Tuyết đọng hòa tan, gió xuân thổi tới, cả vùng đất hồi phục, một mùa
đông, vạn vật hồi phục lực lượng, vận sức chờ trỗi dậy, gió xuân phất
qua sau cạnh tranh vẻ đẹp.
Dọn dẹp hành lý, nàng chuẩn bị lao
vào khuỷu tay ấm áp của hắn! Trước khi đi, sư phụ đã tới phòng nàng,
nghe tiếng bước chân! Dao nhi cầm quần áo đặt lên giường, xoay người lại cười hỏi: “Sư phụ, sao lại rãnh rỗi? Không nỡ xa đồ nhi?”
Đối
với cợt nhã của Dao nhi, Linh Cơ Tử tỏ rõ nghiêm túc, ông đi tới ôm
Thanh nhi vào trong ngực, nói: “Thanh nhi cần ở lại! Vì nguyên nhân
trúng độc lúc mang thai, thân thể Thanh nhi rất suy yếu, ở lại chỗ này
để sư phụ giúp nó cường thân kiện thể!”
Nghe vậy, Dao nhi nhíu
nhíu mày, mẫu thân đều không nỡ để con rời khỏi mình nửa bước, lưu luyến không rời hỏi: “Rất nghiêm trọng không thể không ở lại sao?”
“Ừ!” Sư phụ nặng nề gật đầu, Dao nhi tiến lên, ôm Thanh nhi vào trong ngực,
lưu luyến nhìn nhi tử, mới ra đời mấy tháng đã phải rời đi mẫu thân,
thật không nỡ!
Sư phụ nhìn thấu sự không nỡ của nàng, nhẹ giọng
an ủi: “Đồ nhi yên tâm đi, sư phụ sẽ chăm sóc Thanh nhi thật tốt, cũng
sẽ dẫn nó đến Nguyệt quốc thăm con, đồ nhi cũng có thể tới chỗ này gặp
con!”
Vì an nguy của nhi tử, coi như không nỡ cũng không thể
không dứt bỏ, Dao nhi rưng rưng giao phó Thanh nhi vào tay sư phụ, mỉm
cười nhìn sư phụ, trong ánh mắt lộ ra không nỡ và bi thương, sư phụ nhìn nàng cười, hai thầy trò ăn ý hiểu nhau, trong ánh mắt có tin tưởng và
dặn dò.
Nhưng Dao nhi không có cách nào đoán trước, lần này từ
biệt, đến lúc gặp lại thì nhi tử đã không còn là em bé trong tả! Cũng đã lớn thành tiểu soái ca anh tuấn tiêu sái rồi.
Dưới chân núi,
nàng ôm Tinh Nhi, quay đầu lại nhìn Thanh nhi và sư phụ một cái, dứt
khoát đi lên xe ngựa, bước lên đường về nhà, trong nháy mắt màn xe để
xuống, nước mắt liền ào ào chảy xuôi, một giọt nước mắt trong suốt rơi
vào trên mặt Tinh Nhi, nữ nhi bảo bối tựa hồ cảm nhận được bi thương của mẫu thân, nàng không khóc không làm khó, chu cái miệng nhỏ nhắn! Kinh
ngạc nhìn cằm Dao nhi.
Xe ngựa chạy nhanh ở trên đường nhỏ giữa
rừng cây, chợt chạy như điên, Dao nhi bị lắc lư ngồi không vững, nàng ôm chặt Tinh Nhi, hoang mang sợ hãi bắt lấy cạnh xe ngựa, nói với phía
ngoài: “Chuyện gì xảy ra?”
Lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền tới một thanh âm quen thuộc, thanh âm đủ khiến nàng hoang mang sợ hãi: “Đã lâu không gặp!”
Dao nhi cả kinh trong lòng, nàng đưa tay run rẩy nhẹ nhàng vén rèm lên, đập vào mi mắt là một gương mặt quen thuộc, phía trên hiện tươi cười tà mị.
Dao nhi hạ thấp khẩn trương, nàng lạnh lùng nhếch miệng, nhàn nhạt cười một tiếng, châm chọc nói: “Thập hoàng thúc thật đúng là âm hồn bất tán!
