“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”. Gọi mãi cho Sun chẳng được, nó đâm lo. Trước giờ có bao giờ nó gọi mà Sun không bắt máy đâu chứ. Nhỏ đó cũng chẳng bao giờ để điện thoại hết pin cả. Nó tỏ vẻ lo lắng ra mặt. Bạn thân mà lại. Với lại ở Việt Nam Sun cũng đâu thân quen gì nhiều. Cầm điện thoại lên bấm gọi lần nữa. Nó mong rằng con bạn sẽ bắt máy để cảm thấy nhẹ nhõm nhưng… Không ai bắt máy chỉ có tiếng của tổng đài lạnh lùng đáp như một con rô bốt.

Tay nó cầm chặt điện thoại đi loanh quanh trong phòng. Chốc chốc lại nhìn vào màn hình xem Sun có liên lạc với nó không. Nhưng chẳng có gì. Đầu nó lóe lên một ý nghĩ. Hay là qua nhà thầy hiệu trưởng xem xem. Nói là làm. Với lấy cái áo khoác rồi chạy ra khỏi ký túc.

Đứng trước cửa nó ngập ngừng chưa dám vào. Dù gì cũng là nhà thấy hiệu trưởng cơ mà. Nó cảm thấy có một sự… hồi hộp nhẹ! Thấy có người đứng phía trước nãy giờ. Một người phụ nữ sang trọng ngồi trong nhà gọi người giúp việc ra mở cửa. Người giúp việc mở cổng. Nó khẽ gật đầu chào.

- Thưa… Cháu là bạn Sun ạ.

- Chào cậu! Mời cậu vào…

Tiến sâu vào nhà nó thấy hơi bất ngờ. Nhà giàu quá mức! Đúng chất một căn biệt thự. Bước lên thềm vào nhà nó gật đầu chào lễ phép. Người phụ nữ nhìn nó rồi cười chào lại. Đưa tay về phía ghế đối diện để mời nó ngồi. Nó ngồi xuống. Người giúp việc mang một cốc nước lọc đặt trước mặt nó. Gật đầu cảm ơn rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm theo phép lịch sự…

- Cháu chào bác! Cháu là Shin bạn của Sun ạ…

- Thì ra cháu là Shin. Nghe Sun nói nhiều mà vẫn chưa được gặp.

Người phụ nữ mĩm cười với nó. Một nụ cười dịu dàng mang sự sang trọng, quý phái.

- Dạ… Sun có nhà không bác?

- Ủa? Không phải nó sang trường với cháu sao. Nó đi từ sáng giờ rồi đã về đâu. – Người phụ nữ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của nó.

- Dạ. Lúc sáng tụi cháu có ăn chung. Nhưng do có việc nên cháu phải đi trước. Nãy giờ cháu gọi cho Sun nhưng không được nên chạy qua đây xem có nó ở nhà không. Vậy là sáng giờ nó không về sao bác? – Nó cũng ngạc nhiên không kém.

- Ừ. Sáng giờ có thấy nó đâu…

- Lạ thật! Ở đây Sun đâu quen biết ai nhiều vậy nó có thể đi đâu được chứ.

- Chắc nó đi vòng vòng thành phố chơi thôi. Hay là cháu lên phòng nó đợi tí đi. Lát nó có về bác sẽ bảo người kêu nó lên. GIờ bác phải đi công việc.

- Dạ. Chào bác…

Sau khi người phụ nữ ra khỏi nhà. Nó dợm người đứng dậy rồi đi theo người giúp việc lên lầu. Đứng trước cái phòng khá lớn. Chắc để cho họ hàng đến ở. Người giúp việc đi xuống nhà để nó tự nhiên hơn. Nó bước vào phòng rồi đóng cửa lại rồi tiến vào trong. Nhìn xung quanh nó cũng không thấy có trưng bày vì nhiều vì chắc Sun không ở đây lâu. Nó lại ngồi trên giường. Lóng ngóng đợi Sun.

Đợi cả giờ đồng hồ nó chẳng thấy Sun đâu cả. Nó đứng dậy cho đỡ tê chân. Bất chợt nó thấy trên bàn có một quyển sổ trông khá dễ thương. Nó cầm lên, lật đại một trang. Vừa thấy mấy chữ trong cuốn sổ nó vội đóng lại. Đặt lên bàn rồi trở lại giường ngồi.

Nhật kí. Cái đó là nhật kí của Sun vì thế không nên xem. Dù gì cũng là riêng tư. Nhưng lúc nó vừa lật ra thì mấy chữ đó đập vào mắt nó làm nó không thể không suy nghĩ. Nó thở hắt một cái rồi tiến lại cái bàn lần nữa. Cầm quyển sổ lên rồi từ từ mở ra.

Nó ngồi phịch xuống ghế sau một hồi đọc những trang nhật kí của Sun. Mặt nó như tối tâm lại. Nó lắc đầu một cái rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Đi xuống nhà nó gật đầu chào người giúp việc rồi bước ra cổng. Vừa lúc đó, người phụ nữ lúc nãy về. Thấy nó bước ra bà vội nói…

- Cháu về à? Ở lại ăn cơm với mọi người cho vui.

- Dạ cháu cảm ơn bác ạ. Nhưng bây giờ cháu có việc phải làm ạ. Lần sau cháu nhất định sẽ đến.

- Vậy à? Mà Sun chưa về nữa sao?

- Dạ. Vẫn chưa thấy ạ.

- Vậy cháu có việc thì mau đi đi. Khi nào nó về thì ta sẽ bảo cháu tìm. Nhưng nhớ là hôm nào phải đến nhé!

- Dạ. – Nó cười và gật đầu chào rồi quay về trường…

_________________________________

Tối đó, vẫn nơi mà mỗi khi nó buồn nó lại ra – chổ Lu. Hôm nay tâm trạng nó tệ lắm. Hết Sun đi đâu mất rồi đến những dòng nhật kí của con bạn rồi cả chuyện Min. Nó cảm thấy mình có lỗi dù nó chẳng gây ra việc gì. Nhưng mà tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ nó…

Nó nhớ lại những trang nhật kí của Sun…

“Hôm nay mình thấy buồn. Buồn lắm! Không lẽ cậu không biết mình thích cậu sao. Mình thể hiện vậy rồi còn gì. Hay trong tim cậu đã có người khác…?”

Nó biết. Người Sun nói là Jimmy nhưng không lẽ Jimmy thích người khác? Sao nó không biết nhỉ?

“Cậu làm tớ rơi vào cái thế vô cùng khó xử thế này cậu vui lắm hay sao. Sao cậu cười miết thế? Mình thích nụ cười cậu lắm. Mình thích cậu chỉ vì nụ cười này đấy thôi. Dù rằng nụ cười này không phải dành cho tớ…”

Thế khó xử là sao? Không ngờ lúc nào Sun cũng vui vẻ nhưng bên trong lại buồn đến vậy. Mình chẳng để ý gì cả. Tự cốc vào đầu vì sự vô tư đến vô tâm của nó.

“Cậu thích Shin thật rồi. Mình phải làm sao bây giờ. Một người là bạn thân nhất, một người là người mình thích. Mình phải làm sao? Cho mình một lời khuyên tốt nhất đi!”

Lúc này nó bàng hoàng. Jimmy… thích nó. Vậy ra Jimmy thích nó và Sun biết chuyện đó. Nhưng sao nó không biết gì thế này?

“Chấp nhận đi Sun! Shin là bạn thân nhất của mày mà. Mày phải chúc phúc cho nó chứ…”

Tim nó chợt nhói lên. Nó thấy đau khi Sun luôn nghĩ cho nó. Không ngờ Sun phải chịu đựng nhiều đến thế. Nó… tệ quá! Nó đọc thêm mấy trang nữa. Vẫn là nổi buồn mà Sun kiềm nén thường ngày. Sun chỉ có thể trút lên từng trang nhật kí này thôi… Rồi nó lại tiếp tục bất ngờ. Thậm chí còn bất ngờ hơn chuyện Jimmy thích nó…

“Mình dễ thích người khác lắm sao ấy. Thích cậu Min mất rồi. Nụ cười cậu ấy dịu dàng thật.”

“Thể hiện vậy đủ chưa ta? Hay có gì quá lố không? Mà mình với cậu ấy không biết có hợp không nữa…”

Rồi nó làm rơi quyển sổ. Những dòng chữ bên dưới làm nó choáng váng…

“Tại sao vậy? Tại sao lúc nào cũng bắt mình phải chịu đựng những chuyện như thế này. Mình làm gì nên tội phải không? Có ai nói cho tôi biết tôi đã phạm tội gì không? Tạisao? Hết Jimmy rồi giờ đến cả Min. Tại sao trong ví cậu ấy lại có hình Shin chứ? Cậu ấy cũng thích Shin luôn rồi, từng lời cậu ấy nói về Shin, mình biết… Nhưng cậu ấy có biết Shin là con gái không? Nếu cậu ấy biết rồi thì tại sao không nói? Chắc cậu ấy thích Shin nhiều lắm nên… Mình có nên nói cho Shin biết chuyện này không? Nhưng nếu mình nói ra chắc Shin nó sẽ bận tâm mà không tập trung làm chuyện nó cần làm mất… Mình không thể. Mình không muốn nó phải bận tâm thêm chuyện gì nữa cả…”

Có cái gì đó nghẹn lại trong cổ nó. Khó chịu. Cảm giác của nó bây giờ là khó chịu. Nó thấy mặc cảm tội lỗi vô cùng. Chỉ vì nó mà Sun phải chịu đựng nhiều đau buồn như thế. Nó không muốn. Nó không muốn Sun chịu đựng nhiều chuyện như vậy. Thà nó là người chịu đựng thì nó còn thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn gấp trăm lần. Sun thích Jimmy, Jimmy thích nó. Sun thích Min, Min thích nó. Nó càm thấy mình như một đứa phá tan hết niềm hạnh phúc của Sun…

Jimmy thích nó. Nó chưa từng nghĩ vậy. Đối xử với nó tốt vô cùng. Nó chỉ nghĩ đó là cách thể hiện tình bạn. Min cũng vậy. Từng hành động, lời nói, ánh mắt nhìn nó. Nó nghĩ đó chỉ là cách thể hiện của tình bạn. Hay do nó là học sinh mới đến nên cậu đối xử đặc biệt hơn. Nó chưa từng nghĩ đến việc cả hai đều thích nó…

Đang nhớ về chuyện lúc trưa. Bỗng nó giật mình khi có ai đó ngồi xuống cạnh nó. Là Ken…

- Có chuyện gì vậy? Nhìn sắc mặt cậu tệ quá!

Nó im lặng không trả lời. Chỉ quay mặt về phía Lu. Nó không muốn Ken nhìn thấy vẻ mặt nó lúc này…

- Có việc gì thì kể tớ nghe đi? Giữ trong lòng nặng nề khó chịu lắm?

Tự dưng nó bật khóc. Nó khóc nức nở khiến Ken không khỏi bàng hoàng. Nhưng cậu cố giữ lấy bình tĩnh. Cậu biết phải là chuyện gì lớn lắm mới khiến nó khóc nức nở như vậy. Cậu choàng tay lên vai rồi kéo nó dựa vào người cậu mà vỗ vai an ủi.

- Tớ tệ lắm. Tớ làm biết bao người đau khổ mà tớ chẳng biết. Tớ…

Nó nói trong tiếng nấc. Ken vẫn im lặng lắng nghe nó nói.

- Thật ra… Tớ là…

Nó không dựa vào người Ken mà ngồi dậy. Nó nhìn Ken với gương mặt đang nức nở vì khóc…

- Tớ là con gái!

Nó nhìn mặt Ken. Gương mặt có hơi ngạc nhiên. Không phải vì nó là con gái mà do tự dưng nó lại nói với cậu chuyện đó. Nó không hiểu sao tự dưng lại nói ra chuyện đó. Nó còn chưa định nói với Ken vào lúc này. Nhưng tự dưng thấy cậu an ủi nó lại thấy tội lỗi khi giấu diếm cậu. Nó vọt miệng nói ra mà không biết kết quả sẽ ra sao. Nhưng dù có ra sao đi nữa thì nó vẫn chấp nhận. Chuyện nó gây ra thì nó phải gánh thôi.

Nó đang chờ đợi sự tức giận từ Ken trút lên nó hoặc là cái nhìn lạnh lùng của cậu. Nhưng không… Cậu không tức giận với nó cũng không nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng mà cậu… ôm chặt lấy nó.

Nó không khỏi bất ngờ trước hành động của cậu. Nó mở to mắt không tin vào những gì nó đang chứng kiến .

- Tớ…

- Cậu đứng nói gì nữa. Cứ để vậy một chút được không? – Ken ngắt ngang lời nó khiến nó càng ngạc nhiên hơn nữa nhưng nó vẫn để vậy.

Vài phút sau…

- Tớ thích cậu!

Ba chữ Ken nói làm nó “không phải không khỏi mà là hết sức” ngạc nhiên. Nó vừa nghe thấy gì vậy? Ken nói thích nó. Không lẽ Ken biết chuyện này từ lâu rồi. Lại một lần nữa. Nó chẳng biết gì… Nhưng nó bỗng thấy thích thích khi nghe cậu ấy nói vậy. Thật ra… nó cũng vậy!

Nó đẩy người cậu ra. Nhìn thẳng vào mắt Ken. Có một chút ấm áp, một chút dịu dàng, một chút yêu thương và một chút mong chờ ẩn sau đôi mắt cậu. Nó cảm nhận được điều đó. Mắt nó vẫn còn sưng và vương vãi những giọt nước mắt. Nó im lặng nhưng từ sâu trong đôi mắt nó Ken cảm nhận được. Nó cũng như cậu!

Rồi từ từ. Mặt Ken tiến gần về phía mặt nó. Có một chút bất ngờ. Nó chợt lùi đầu về sau tí nhưng chỉ một tí rồi… dừng lại. Mặt Ken càng tiến gần hơn. Bờ môi cậu càng ngày càng gần môi nó và… một hai ba… hai đôi môi chạm vào nhau. Nó nhắm mắt, cậu cũng nhắm mắt. Hơi thở cả hai hòa chung một nhịp khi hai đôi môi chạm vào nhau…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play