Binh lính tinh thần phấn khởi, tùy thời chuẩn bị chiến đấu, tòa thành quỷ dị, thập hoàng thúc thần bí. Hắn muốn lật đổ Minh quốc rồi lập tân vương! Tất phải tuyên chiến, trong thành gặp tai họa, không chỉ có Hiên không dễ chịu, dân chúng cũng sẽ không sống yên ổn! Nàng phải làm sao đây?

Lúc Dao nhi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiếng gào thét phá vỡ màng nhĩ của nàng: “Rống. . . . Rống. . . . Giết. . . . Giết. . . . “

Nàng khiếp sợ ngẩng đầu, trông thấy binh sĩ tinh thần toả sáng huấn luyện thật chỉnh tề, ra quyền có lực, ánh mắt tập trung ở một cái phương hướng, đứng tấn có lực, vững như cây tùng.

Len lén liếc thấy nụ cười đắc ý giắt trên mặt thập hoàng thúc, lòng của Dao nhi dần dần trầm xuống, hốt hoảng sợ hãi, binh lính của hắn mạnh mẽ nhanh nhẹn, lực chiến đấu không giống bình thường, hơn nữa hắn cố ý cho Dao nhi nhìn thấy, không biết là ý gì? Như vậy thế lực bí mật của hắn lớn bao nhiêu? Nàng lại bị vây ở trong thành này, Hiên tứ cố vô thân nên làm cái gì cho phải?

Nàng không thể ngồi đợi đánh chết, phải chủ động xuất kích! Dao nhi quyết định xong, chợt thân thể nàng lung la lung lay, đưa tay che đầu, sắc mặt thống khổ! Thập hoàng thúc phát hiện nàng có cái gì không đúng, đỡ nàng, hỏi: “Thế nào?”

Dao nhi nhìn hắn suy yếu cười một tiếng, yếu đuối vào bên người hắn, yếu ớt nói: “Có lẽ đứng lâu, đầu hơi choáng!”

“Vậy thì trở về!” Thập hoàng thúc nói một câu, sau đó đỡ Dao nhi đi trở về, đưa Dao nhi về phòng rồi, thập hoàng thúc rời đi, Dao nhi ngồi ở trên bàn, đợi sau khi thập hoàng thúc rời đi, Dao nhi nhìn cửa đóng lại, đưa tay che đầu, mắt nhìn chằm chằm phía trước, lập tức lên tinh thần, đầu óc vòng vo mấy trăm vòng suy tư đối sách.

Đang lúc quanh co khúc khuỷu, chuyện làm người ta không ngờ trước được xảy ra, Dao nhi trong lúc vô tình nghe được tin tức làm người ta khiếp sợ, hai nước Minh Nguyệt khai chiến với thập hoàng thúc! Chiến huống kịch liệt, khói lửa báo động cuồn cuộn, chiến hỏa thiêu đốt mỗi góc!

Thập hoàng thúc tự lập làm vua, phong Dao nhi thành Thiên Thánh phu nhân, trong đó có huyền cơ khác, thập hoàng thúc tuyên bố với bên ngoài, Hoàng Phủ Hiên có Lưu Quân Dao dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lạc nghiệp.

Hiên Viên Triệt có Lưu Quân Dao, liền đi lên ngôi vị hoàng đế, có thể thấy được lời đồn đãi của giang hồ: người có Lưu Quân Dao được thiên hạ! Là ông trời chú định!

Mà thập hoàng thúc hắn có Lưu Quân Dao, cũng là theo dân thuận lòng trời, đi lên ngôi vị hoàng đế là tình thế bắt buộc!

Lúc nghe tin tức này, tất cả mọi người kinh hãi, Hoàng Phủ Hiên thì may mắn rốt cuộc có được tin tức của Dao nhi, kế tiếp phải nghĩ biện pháp cứu Dao nhi ra.

Mà Dao nhi thì lại tức giận! Nàng lập tức lao ra gian phòng, tìm kiếm bóng dáng của thập hoàng thúc khắp nơi!

Chợt nhìn thấy một nha hoàn ở nơi khúc quanh của viện, Dao nhi xông lên lôi nàng, tâm tình có chút mất khống chế hung hăng hỏi: “Hắn đang ở đâu? Đại vương của các ngươi ở đâu?”

Nha hoàn bị ngoại lực kéo, thân thể đứng không vững, hơn nữa bị Dao nhi hung hăng hô, càng thêm sợ tới mức hồn bay phách tán, có lẽ là thập hoàng thúc đã phân phó, nha hoàn cung cung kính kính đối với Dao nhi, nha hoàn cúi đầu, cung kính trả lời nhưng trong thanh âm có một chút run rẩy: “Phu. . . . nhân, đại vương ở thư phòng!”

Nha hoàn vừa dứt lời, bóng dáng Dao nhi thoáng một cái đã sớm không thấy, bên trong thư phòng, rèm cửa sổ bốn phía được kéo xuống, bên trong thư phòng đen như mực, thập hoàng thúc ngồi ở trên ghế chính, bốn người áo đen che mặt chia ra ngồi hai bên trái phải phía dưới! Không khí rất nghiêm túc, tựa hồ đang thảo luận chuyện lớn quốc gia, hoặc là mưu đồ bí mật cái gì!

Một tiếng ‘ bùm ’ vang thật lớn, Dao nhi phá vỡ cửa, ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện đau nhói năm người bên trong, thập hoàng thúc híp mắt, không biết là tức giận hay chưa thích ứng ánh mặt trời. Bốn người khác che mặt không thấy rõ vẻ mặt!

Dao nhi đứng ở cửa thần sắc nặng nề, trong đôi mắt lộ ra tức giận, mặt lạnh lùng không chút thay đổi. Đôi môi mềm mại khẽ mở khẽ ngậm, nhẹ nhàng khạc ra mấy chữ: “Những người khác đi ra ngoài!”

Bốn người còn lại nghiễm nhiên bất động như núi, mặt không thay đổi ngồi ngay thẳng! Cho đến thập hoàng thúc nhẹ nhàng phất tay, thanh âm trầm thấp vang lên, bọn họ mới xếp thành hai hàng rời đi, thập hoàng thúc nói: “đi ra ngoài!”

Trước khi đi bọn họ nhìn Dao nhi một cái thật sâu, ánh mắt rất phức tạp! Dao nhi nhưng không quản được ánh mắt của người khác, nàng chậm rãi mở bước chân ra, mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt mang theo tức giận, bước rất nặng, có thể thấy được giờ phút này nàng đã phẫn nộ đến cực điểm. Nàng đi tới trước người thập hoàng thúc, khẽ cúi người, hỏi từng chữ từng câu: “Ngươi muốnxưng bá thiên hạ cần gì kéo ta xuống nước?”

“A. . . .” Hắn nhếch khóe miệng, cười nhạo Dao nhi ngu xuẩn, hắn đứng dậy, thân thể cao lớn ngăn trở tầm mắt Dao nhi, hắn vươn tay nâng cằm Dao nhi, trong mắt phủ lên một tầng ý lạnh, nói: “Ngây thơ! Nếu không vì sao Bổn vương hao tổn tâm cơ dẫn ngươi đến nơi này? Lo làm phu nhân của ngươi, Bổn vương bảo đảm ngươi và nữ nhi bình yên vô sự, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!”

Ánh mắt của hắn khiến Dao nhi rùng mình một cái! Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của nàng hiện nụ cười lạnh như băng, trong tròng mắt lộ ra hận ý, giọng nói rất quyết tuyệt: “Thất đức như ngươi sẽ gặp báo ứng! Vì riêng tư của bản thân mà đặt dân chúng trong nước lửa, đây không phải là tấm lòng một đế vương nên có! Mà ngươi, không có mệnh đế vương!”

Dao nhi không nghĩ tới, nàng đã chọc giận thập hoàng thúc, bàn tay thập hoàng thúc kềm cằm của nàng, nàng đau đến nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt nhưng quật cường không chịu rơi xuống.

Cả khuôn mặt thập hoàng thúc đều vặn vẹo, thanh âm trầm thấp lộ ra hận ý và thương tâm: “Chớ nói mệnh số gì với bổn vương! Ánh mắt của ông trời đã sớm mù, Bổn vương chỉ tin chính mình! Người định thắng thiên, thiên hạ là vật trong túi Bổn vương, nó nhất định thuộc về ta!”

“Kẻ điên!” Dao nhi vô tình khạc ra hai chữ, nhìn hắn chằm chằm, hận không thể trừng ra mấy cái động.

Chợt, thập hoàng thúc giận quá hóa cười, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt, hắn đặt câu hỏi: ” Bổn vương rất yêu thích đôi mắt này, ngươi biết không? Thông minh tỉnh táo, cơ trí minh mẫn, nghịch ngợm đáng yêu, bao hàm toàn diện! Thứ đẹp nhất thế gian cũng không qua đôi mắt này! Thật là làm cho Bổn vương yêu thích không buông tay!”

Lời của hắn chỉ rước lấy tức giận của Dao nhi! Thập hoàng thúc gật gù đắc ý cười nói: “Ha ha ha. . . . Coi như là trừng người cũng đẹp mắt như vậy! Ngươi nói, Bổn vương nên làm gì ngươi đây?”

“Bệnh thần kinh! Ta sẽ không bỏ cuộc!” Dao nhi châm chọc nói, cũng thừa dịp hắn không chú ý dùng sức gỡ tay hắn ra, thối lui khỏi mấy bước xa!

Khi thập hoàng thúc ngửa mặt lên trời cười nhạo, Dao nhi tiêu sái xoay người, nện bước chân trầm trọng rời đi thư phòng!

Ban đêm, Tinh Nhi thật biết điều ăn xong liền buồn ngủ, đêm đã khuya, Dao nhi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, yên tĩnh, trong viện to như vậy không có một bóng người, nhưng Dao nhi rõ ràng, thập hoàng thúc nhất định phái rất nhiều người giám thị nàng ở trong bóng tối, cho nên nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ!

Chợt, ánh trăng xuyên qua, chiếu y phục treo trong tủ áo lên tường, tạo thành một bóng người! Dao nhi lóe lên ý tưởng, Dao nhi lập tức có chủ ý, nàng nhanh chóng cởi y phục trên người ra, tìm một cái ghế treo y phục lên, đặt ở bên giường, rồi đốt nến ở bên cạnh, tất cả chuẩn bị sẵn sàng!

Nàng mặc áo đen, che mặt. Mang theo một thanh chủy thủ khéo léo, đẩy cửa sổ ra, vèo một cái bóng dáng liền lẩn vào trong đêm đen, tốc độ rất nhanh!

Một bóng đen thần bí xuyên qua ở trong thành, cuối cùng đến phía sau tòa thành, đêm rất yên tĩnh, nhưng phía sau tòa thành lại đinh đinh đương đương, tựa hồ là thanh âm chế tạo binh khí! Bóng đen đến gần hướng thanh âm phát ra, một cỗ khí nóng đập vào mặt. Nàng núp sau cây cột bên ngoài, nhìn lén mấy người đang chế tạo binh khí cả đêm!

Lúc này nàng ngồi xổm người xuống, móc ra một sợi dây nhỏ từ trên người, trong tay cầm một cái hộp quẹt! Đốt dây nhỏ, thanh âm ‘ tê tê tê. . . . ’ vang lên, nàng bước nhẹ nhàng linh hoạt, lập tức rời đi!

Mới vừa đi ra ngoài 100m, liền nổ ‘ bùm ’, phòng chế tạo đột nhiên bị hỏa hoạn nuốt hết! Nổ kinh động người phía trong tòa thành, bao gồm thập hoàng thúc! Nhất thời các loại thanh âm tề tụ hậu viện, hành động bắt thích khách lập tức triển khai!

Nàng thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy đi, trốn trốn tránh tránh! Rất nhanh trở về trong phòng, nhanh chóng thay xong quần áo, nhét y phục màu đen vào góc giường! Sau đó thổi tắt cây nến, bóng người trên tường biến mất!

Lúc này, trên hành lang ngoài phòng, thập hoàng thúc chắp tay sau lưng, thần sắc nặng nề, hỏi: “Nàng vẫn luôn ở đây à?”

“Chủ nhân, cả đêm đều ở đây, chưa từng rời khỏi!” Thủ hạ của hắn trả lời! Một đêm hắn đều ở đây coi chừng chưa từng rời đi nửa bước! Quả thật không thấy bên trong phòng có gì dị thường!

Thập hoàng thúc khẽ cau mày, cất bước, đứng ở cửa phòng, gõ cửa ‘ bịch bịch bịch. . . . ’

Bên trong phòng nửa ngày không có phản ứng, hắn tiếp tục gõ cửa, nghe được âm thanh sột sột soạt soạt trong phòng, trong lòng hắn kinh hãi, lập tức muốn xô cửa đi vào, không nghĩ tới cửa được mở ra, Dao nhi xuất hiện ở trước mặt hắn, y phục trên người xốc xếch, tựa hồ quá gấp chưa có mặc xong! Tóc cũng rối, tựa hồ mới từ trên giường bò dậy!

Giọng nói Dao nhi không tốt, oán trách: “Làm gì? Buổi tối khuya không ngủ à!”

“Ngủ?” Thanh âm của hắn không nóng không lạnh, nghe không ra là giận hay vui! Nhưng Dao nhi không quan tâm, nàng gật đầu một cái, thuận tiện ngáp một cái, nói: “Mới vừa nằm xuống!”

Sau đó lại thúc dục gấp rút nói: “Không có việc gì ta muốn ngủ!”, vừa nói liền chuẩn bị nhốt hắn ở ngoài cửa! Thập hoàng thúc cũng không có nói gì, chỉ nhìn nàng một cái, sau đó lui về phía sau một bước, xoay người rời đi! Dao nhi cau mày, đóng cửa lại, nhìn ra cửa sổ thấy hắn đi về phía trước, Dao nhi cười lạnh, cởi quần áo rồi, nằm ở trên giường ôm Tinh Nhi tiến vào mộng đẹp!

Kho binh khí của hắn bị phá hủy, nói vậy chiến tranh sẽ tạm thời dừng lại! Nhưng luôn có chuyện khó có thể dự liệu, kể từ sau ngày đó hắn lại biến mất, hơn nữa vừa đi chính là nửa năm! Thời gian trôi qua xuân về hoa nở, trong sân hoa cỏ rực rỡ, gió nhẹ phất qua, cánh hoa bay xuống trên mặt đất!

Tinh Nhi đã bì bõm học nói! Không còn là em bé, hai má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, như tiểu mỹ nhân đáng yêu! Có Tinh Nhi làm bạn Dao nhi sống thật tốt!

Ngày hôm đó, hai mẹ con ở trong sân hóng mát, chợt Tinh Nhi chỉ vào trên cây, không rõ ràng kêu la: “Mẹ, tóc tóc. . .”

Nghe vậy, Dao nhi không hiểu! Nhưng theo tay Tinh Nhi nhìn lại, Dao nhi hiểu rõ cười một tiếng, kiên nhẫn dạy nàng: “Tinh Nhi, không phải tóc tóc, là hoa. . . . Hoa.”

Tinh Nhi ảo não nhìn nàng, sau đó học Dao nhi mà phát âm: “Hoa. . . . “

Dao nhi nở rộ nụ cười ngọt ngào, cao hứng tán dương: “Tinh Nhi thật thông minh, một chút liền thông!”, sau đó in một cái hôn ở trên mặt Tinh Nhi, em bé mặc dù không hiểu lắm, nhưng được mẫu thân khen ngợi, Tinh Nhi cười vui vẻ, “Ha ha ha. . . .”, cười rất vui vẻ, Dao nhi dùng khăn lụa lau khô nước miếng ở khóe miệng Tinh Nhi! Hai mẹ con cười rất hạnh phúc!

Nhưng trong lòng Dao nhi cũng có phiền muộn, không biết tình huống Thanh nhi như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play