Ngàn dặm xa xôi tới chỗ này tìm ta!”
“Chưa thành bá nghiệp, Bổn vương cho dù mất mặt thì thế nào?” Thập hoàng thúc quay đầu lại cười hỏi ngược lại.
Sau đó hắn lập tức nhảy vào trong xe ngựa, ngồi ở bên cạnh Dao nhi, mắt
chăm chú vào trên người Tinh Nhi, hắn vươn tay muốn sờ sờ Tinh Nhi lại
bị Dao nhi né ra, nàng cảnh giác nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Chớ mưu đồ
bất chính! Ta không phải là quả hồng mềm mặc ngươi bóp!”
Thập hoàng thúc thu tay trở về, cười cười xấu hổ, nói: “Bé gái đáng yêu thế này sao tổn thương nỡ tổn thương?”
“Hừ. . . .” Dao nhi quay đầu hừ lạnh, nhìn xe ngựa chạy, và cảnh vật nhanh
chóng đi xa, thanh âm bình thản không có sóng lan: “Ngươi dẫn ta đi
đâu?”
Hôm nay có Tinh Nhi ở chỗ này, nàng không thể hành động
thiếu suy nghĩ! Huống chi nàng không phải đối thủ của thập hoàng thúc,
không thể lấy trứng chọi với đá, nàng cưỡng bách mình tỉnh táo lại,
thong dong ứng đối.
Thập hoàng thúc nói: “Rất nhanh sẽ biết!”,
sau đó hắn khép lại hai mắt, đôi tay vòng trước ngực, dựa người về sau,
giả vờ ngủ say!
Dao nhi vén rèm cửa sổ xe ngựa lên, duỗi đầu
nhìn chung quanh một chút, ở chỗ tối nàng cảm nhận được một cỗ áp lực,
lần này thập hoàng thúc là quyết tâm trói nàng, nàng sợ là chắp cánh khó thoát, huống chi còn có Tinh Nhi !
Chân mày nhíu lại, vẻ mặt
buồn thiu! Vắt hết óc nghĩ hết biện pháp, chợt một cành cây khôtrước mắt hấp dẫn sự chú ý của nàng, nàng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, lặng lẽ
liếc thập hoàng thúc nhắm hai mắt một cái, sau đó lặng yên không một
tiếng động vươn tay nắm một cái khăn tơ trong tay, đưa ra ngoài cửa sổ,
mở tay ra, để khăn lụa bay đi theo gió! Tất cả thần không biết quỷ không hay!
Xe ngựa chạy nhanh trong chốc lát, chợt dừng lại, không
kịp đề phòng nên nàng ngửa ra sau, đầu đụng vào trên xe ngựa đau đến
nàng nhe răng nhếch miệng hừ nhẹ! Mà thập hoàng thúc thì mở mắt ra, liếc nàng một cái, nhếch miệng, nụ cười như ẩn như hiện hiện lên ở trên mặt.
Lúc này, thập hoàng thúc xuống xe ngựa, Dao nhi ôm Tinh Nhi đi theo xuống,
một nam tử đeo mặt nạ, mặc áo dài màu đen đi tới, nàng giống như vào hầm băng, lạnh thấu xương! Nam tử cầm một băng vải đen che cặp mắt Dao nhi, mang theo nàng vào tòa thành bí mật của bọn họ.
Khi miếng vải
đen rơi xuống, trong nháy mắt nàng mở mắt, nàng sợ ngây người, thật
không thể tưởng tượng nổi! Cung điện tráng lệ trước mắt là thế nào?
Người làm phản không phải nên ở trong động tối sao? Hoặc là trong núi
rừng bí mật? Sao lộ liễu xây dựng cung điện thế này? Giống như hắn chính là đế vương? Một loạt nghi vấn nhô ra đầy đầu của nàng!
Dao nhi xoay người lại, nhìn chằm chằm sau lưng bình tĩnh suy nghĩ của thập
hoàng thúc, chau chau mày hỏi: “Có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra
không”
“Ha ha ha. . . .” Thập hoàng thúc không giải thích được
ngửa đầu cười to, tiến lên một bước, bàn tay kiềm chế cái cằm nhỏ nhắn
của nàng, bức nàng nhìn vào tròng mắt đen, cười lạnh nói: “Quả nhiên là
nữ tử tài ba! Thân ở ổ sói không lo cho tính mạng trước mà lại có tâm tư tìm tòi nghiên cứu nơi hào hoa! Bổn vương nên yêu ngươi? Hay là hận
ngươi?”
