Giọng nói “truyền nhiễm” của Chính An như liều độc
dược có tính kích thích mạnh bạo, truyền thẳng đến từng giác quan
của Vĩnh Kỳ và A Huân, làm tê liệt mọi cảm xúc và suy nghĩ trong
não bộ ngay tức thì.
Cùng lúc, hai gương mặt đang thư giãn vì trò đùa của
anh chàng Chính An đột nhiên căng cứng lại. Mọi cảm xúc trên hai gương
mặt dường như tan biến vào hư vô.
Cạch!
Cộc cộc cộc
Cây bút trên tay A Huân tìm được sự tự do, rơi thẳng
xuống nền gạch trắng toát, phát ra những thanh âm khô khốc tê liệt.
Lăn đến mũi giày đen, cây bút bi mới giảm tốc độ lăn và dừng hẳn
lại ngay trước mũi giày, hệt như một tên nô lệ đang quỳ sập trước
mặt chủ nhân của mình.
Giương đôi mắt ngạc nhiên của mình nhìn sang Chính An
rồi lại dời đến anh chàng có gương mặt hệt Vĩnh Kỳ, A Huân bần thần
không nói nên lời. Dường như cuống họng cậu đã bị vật gì đó chặn
ngang mất rồi!
Trụ vững trên đôi chân như muốn rã rời của mình,
Vĩnh Kỳ ngơ ngác đẩy ánh nhìn nghi hoặc sang con người kia, quét tới
quét lui như thể không tin. Một lúc lâu, đôi môi đỏ mới bất giác run
run, như muốn nói điều gì đó mà không tài nào nói được.
Thở nhẹ, Vĩnh Khoa chậm chạp cho một tay vào túi,
ung dung khom người nhặt cây bút bi lên, mang đến chỗ A Huân và đặt vào
chiếc hộp đựng viết trên bàn. Xong, cậu trầm ngâm cất giọng, cứ như
một kẻ phạm tội đang đứng trước phiên tòa xử phạt. Tự nhận hết mọi
phần lỗi do mình tạo ra.
- Xin lỗi! Vì tất cả!
- …
Trong giây lát, cả căn phòng đột nhiên bị nhấn chìm
bởi sự im lặng đến độ ngạt thở. Chẳng một ai cất lời phá tan bầu
không khí ngột ngạt giữa bốn chàng trai kể từ lúc những lời nói
thành khẩn kia vừa thoát ra khỏi khóe môi mộng đỏ.
Bỏ qua người anh trời cắn của mình, Vĩnh Khoa kinh
ngạc trố mắt đờ đẫn khi nhìn thấy chàng bác sĩ trẻ A Huân đã đang
đứng trước mặt mình tự bao giờ, cùng hai hàng nước mắt lăn dài trên
gương mặt non nót chất chứa sự gian manh khó lường.
Không thốt nên lời, Vĩnh Khoa chỉ biết im lìm nhíu
mày, thể hiện ngôn ngữ không bằng lời qua đáy mặt kinh ngạc tột độ.
Có nhớ cậu cũng đau nhất thiết phải khóc như thế? Xem ra, Trương Vĩnh
Khoa cũng rất quan trọng đối với mọi người nơi đây nhỉ?
Đau rát cả lưng, Vĩnh Khoa đau khổ đẩy A Huân ra xa cơ
thể mình rồi nhăn nhó than vãn. Trong khi đó, Chính An lại lầm lũi
cười lén một cách thích thú nhìn hiện trường vụ án đang diễn ra
đúng như kế hoạch. Thật sảng khoái!
Mà khoan đã!
Những lời A Huân nói vừa rồi sao nghe mà quen tai đến
thế? Hơn nữa, điệu bộ của Vĩnh Kỳ cũng rất lạ lẫm?
Mặc dù cậu có thể về Việt Nam cùng Chính An vì
lúc này sóc con không còn ở đó, nhưng hành động khó hiểu của Chính
An khiến Vĩnh Khoa không khỏi hoài nghi.
Thứ ba, vừa về đến Việt Nam thì Chính An đã lôi ngay
Vĩnh Khoa đến bệnh viện, nơi A Huân làm việc chỉ với câu nói : Cậu
phải tìm cách xin lỗi mọi người đi!
Chính câu nói kia đã làm sự hoài nghi trong Vĩnh Khoa
dâng lên thêm một mức. Tại sao phải tìm cách xin lỗi? Và còn thái độ
mờ mờ ám ám của Dương Chính An nữa. Thật đáng nghi!
Cuối cùng, những gì nãy giờ Vĩnh Kỳ và A Huân làm
hệt như được lập trình sẵn trong đầu vậy. Rõ ràng tính cách của hai
con người kia hoàn toàn không như vậy, làm gì có thể bộc lộ được
những xúc cảm “đáng khen” đó chứ?