Ánh nắng ban mai soi nhẹ vào hàng ghế đá trong khoảng sân đầy
cỏ dại. Mùi sương đêm còn đọng lại theo gió thoang thoảng bay đi, chốc lát lại
hòa tan rồi lẫn vào không khí. Từng hạt sương long lanh rơi khẽ xuống nền đất ẩm
ương, thấm vào đất. Một quang cảnh thật yên ả, thanh bình và nhẹ nhàng với những
thứ dìu dịu, vừa tầm mắt.
Phía bên kia đường, dòng người đông đúc không ngừng
ngược xuôi hệt như bị cuốn theo dòng chảy của thời gian. Hối hả. Vội
vã. Để chóng bắt kịp chuyến xe của cuộc sống.
Ngược lại với những thứ đang diễn ra để đón chào ngày mới là
một tâm trạng hỗn độn rối vò như tơ sau một đêm trằn trọc không ngủ.
Thở dài, Chính An khẽ ngẩng đầu nhìn lên nền trời xanh thăm
thẳm.
Ngày hôm qua, cậu đã thu xếp mọi chuyện để lập tức bay đến
nơi có vị chủ tịch trẻ đang “ẩn mình” với ý nghĩ sẽ làm rõ mọi chuyện và trừng
trị con người đáng bị “ăn đấm” kia. Khi đến nơi, cậu còn mém xíu nữa là
lại mắc lừa tên chủ tịch đáng chết. Nhưng mà cũng may thật, sau bao
năm tháng cùng làm việc với nhau thì Chính An cũng đã dần nắm bắt
hết thảy mọi “thói hư tật xấu” của tên bạn trời đánh của mình.
Ngay lúc đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt, Chính
An đã dồn hết chất xám lại một nơi trong não bộ, vận dụng hết kiến
thức và kỹ năng được tích lũy để đối phó với những mưu lược khôn
khéo của Vĩnh Khoa. Mập mờ trong lối suy luận với nhiều chiều hướng,
cuối cùng Chính An đã rút ra được hai suy đoán có khả năng “dính” cao
nhất. Điều đầu tiên, tên ngốc trong phòng sẽ giữ im lặng tuyệt đối
và không màng đến tiếng gõ cửa cũng như giọng nói gọi cửa quen
thuộc. Điều thứ hai, một con mồi khác sẽ được sử dụng để dẫn dụ
Chính An rời khỏi khách sạn trong thời gian sớm nhất. Và tất nhiên,
mọi thứ không ngoài dự đoán và điều nằm gọn trong tầm kiểm soát
của Chính An nên cậu mới ứng phó nhanh chóng và đánh lừa được ai
kia.
Đúng như người ta thường nói : Gần mực thì đen, gần
đèn thì sáng. Ở gần Vĩnh Khoa lâu đến như vậy, lẽ nào Chính An lại
không sưu tập được nhiều chiêu bổ ích cơ chứ!
Gặp được “kẻ giả chết” bằng xương bằng thịt trước
tầm mắt, Chính An không khỏi “ngỡ ngàng và xúc động”. Trong đầu cậu
lúc ấy dường như chỉ muốn hỏi rõ Vĩnh Khoa mọi điều. Đơn giản bởi
Chính An mẩm chắc rằng Vĩnh Khoa sẽ không hành động một cách ngu
ngốc và không lý do như vậy. Hẳn là trong chuyện này vẫn còn chuyện
Chính An chưa biết đến. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, sự việc Vĩnh
Khoa đã và đang làm vẫn không thể nào tha thứ một cách dễ dàng
được.
Ngay thời điểm Vĩnh Khoa quỳ kịch xuống nền gạch hoa mĩ sang
trọng, tròng mắt Chính An như dãn ra hết cỡ, bộc lộ sự ngạc nhiên khôn cùng.
Sau đó, những gì được Vĩnh Khoa giấu trong lòng bấy lâu như nước vỡ bờ, kể hết
mọi sự trong thâm tâm bao ngày qua. Và giải thích luôn cả nỗi thống khổ của
mình đang bị đè nén bao lâu nay.
Cả người như cứng đờ khi nghe Vĩnh Khoa buồn bả
thuận lại câu chuyện có nguy cơ bị chôn vùi trong quá khứ.
Vĩnh Khoa vừa đáng trách, vừa đáng “đánh”, chẳng hề
đáng thương tí nào khi ngốc nghếch sử dụng cách hóa tan thù hận như
vậy!
Câu hỏi đầu tiên được đặt ra trong đầu Chính An và
giành riêng cho Vĩnh Khoa chính là : Tại sao lúc đó cậu không nói với
bọn tôi. Cùng nhau tìm hướng giải quyết?
Nhưng, những từ ấy như nghẹn lại ở cổ họng khi Chính
An nhìn thấy gương mặt u buồn của Vĩnh Khoa. Khoảng thời gian qua,
chắc chắn Vĩnh Khoa cũng đã rất đau khổ và nhớ con sóc nghịch ngợm
ở nhà.
Đột nhiên, nghĩ đến Thiên Di, Chính An chợt cảm thấy
cắn rứt lương tâm và có lỗi thật lớn đối với cô. Trông khi Vĩnh Khoa
đang cố kìm nén cảm xúc và ẩn thân như một kẻ có tội chỉ vì muốn
kết thúc thù hận trong lòng Minh Tuấn thì Chính An lại nở lòng đi
bêu rêu với Thiên Di rằng Vĩnh Khoa đi ngoại tình!
Ôi !!
Dương Chính An ơi Dương Chính An, cậu lần này chết
chắc với chủ tịch Trương rồi. Hic hic…
* * *
Qúa khứ :
Thời khắc Vĩnh Khoa vừa tỉnh lại và nghiêng mình cử động để
đón nhận luồng sáng mới sau bao ngày ngủ vùi.
Cạch!
Tiếng mở cửa đập tan cái ý nghĩ đón nắng mới trong đầu Vĩnh
Khoa ngay lập tức. Đồng thời, một tiếng động nhỏ nữa lại vang lên ngay sau đó.
Không quá mê mụi để không nhận ra rằng người đang đứng trước mặt mình là người
nào và nhận biết được cánh cửa đã được khóa trái cùng lúc với một vật thể đen
kình, lạnh buốt được giơ lên không trung trong tích tắc.
Giương đôi mắt hơi mệt nhìn về phía đối diện, Vĩnh Khoa điềm
đạm hếch đôi môi tái nhợt của mình lên rồi khẽ nói nhỏ, với chất giọng yếu ớt của
một bệnh nhân vừa tỉnh lại sau chuỗi ngày dài hôn mê, ngập chìm trong khoảng
không cô đơn đầy bóng tối.
- Cậu đến đây tìm tôi cũng đâu cần mang theo vũ khí?
Cười nhạt, Minh Tuấn nhếch môi khinh bỉ rồi ném cái nhìn giận
dữ sang Vĩnh Khoa, gắt lên :
- Tôi không tìm anh. Tôi đến để giết anh. Còn ngạc nhiên
khi tôi đem thứ này đến đây nữa không, Trương Vĩnh Khoa?
Hơi sững người trước thái độ quá đáng của anh chàng cùng lớp
với vợ mình, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày nghi hoặc. Rõ ràng cậu không làm gì hại đến
Minh Tuấn, tại sao Minh Tuấn lại dùng ánh nhìn hung hăng, thù hận và giọng nói
oán trách để nói với cậu?
Trước khi Vĩnh Khoa định cất giọng thì chất giọng mạnh mẽ,
kiêu căng của Minh Tuấn đã cướp quyền nói trước :
- Vị bác sĩ già làm ở gia đình anh, nhớ chứ? Ông ấy chính là
người tôi yêu quí nhất. Tại sao anh lại được quyền sống sót mà ông ấy thì
không? Chính anh đã hại ông ấy phải ra nông nỗi ấy!
Vị bác sĩ già làm ở gia đình cậu... Lẽ nào là... Wen?
Rõ ràng rồi!
Vậy ra, Minh Tuấn có quan hệ thân thuộc với Wen!
Chết tiệt!
Chỉ vừa mới tỉnh dậy sau chuỗi ngày dài mê man cùng
bóng tối u mê, Vĩnh Khoa vẫn chưa phục hồi sức khỏe và lấy lại thần
sắc của mình. Chưa kể đến chuyện Vĩnh Khoa không hề muốn nhắc đến
chuyện đau thương của tàn dương quá khứ khi đó. Vì cứu Wen, người cậu
luôn kính trọng và quý mến cho dù có gây thương tổn cho cậu, người
luôn tin tưởng ông nhất. Vào thời khắc cuối cùng trước khi sự việc
tan thương xảy đến, Vĩnh Khoa luôn ôm mong muốn có thể dùng lời nói
chân thành của mình để xóa tan lòng tham vô đáy trong Wen. Nhưng, mọi
chuyện xảy đến quá bất ngờ, bất ngờ đến mức Vĩnh Khoa sẽ mất luôn
tính mạng của mình nếu không được cứu chữa kịp thời. Trong tận thâm
tâm của mình, Vĩnh Khoa không hề muốn mọi chuyện đi theo chiều hướng
tiêu cực như thế chút nào. Cậu không hề muốn!
Vẫn điềm nhiên quan sát Minh Tuấn, Vĩnh Khoa khẽ thờ dài rồi
chậm rãi cất giọng. Nếu muốn, cậu sẽ thuật lại mọi việc của đêm ấy cho Minh Tuấn
nghe. Thật sự thì lúc này Vĩnh Khoa đã quá mệt mỏi rồi, cậu không muốn phải hận
thù một ai cả, và càng không muốn một ai khác phải thù hận mình. Vì đâu đó
trong con người vẫn còn tồn tại thứ tình cảm gọi là vị tha.
- Minh Tuấn, tôi thật sự rất tiếc khi không cứu được Wen. Đối
với tôi, Wen là một người đáng kính ngưỡng. Tôi rất biết ơn và quý ông ấy. Chỉ
là, tôi không lường trước được lòng tham của con người lại khiến tâm trí người
ta ngu muội đến vậy. Sự việc đau thương hôm đó, tôi thật sự không muốn chút
nào. Tôi đã cố hết sức mình để mong cứu được tất cả mọi người, đặc biệt là Wen.
Nhưng, chỉ với sức của một mình tôi thì việc đó gần như là không thể. Tôi đã liều
lĩnh để xong vào cứu Wen, nhưng không được...
- Hừ, đừng biện minh cho hành động hại người của anh, Trương
Vĩnh Khoa ạ. Tôi không tin anh lại “cao thượng” đến vậy trông khi ba nuôi
tôi lại muốn hại cậu!
- Được. Thêm một điều nữa vậy. Anh sẽ mất tích trong
khoảng thời gian không xác định, cho đến khi anh tìm được Thiên Di.
Okay?
- Sao?
- Trong thời gian anh mất tích, tôi sẽ thay anh chăm
sóc và đưa Thiên Di đi khỏi anh. Nếu trong tương lai gần anh tìm được
Thiên Di thì tôi sẽ chịu thua trước anh, dẹp bỏ hận thù và tiếp tục
thực hiện ước mơ của mình. Còn ngược lại, Thiên Di sẽ mãi thuộc về
tôi, anh sẽ mất cô ấy vĩnh viễn.
- …
- Vậy nhé!
Rời đi sau những lời khẳng định của mình, Minh Tuấn
duỗi thẳng chân trên nền gạch trắng đầy mùi thuốc sát trùng, bỏ đi
trước ánh nhìn như muốn phản đối của Vĩnh Khoa.
Ngay từ lúc đầu, Vĩnh Khoa đã không nên đề ra giao
ước điên rồ kia và đừng nên đồng ý thoả thuận vô lý do Minh Tuấn đề
ra.
Không!
Đáng ra Vĩnh Khoa đừng bao giờ đồng ý trước khi nghe
điều kiện của Minh Tuấn mới đúng. Nếu cậu chịu nghiêm túc và suy
nghĩ kĩ càng hơn thì mọi việc đã không nằm trong tầm kiểm soát của
Minh Tuấn rồi.
Ngoài kia, bầu trời quang đãng.
Gió vẫn thoi đưa nhành cây cạnh cửa sổ.
Chỉ có điều, tâm trạng hiện giờ của người vừa hồi
phục sau bao ngày biếng lười nằm yên trên chiếc giường lạnh lẽo trong
bệnh viện lại không được tốt. Chuỗi ngày thênh thang phía trước sẽ ra
sao đây khi phải rời xa cô nhóc nghịch ngợm, đáng yêu?
Vĩnh Khoa thật chẳng dám nghĩ tiếp nữa!
* * *
Hiện tại :
Tiếng xào xạc khi mỗi chiếc lá xanh tươi va chạm vào
nhau do gió thúc đẩy đánh tan dòng suy nghĩ của Chính An ngay lập tức.
Một lúc lâu, bờ môi kia mới khẽ động đậy khi vừa nhìn thấy một
dáng người quen thuộc đang từ từ tiến đến phía mình :
- Cậu phải đi bây giờ sao?
Nét mặt bình thản xen chút buồn thầm kín bỗng nhiên
rực sáng dưới tia sáng ấm từ ông Mặt trời trên cao. Sải nhẹ đôi chân
trên bờ cỏ xanh mượt, Vĩnh Khoa khẽ đẩy mắt về phía Chính An rồi
hếch môi, tạo nụ cười có như không khi nghe được câu hỏi thoáng qua
của cậu bạn thân.
- Ừ!
- Sao nhanh vậy?
Ngớ người, Chính An nghi ngờ hỏi lại với nét mặt
hung tợn. Tính đùa nhau chăng! Chính An tốn công, tốn sức để truy tìm
tung tích và địa điểm nơi ở của Vĩnh Khoa. Hơn nữa, cậu còn phải
tốn tiền vé máy bay để bay chuyến sớm nhất sang đây nữa là.
Thản nhiên đáp lời Chính An, Vĩnh Khoa còn chẳng
buồn ngó xem tâm trạng Chính An thế nào. Vậy nên, chủ tịch Trương
không hề biết được Chính An đang dần nổi giận.
Đưa đôi mắt phừng phừng lửa giận nhìn sang bờ vai
của con người đáng ghét, Chính An nghiến răng ken két, hệt như muốn
ngăn cho lửa giận đừng tràn ra ngoài và bùng nổ dữ dội.