Dao nhi cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng
nàng không chống lại sự mạnh mẽ của hắn, chỉ phải vứt bỏ giãy giụa, cười nhạt một tiếng, chất vấn: “Lo lắng có ích à?” , mặc dù giọng nói của
nàng bình tĩnh, nhưng trong tròng mắt đen phát ra ánh sáng châm chọc
nồng đậm, nàng cũng không phải là người mềm yếu, trong xương lộ ra hơi
thở kiên cường như nam tử.
“Vô dụng!” Thập hoàng thúc cười yếu
ớt khạc ra hai chữ, sau đó buông tha hành hạ đối với nàng, cằm của nàng
cuối cùng được tự do, Dao nhi hận hận trừng mắt liếc hắn một cái, giọng
điệu rất không vui, hỏi: “Ta ở đâu vậy? Lên đường một ngày mệt chết đi
được!”
Thập hoàng thúc ưỡn thẳng lưng, lên tiếng gọi: “Người tới ….!”
Một nha hoàn mặc quần áo màu xanh biếc nện bước nhỏ chạy tới, khom người, nói: “Chủ nhân có gì phân phó?”
“Mang phu nhân đến sương phòng nghỉ ngơi!” Thập hoàng thúc bỏ lại một câu,
sau đó để lại cho Dao nhi một bóng lưng! Tiểu nha hoàn dùng tay làm dấu
mời với Dao nhi, nói: “Mời phu nhân!”
Mặc dù nàng rất cung kính, nhưng giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, nhìn bóng lưng và bước
chân của nàng, Dao nhi hiểu, nha hoàn thâm tàng bất lộ, nhất định là
người luyện võ! Thập hoàng thúc bề ngoài là phái người chăm sóc nàng,
nhưng thật ra là giám thị nàng! Hừ! Buồn cười, thật đáng hận! Dao nhi
cười lạnh ở trong lòng.
Trong thành thần bí ấm áp như xuân, bên
ngoài lại loạn thành một đoàn rồi, Dao nhi bảo Lục Nhi chạy tới sau,
không nghĩ tới khi nàng cởi ngựa chạy như điên ở trong đường nhỏ, lại
không tìm được chút tung tích nào của Dao nhi, Lục Nhi vội vàng hấp tấp
giục ngựa chạy trở về núi Thiên Tiên nhờ giúp đỡ, nhưng đột nhiên nàng
lơ đãng quay đầu, thấy một cái khăn tơ treo trên cành cây khô trong buội rậm bí ẩn.
Khăn lụa này Lục Nhi không xa lạ, đó là Dao nhi
chuyên dụng, nàng nhảy xuống ngựa, khom lưng nhặt khăn lụa lên cẩn thận
kiểm tra, xem là tình cờ, hay là Dao nhi đang nhắn nhủ tin tức gì!
Lật qua lật lại tra xét, Lục Nhi không phát hiện đầu mối! Nhưng cảm giác
nguy cơ của người tập võ khiến cho nàng không dám xem thường, nhét khăn
lụa vào trong ngực, nàng xoải lên ngựa quay đầu nhìn về phía Nguyệt
quốc.
Hoàng cung Nguyệt quốc, Hoàng Phủ Hiên ngoài chìm đắm
trong vui sướng Dao nhi sắp trở về, đại sự trong triều cũng nhiễu loạn
tim của hắn, bên trong ngự thư phòng hắn đang đàm luận kế lớn với người
thần bí, Tật Phong mang theo một đám thị vệ võ nghệ cao cường vây Ngự
Thư Phòng tới nước chảy không lọt, một con con ruồi cũng không bay vào
được.
Tiểu Lâm Tử cung kính đứng ở chỗ không xa, tùy thời chờ
đợi hoàng thượng sai khiến, đầu mùa xuân mặt trời không gay gắt, chiếu
lên trên người thật ấm áp, hắn không hiểu chuyện lớn trong triều, cũng
không thể phân ưu vì hoàng thượng, nhưng từ thân thể căng thẳng và lo
lắng giữa hai lông mày hoàng thượng có thể nhìn ra, trong triều đang xảy ra tai kiếp.
Lúc này, Tiểu Lâm Tử liếc thấy Lục Nhi vội vội vàng vàng chạy như bay đến, hắn lập tức chạy lên gọi lại Lục Nhi: “Lục Nhi!”
Tiểu Lâm Tử khổ sở liếc nhìn nàng một cái, nói: “hoàng thượng đang nghị sự,
bất luận kẻ nào cũng không được đến gần Ngự Thư Phòng!”
“Không được. . . . Rất gấp!” Lục Nhi xông phá ngăn trở của hắn, chạy lên trước nhưng bị Tật Phong ngăn cản.
“Ta phải gặp hoàng thượng!” Lục Nhi cau mày, giọng điệu không tốt! Nàng
không có kiên nhẫn, nếu như chậm một bước Dao nhi sẽ thêm một phần nguy
hiểm.
Nghe thanh âm cao vút của nàng, Tật Phong không vui cau
mày, sợ quấy rầy hoàng thượng, hắn nhìn Lục Nhi, nhỏ giọng nói: “Ngươi
cũng nhìn thấy, ai cũng không thể đi vào, có chuyện gì nói với ta!”
Tật Phong chỉ vào thị vệ cung kính đứng chung quanh Ngự Thư Phòng, khuyên
Lục Nhi, Lục Nhi thấy thế, vẻ mặt buồn thiu, có thể hoàng thượng thật sự có chuyện khẩn cấp! Trái tim lo lắng của Lục Nhi chưa để xuống, bởi vì
lo lắng, thanh âm của nàng hơi run rẩy: “Phu nhân mất tích!”
“Chuyện lúc nào?” Tật Phong không thể không khẩn trương, nóng nảy hỏi thăm, Lục Nhi thở dài, vô lực trả lời: “Trước đây không lâu, phu nhân lên đường
trước, nhưng nàng và tiểu công chúa đều mất tích!”
“Ngươi ở đâyi coi chừng, ta phái người đi tìm!” Tật Phong bước đi thật nhanh, vội vã
rời đi. Lục Nhi võ nghệ cao cường, canh giữ ở nơi này hắn yên tâm, Lục
Nhi quy củ đứng ở cửa ngự thư phòng, trái tim bất ổn, dự cảm chẳng lành
chạy lên não.
Chỉ chốc lát sau, sau lưng nàng truyền đến thanh âm Hoàng Phủ Hiên: “Lục Nhi? Dao nhi trở về à!”
Không phải nghi vấn, mà là giọng nói khẳng định, Hoàng Phủ Hiên lo lắng mở
mắt tìm kiếm khắp nơi, hắn vội vàng muốn ôm nữ tử mến yêu, còn có hai
con đáng yêu.
Lục Nhi nghe tiếng xoay người lại, thấy tròng mắt
tha thiết chờ đợi của Hoàng Phủ Hiên, và khuôn mặt mang theo nụ cười,
Lục Nhi chần chờ, không biết nên dội nước lạnh vào hắn không?
Hắn nhìn ra chần chờ trên mặt Lục Nhi, trong lòng kinh hãi, hắn yên lặng
van xin hi vọng đừng mang đến tin tức xấu, bất an hỏi: “Chuyện gì xảy
ra?”
Lục Nhi quyết tâm nói: “Phu nhân mất tích!”
“Cái
gì? Người tới ….! Tật Phong. . . . Tật Phong!” Hoàng Phủ Hiên rối rắm,
Lục Nhi đau lòng nói: “Tật Phong phái người tìm phu nhân đi rồi!”
Hắn tăng nhanh bước chân, chạy về phía cửa cung, Lục Nhi vừa định theo sau, trong lúc lơ đãng liếc thấy một người từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, cả
người hắn bị áo khoác ngoài bao quanh, không thấy rõ diện mạo, nhưng
thân hình rất quen thuộc, Lục Nhi kinh ngạc đứng, suy nghĩ về người xa
lạ quen thuộc này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT