… Chỉ vì nó ngại. Đây là lần đầu tiên của nó. Nụ hôn đầu của nó cậu
đã lấy mất. Nhưng nó không thấy tức giận vì nó cũng thích cậu và… thích thế!
Nhưng nó thấy ngượng. Ngượng vô cùng “tổ quốc ta ơi!”. Nó chưa từng nghĩ Ken
thích nó. Nó chưa dám nghĩ đến việc đó…
Chợt nó đứng dậy. Lúng túng nhìn Ken nhưng chẳng dám nhìn thẳng
vào mặt cậu. Cứ liếc ngang rồi quay chổ khác. Miệng nó nhấp nháy…
- Tớ xin lỗi! Tớ thấy
không khỏe. Tớ… tớ về trước nhé!
Nói rồi nó phi thật nhanh về ký túc. Nó cố gắng đi thật
nhanh…
Ken ngồi nhìn nó dần khuất bóng. Mặt cậu đã dãn dần ra. Cậu
còn không ngờ là cậu nói thích nó một cách dễ dàng như vậy. Cậu chưa từng nghĩ
cậu sẽ nói vào lúc này. Nhưng nhất định cậu sẽ nói. Và bây giờ… cậu đã nói rồi!
Nhìn thái độ lúng túng của nó lúc nãy cậu rất muốn phì cười nhưng cậu đã cố gắng
kiềm lại. Cậu sợ làm nó càng ngượng hơn. Nhìn nó lắp bắp vì sợ cậu hiểu lầm cậu
thấy nó thật đáng yêu – đúng với nghĩa của nó. Rồi cậu đưa tay chạm vào môi. Nụ
hôn đầu của cậu. Dành cho nó – người đã khiếhn trái tim cậu lỗi nhịp.*
Mặt nó lại bừng đỏ lên vì nhớ lại chuyện đó. Ken thích nó. Vậy
Ken biết nó là con gái rồi sao? Khi nào? Vì sao cậu ấy biết? Chẳng lẽ nó giấu
kĩ thế mà vẫn bị lộ? Cả đống câu hỏi dồn dập trong đầu nó. Nó muốn hét lên.
Nhưng nó không dám. Nó không muốn sáng mai nó trở thành nhân vật nổi tiếng toàn
trường.
Nó ôm chặt cái gối ôm. Nó cố nhấn chìm mình vào giấc ngủ…
______________________________________
Sau khi ngất xỉu vì bị chụp thuốc mê. Sun tỉnh dậy thì thấy
mình đang bị hai người kè đi vào một con đường khá vắng. Sun cố giãy giụa nhưng
vô ích. Cô đã mất khá nhiều sức lực. Tay thì lại bị trói chặt. Thêm hai người
đang kè cô quá to lớn và khỏe, nên dù có cố gắng làm gì thì cũng bằng thừa. Sun
nhìn thấy phía trước là một căn nhà hoang. Vì xung quanh chẳng có nhà cửa gì chỉ
toàn cây cối. Đưa đến căn nhà, một trong hai tên với tay mở cửa. Vào trong,
chúng đẩy cô xuống sàn. Ngước lên nhìn hai tên đó đang lui ra sau nhường đường
cho ai đó tiến về cô.
Và người tiến đến chổ Sun không ai khác là Jimmy và đi sau
là Min. Sun nhìn Jimmy bằng một ánh mắt tức giận. Cô thực sự không ngờ người mà
cô xem là bạn thân, thậm chí là người cô thích lại làm ra những chuyện không thể
ngờ như vậy. Nhưng không phải một mà là hai người…
Cả hai người cô thích đều làm cô không thể không bất ngờ.
Nhìn thấy ánh mắt tức giận của Sun nhưng Jimmy vẫn giữ nét
bình tĩnh trên gương mặt. Quả là kẻ không vừa. Nhìn cô rồi hắn cười khẩy…
- Xin lỗi! Tớ không định
làm vậy đâu. Nhưng cậu đã biết những điều không nên biết. Vì thế…
Hắn bỏ dở câu nói và tiếp tục cười một cái nữa. Dáng vẻ đểu
cáng của hắn lúc này làm Sun tức điên người. Nhưng lúc này cô không làm gì được.
Cô đang trong thế bị động. Với lại dù gì thì cô cũng là con gái, làm sao có thể
chống chọi lại với cả đám con trai…
- Ưm…ưm…
Thấy Sun muốn nói gì đó nên hắn kéo miếng băng keo trên miệng
cô ra. Miếng băng keo vừa được kéo ra, Sun thở hổn hển. Vài giây sau Sun bắt đầu
lên tiếng…
- Tôi thật không dám
nghĩ cậu lại gây ra những chuyện như thế.
Jimmy tiếp túc cười như trêu ngươi Sun. Rồi hắn đứng dậy, bước
đi vài bước rồi quay lại…
- Tại sao không?
Sun thật sự ngỡ ngàng trước câu trả lời của Jimmy. Mắt Sun mở
to hết cỡ nhìn khuôn mặt gian xảo của hắn…
- Ken và cậu, hai người
không quen biết. Tại sao cậu lại làm hại cậu ấy?
- Cậu không cần lo việc
này. Bây giờ cậu hãy lo cho cậu trước đi…
Hắn nói như cảnh cáo Sun. Ý hắn như nói cô đang trong thế
nguy hiểm. Lúc nào hắn muốn thì cô có thể sẽ… Nghĩ đến chợt cô rùng mình.
- Mau đưa cô ấy vào trong.
Tôi nghĩ nên cho cô ấy một chút bất ngờ…
Lại nụ cười gian xảo ấy. Hắn cười làm Sun linh cảm có chuyện
gì đó không hay sắp xảy ra… Bất an. Hồi hộp. Lo sợ. Đó là tâm trạng lúc này của
Sun.
Một trong hai tên lúc nãy tiến đến kéo cô dậy. Hai tay hắn nắm
chặt cô khiến cô cảm thấy đau, rồi hắn kéo như lôi cô tiến vào trong.
Sun hoảng hốt vì nghĩ rằng tên này sẽ giở trò đồi bại… Sun
hét to. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Hắn lấy tay bịt miệng cô lại khiến cô chỉ
có thể phát ra những tiếng ư ư.
Tiếng hét của cô vô tình làm cho một người giật mình. Người
đó mở mắt nhìn xung quanh. Và bất ngờ, cửa phòng mở ra. Một người bị đẩy vào,
té nhào xuống và nằm cạnh cậu. Nhìn kĩ… là Sun.
- Sun! – Người đó lên
tiếng khi nhìn thấy gương mặt Sun.
Sun đau đớn vì bị đẩy té nhào xuống đất. Cô nghe tiếng gọi mới
phát hiện bên cạnh mình có người. Nhìn sang. Đôi mắt cô mở to hết cỡ. Ngạc
nhiên. Bàng hoàng. Bất ngờ… Là Min! Có đến hai Min sao? Người ngoài kia là Min.
Người này cũng là Min. Hai gương mặt y hệt nhau. Ai? Ai mới là Min thật đây? Cô
đang gặp chuyện gì thế này. Hay là cô đang mơ.
Đập cái đầu vào bức tường phía sau để xem mình có mơ hay
không. Nhưng… đau quá! Vậy không phải là mơ…
- Min… Cậu… – Miệng
Sun lắp bắp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT