Dao nhi giống như biến mất hoàn toàn, mặc cho Hoàng Phủ Hiên phát động bao nhiêu người tìm kiếm long trời lở đất cũng chưa thấy tung tích nàng, cho dù Tật Phong đang tìm, nhưng Hoàng Phủ Hiên đã chuyển dời tinh lực đến việc lớn trong triều rồi.

Ngày gần đây, một cỗ thế lực bí mật gây chuyện sinh sự khắp nơi, rất nhiều đại thần trong triều đã bị hạ độc thủ, hắn không thể không lên tinh thần. Nếu như không bắt được kẻ giấu giếm thì sẽ nguy hại cho tương lai Nguyệt quốc.

Bên ngoài loạn thành một đoàn, phía trong tòa thành thần bí lại không hề có không khí chiến tranh, sau khi thập hoàng thúc đưa Dao nhi đến tòa thành liền biến mất, phía trong tòa thành không có một bóng người, Dao nhi không trông cậy vào người khác được, không thể làm gì khác hơn là tự tới phòng bếp nấu ăn, thật may là Tinh Nhi đang ngủ, nếu không nàng thật không có thời gian.

Đẩy ra cửa hậu viện, nàng rốt cuộc tìm được phòng bếp trong một góc, đẩy cửa thấy bên trong tuy nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ, lại không có đồ ăn gì, chỉ tìm được ít gạo, nàng thuần thục đốt lửa, lấy gạo, nấu cháo. Chỉ chốc lát sau cháo thơm ngào ngạt ra nồi rồi, nàng vui vẻ bưng cháo đi về phòng, sợ Tinh Nhi tỉnh sẽ khóc náo.

Vẫn còn ở thật xa, Dao nhi đã nghe được tiếng khóc vang dội của Tinh Nhi, khiến nàng lo lắng, trong lòng Dao nhi hốt hoảng bất an bước nhanh bay đến chỗ ở, dùng thân thể phá vỡ cửa, lại thấy nha hoàn kia đứng ở bên giường, trong tay bưng một cái chén, nghe tiếng, nha hoàn xoay người lại, nàng vội vội vàng vàng giấu chén ở sau lưng.

Dao nhi đặt cháo lên bàn, lập tức xông lại ôm Tinh Nhi, thăm dò cái trán của nàng, xem xem sắc mặt của nàng, xác định không có sao mới thả tâm, nhưng nàng vẫn tức giận, xoay đầu lại căm tức nhìn nha hoàn, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi làm gì Tinh Nhi?”

Nha hoàn đứng bất động như cọc gỗ, cúi đầu, bộ dáng nói rõ làm việc trái với lương tâm nên chột dạ, Dao nhi nhìn chén sau lưng nàng, đưa một cái tay ra, rống giận: “Cất giấu cái gì? Lấy ra.”

Nha hoàn cúi đầu giấu chén cầm trong tay kỹ hơn, Dao nhi lạnh lùng nhìn nàng một cái, bước nhanh về phía trước đoạt lấy chén trong tay nàng, bưng lên đặt trước mũi ngửi một cái, một mùi thơm kỳ dị bay vào trong mũi nàng, Dao nhi sinh lòng cảnh giác, mắt lạnh khóa trên thân của nha hoàn, hỏi: “Đây là cái gì?”

Vậy mà nha hoàn chợt ưỡn thẳng lưng, không sợ hãi nhìn Dao nhi, nụ cười lạnh như băng hiện lên ở trên mặt nàng, nàng lẽ thẳng khí hùng, nói năng hùng hồn: “nếu bị ngươi phát hiện rồi, ta cũng không giấu giếm! Đây là thuốc! Mặc dù không hại chết người, nhưng sẽ có tổn thương rất lớn đối với thân thể!”

Nghe xong những lời này, tức giận của Dao nhi xông thẳng ót, nàng khẽ cắn răng, khí vận đan điền, lưu loát ôm Tinh Nhi, bổ một chưởng vào trên vai trái nha hoàn, nha hoàn không nghĩ tới nàng ra chiêu này, nhất thời không có phòng bị, bị nàng đánh ra xa ba thước, khóe miệng chảy ra tia máu đỏ tươi, nàng ngẩng đầu lên, cười lạnh, máu tươi nhuộm đầy khoang miệng rất quỷ dị, nàng nói: “Không nghĩ tới lại là một người thâm tàng bất lộ! Xem ra ta coi thường ngươi, nhưng vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho ngươi đến gần chủ nhân!”

Vừa dứt lời, nàng như một con sư tử hung mãnh vọt tới Dao nhi, Dao nhi hết sức chăm chú, xoay tròn xinh đẹp như bươm buớm, khéo léo vòng qua sau lưng nha hoàn, nhanh chóng xuất chưởng, đánh nàng nằm trên mặt đất, nha hoàn đụng đầu vào chân bàn, trên trán ứa ra máu tươi!

Thấy thế, Dao nhi cười lạnh, khóe miệng hơi cong, châm chọc nhìn nha hoàn không biết tự lượng sức mình, nha hoàn thoi thóp một hơi, Dao nhi cũng không thương hại nàng, ôm Tinh Nhi vội vã chạy ra ngoài.

Khi nàng lao ra cửa, nàng đụng vào một người đang xông tới, hắn chính là thập hoàng thúc từ bên ngoài trở về sau khi làm việc, bị người đột nhiên đụng, hắn rất nhanh nhìn rõ là Dao nhi, vì vậy ổn định thân thể Dao nhi, cười tà hỏi: “Chuyện gì vội vàng hấp tấp? Chẳng lẽ không thể chờ đợi muốn nghênh đón Bổn vương?”

“Cút ngay! Ta không thời gian dây dưa cùng ngươi!” một tay Dao nhi đẩy hắn ra, giọng nói rất không vui, cũng không biết Tinh Nhi có uống thuốc hay không, nàng phải đi tìm đại phu!

Thập hoàng thúc không vui cau mày, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười thỏa đáng, nhẹ giọng kiên nhẫn nói: “Chuyện gì tức dữ như vậy? Nói nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp ngươi!”

Mới vừa rồi nàng cực kỳ tức giận, nhưng bây giờ nàng tỉnh táo rất nhiều, trong tòa thành xa lạ nàng không quen ai, đi đâu tìm đại phu đây? Chỉ có thể dựa vào thập hoàng thúc! Nàng cúi đầu lo lắng nhìn Tinh Nhi an tĩnh trong ngực, giọng điệu chứa oán giận: “Thủ hạ của ngươi hạ độc hại Tinh Nhi! Mau giúp ta tìm đại phu chẩn bệnh cho Tinh Nhi!”

Thập hoàng thúc vừa nghe đã nóng nảy, hắn đứng nghiêm, ánh mắt nghiêm túc nhìn phía trước, la to một tiếng: “Người tới ….! Truyền thái y!”

“Dạ, chủ nhân!” từ chỗ tối bí mật nghe được một thanh âm, rất nhanh nghe tiếng bước chân đi xa, thập hoàng thúc cho Dao nhi một nụ cười an tâm, sau đó cất bước đi tới gian phòng của Dao nhi, lúc này nha hoàn đã lảo đảo đứng lên, khi thấy thập hoàng thúc, nha hoàn cúi đầu cười lạnh, sau đó kẻ ác cáo trạng trước: “Chủ nhân, thuộc hạ phát hiện nữ nhân kia mưu đồ bất chính, vì vậy. . . . “

“A. . . .” Nha hoàn hét thảm một tiếng, nàng liền ngã vào trong vũng máu!

Thập hoàng thúc từ trên cao nhìn xuống nha hoàn, lạnh lùng nói: “Cãi lời Bổn vương, chỉ có chết!”

“Người đâu! Xử lý nàng!” Một câu nói quyết định sống chết, nha hoàn tự biết không thể sống, lúc bị hai thị vệ kéo ra ngoài, sắc mặt thật bình tĩnh, không có sợ hãi!

Dao nhi đứng ở cửa, nghẹn họng nhìn một màn này trân trối, nàng biết thập hoàng thúc là người âm hiểm, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, trong lòng vẫn hơi sợ!

Mới nháy mắt, một đại phu tay cầm cái hòm thuốc vội vã chạy tới, lúc này Tinh Nhi nằm ở trên giường, đại phu hành lễ với thập hoàng thúc: “Thần tham kiến Đại vương!”

“Miễn lễ, chẩn bệnh cho Tinh Nhi!” Thập hoàng thúc uy nghiêm ngồi ở trên ghế thái sư, lên mặt giống như đế vương cao cao tại thượng, đại phu đi tới bên giường, để cái hòm thuốc xuống, bắt mạch cho Tinh Nhi, sau đó lại nhìn con mắt Tinh Nhi! Dao nhi căng thẳng đứng nghiêm ở một bên, mắt chăm chú nhìn Tinh Nhi, trong lòng bàng hoàng sợ hãi!

Nhưng lời của đại phu đã khiến Dao nhi bình tâm lại, đại phu khúm núm nói với thập hoàng thúc: “Đại vương, đứa bé không có sao! Thần cho một phương thuốc uống vài lần là được!”

“Đi xuống!” Thập hoàng thúc không nói nhiều, phất tay một cái bảo đại phu rời đi, Dao nhi ngồi ở trên mép giường, trái tim rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tinh Nhi, trên mặt mang nụ cười từ ái, cả người phát ra ánh sáng tình thương của mẹ chói mắt.

Thập hoàng thúc nhìn Dao nhi một cái thật sâu, cuối cùng yên lặng mà rời khỏi! Dao nhi bình tĩnh vượt qua một đêm, đến trời sáng! Nàng mới vừa rời giường rửa mặt xong liền nghe được tiếng gõ cửa!

Nàng nhẹ nhàng đi tới mở cửa, đập vào mi mắt là khuôn mặt tươi cười anh tuấn tiêu sái của thập hoàng thúc! Dao nhi không tỏ vẻ gì hỏi: “Chuyện gì?”

Mặc dù thanh âm nàng lạnh như băng không nhiệt độ, nhưng thập hoàng thúc hoàn toàn không thèm để ý, một tay hắn đỡ khung cửa, nửa dựa vào! Nhếch miệng, nụ cười xinh đẹp tà mị treo ở đuôi lông mày! Thanh âm hấp dẫn dễ nghe truyền vàotrong tai Dao nhi : “Bổn vương đến dẫn ngươi đi thưởng thức đồ!”

“Không đi!” Dao nhi cự tuyệt, ánh mắt của nàng nghiêng mắt nhìn về phía sau, động tác rất nhỏ bị thập hoàng thúc bắt được, hắn cười một tiếng, bảo đảm nói: “Yên tâm đi, Tinh Nhi không có việc gì! Bổn vương phái chuyên gia bảo vệ nàng!”

Thấy hắn quyết tâm, Dao nhi biết không cách nào cự tuyệt! Vì vậy khẽ gật đầu, nhảy ra phía ngoài một bước thuận tay đóng cửa lại, nói: “Ta có thể đi, nhưng thời gian không thể quá dài!”

“Yên tâm, sẽ đưa ngươi về trước khi Tinh Nhi tỉnh lại!” Thập hoàng thúc lại săn sóc chu đáo, nhưng ai biết người âm hiểm xảo trá như hắn giở trò gì đây? Thập hoàng thúc làm một dấu tay mời, sau đó song song đi vào hậu viện tòa thành với Dao nhi.

Tòa thành tráng lệ, nhưng ai cũng không ngờ được phía sau có khoảng trời riêng! Xuyên qua một đường hẹp, hai bên đều là tường đồng vách sắt! Bọn họ mở ra một cánh cửa sắt cuối cùng, đập vào mi mắt là một nơi chốn rộng rãi, cơ hồ có thể dung nạp hơn ngàn người!

Dao nhi ngắm nhìn bốn phía, đất trống bốn phía đều là giá binh khí, giáo dài, đại đao, kiếm bén! Mũi tên, đủ loại kiểu dáng! Dao nhi phỏng đoán nhất định là nơi luyện binh! Nàng nhíu chặt đôi mày thanh tú, khe khẽ cắn môi dưới! Trong mắt hiện một tầng lo lắng, trái tim treo cao, thân thể căng thẳng! Tâm thần bất định bất an!

Thập hoàng thúc len lén liếc nàng một cái, cảm thấy hài lòng với sợ hãi của nàng!

Dao nhi cưỡng bách mình tỉnh táo, hỏi: “Ngươi dẫn ta tới chỗ này làm gì?”, nàng ngừng thở, lẳng lặng lắng nghe trả lời của thập hoàng thúc, nhưng nàng lại sợ nghe được đáp án không muốn nghe!

Thanh âm uy nghiêm của thập hoàng thúc xuyên thấu màng nhĩ của nàng, chấn vỡ lòng nàng, hắn nói: “Để ngươi thấy quyết tâm hùng bá thiên hạ của bổn vương!”

Không nhìn ánh mắt của Dao nhi, hắn vỗ tay! Theo thanh âm vang lên, hơn ngàn tinh binh mặc khôi giáp, đầu đội mũ sắt, cầm binh khí trong tay lao ra từ đất trống hai bên! Tự động sắp hàng chỉnh tề, đứng nghiêm cẩn! Mọi người tinh thần sung mãn, áo nhung toả sáng! Mắt nhìn phía trước! Lỗ tai giơ lên, yên lặng nghe chủ tướng ra lệnh!

Lúc này, một chủ tướng đi chậm tới trước người thập hoàng thúc, quỳ một chân xuống, lễ bái: “Thần, tham kiến Đại vương!”

“Mời tướng quân đứng lên!” Thập hoàng thúc mỉm cười dìu nhẹ, sau đó hạ thấp giọng phân phó: “Xin cho đồng mình của bổn vương thấy tình hình luyện binh!”

Mặc dù lúc này hắn hòa ái dễ gần, nhưng Dao nhi chú ý thấy nụ cười của hắn còn chưa đạt tới đáy mắt! Chỉ là bề ngoài!

Đồng minh? Dao nhi nghe vậy! Tức giận xông lên ót! Nàng căm tức nhìn hắn, hé miệng vừa định tức giận mắng: “Ai là đồng. . . . “

Thập hoàng thúc bắn một ánh mắt lạnh tới ép đem nàng lấy lời nói nuốt vào trong bụng! Trong đầu hiện ra ánh mắt khát máu của hắn, nghĩ đến tâm cơ tràn đầy tàn nhẫn dục vọng của hắn, Dao nhi hơi sợ, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, bộ dạng phục tùng, vẻ mặt buồn thiu!

Nàng ăn nhờ ở đậu, là con tin, nàng không thể lấy trứng chọi đá! Coi như mình có thể liều đến lưới rách cá chết, đồng quy vu tận, nhưng Tinh Nhi làm thế nào? Bé còn nhỏ như vậy, thật phải thừa nhận nhiều như vậy sao?

Không được! Bình tĩnh, yên lặng theo dõi biến hóa! Sau khi Dao nhi nghĩ thông suốt, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng đến mấy ngàn tinh binh! Chờ đợi thời cơ.

Thập hoàng thúc liếc về gương mặt không hề gợn sóng của nàng, hắn nhếch miệng, hài lòng cười, thật không hỗ là nữ trung hào kiệt hắn xem trọng! Khí chất tâm cơ, mưu trí tỉnh táo, đều trên người đời!

Hơn nữa còn có dung nhan khuynh quốc, phong thái tuyệt sắc! Đế vương hai nước Minh Nguyệt đều cam chịu làm quỷ dưới váy nàng! Có nàng, một người địch vạn quân! Như hổ thêm cánh, đoạt giang sơn dễ như trở bàn tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play