Việc làm đám tan cho Vĩnh Khoa cũng chỉ diễn ra trong
yên ắng và vô cùng bí mật, chỉ có ba người tham dự. Sau khi mọi
chuyện đã chấm dứt thì mọi người vẫn giữ vẻ bình thản như chẳng
có gì vừa xảy ra.
Mọi chuyện vẫn cứ trôi đi như chính nó phải thế.
Không có một dấu hiệu gì cho thấy sẽ lại có chuyện xấu xảy đến
cả. Vì sao à? Vì Minh Tuấn đã báo thù được cho Wen rồi còn gì? Hắn
ta đã giết Vĩnh Khoa rồi còn gì? Thế thì việc gì hắn phải tạo nên
sóng, dệt nên gió nữa để phí công.
Vẫn dồn hết sức lực vào công việc ở công ty và tổ
chức, Vĩnh Kỳ trong vai Vĩnh Khoa làm việc như chưa từng được làm, như
thể ngày mai cậu sẽ chết và như thể nguồn năng lượng trong người cậu
luôn tràn trề. Ngày và đêm vẫn luân phiên trôi, Vĩnh Khoa vẫn không
ngừng làm việc. Điều đó khiến một cô nhóc tinh ý như sóc con khá
nghi ngờ, rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu, rằng có điều gì
đó mà cô không được biết hoặc không được phép biết đến, rằng có
việc gì đó… rất đau lòng. Việc đau lòng ấy như vô hình, nhưng nó cứ
khiến tâm trạng Thiên Di ngày một tệ đi, cô bắt đầu nghi ngờ Vĩnh
Khoa. Mối ngờ vực mà sóc nhỏ đang cố giấu nhẹm đi ngày một lớn dần
mà Vĩnh Khoa lại chẳng để tâm nhận ra hay đề phòng.
Kể từ cái hôm làm vỡ đồ trong nhà thì không ngày
nào Thiên Di không suy nghĩ về Vĩnh Khoa. Tâm trí cô cứ tồn tại những
chuyện của trước đây, chuyện Vĩnh Khoa đã luôn tự hứng chịu mọi thứ,
chỉ một mình. Chuyện cậu giấu cô để gọi Vĩnh Kỳ thế vai…
Vĩnh Khoa chưa từng hứa là sẽ không giấu nhẹm mọi
chuyện nữa… Nhưng… cậu cứ thích làm cô phải rơi nước mắt hay sao?
Mọi chuyện cứ rối tung lên trong trí óc cô gái nhỏ,
khiến cô không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Về Chính An, cậu vẫn cứ một mình, một máy làm
việc điên cuồng chẳng khác Vĩnh Kỳ. Suốt ngày, chỉ thấy anh chàng
ngồi bên chiếc máy tính thân quen, gõ cạch cạch cứ như trong đầu cậu
có nhiều điều phải viết ra. Lấp lánh trong ánh nắng tỏa sáng mỗi
ngày là ánh phản chiếu sáng chói của đôi cánh bạc được đặt trên
bàn máy tính. Còn cô nhóc Diễm My nào đó mà cậu thoáng để ý qua
cũng đã cho vào dĩ vãng, đối với Chính An bây giờ thì chẳng có gì
quan trọng ngoài việc ngồi vào bàn máy tính và chăm chỉ làm việc
như kẻ ngốc.
Hằng ngày, ngoài việc ngồi yên một góc trong căn
phòng im lặng ra thì A Huân còn là người phải nhắc nhở hai chàng trai
ngốc nghếch kia ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc.
A Huân, với vai trò là một bác sĩ, cậu chỉ luẩn
quẩn quanh những nơi hai anh chàng kia xuất hiện và luôn ngầm quan tâm
đến sức khỏe của cả hai. Cậu thực sự không muốn có thêm một ai phải
chết hay bị thương nữa. Như thế đã là quá đủ rồi. Thật sự đã đủ
rồi!
--------------------------------------
Cạch!
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, mang theo luồng ánh
sáng bên ngoài tràn vào không gian yên ắng bên trong. Từ ngoài cửa,
Thiên Di chậm rãi bước vào với gương mặt tươi tắn.
Tan học, vì muốn gặp Vĩnh Khoa nên sóc con mới đến
tổ chức. Chẳng biết vì sao nữa, nhưng lý trí cứ thôi thúc cô đến
gặp Vĩnh Khoa, dường như có gì đó không ổn thì phải? Mọi chuyện gần
đây thật lạ! Lạ đến mức Thiên Di phải nghi ngờ Vĩnh Khoa, rằng Vĩnh
Khoa đã không còn là Vĩnh Khoa nữa, cậu thay đổi chăng?
Còn Vĩnh Khoa… thái độ của Vĩnh Khoa dạo này cứ là
lạ làm sao. Cậu không thường xuyên về nhà như trước, cũng không hôn cô
vào mỗi sáng thức dậy như trước, càng tiết kiệm những lời nói hay
cử chỉ thân mật hơn so với trước. Có thật Vĩnh Khoa là Vĩnh Khoa
không?
Đầu óc như muốn nổ tung khi phải nghĩ đến những
việc đã xảy ra trước đây, Thiên Di chỉ muốn biết được sự thật nhưng
sao mọi người lại cố giấu cô? Như vậy chỉ khiến cô càng đau đầu thêm
thôi.
Nghĩ đến đây, sóc con bỗng dưng cảm thấy hận… cô hận
Vĩnh Khoa biết bao. Chính cậu, cậu đã luôn dày vò cô khi mà cứ luôn
hứng chịu mọi chuyện, một mình. Cậu muốn cô phải đau khổ đến bao
giờ nữa đây?
Tìm điện thoại trong túi xách, Thiên Di vội nhấn số
của Bảo Châu rồi ấn phím gọi. Cô quyết phải tìm ra sự thật này, cô
không muốn để mình mãi bị dày vò như thế nữa.
- Alo, chị nghe!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của Bảo
Châu, giọng nói mà rất lâu rồi sóc con chưa được nghe thấy.
Nắm chặt điện thoại trong tay, Thiên Di hít thở chậm
rồi nhẹ nhàng hỏi. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm trạng để tiếp nhận mọi
chuyện từ lâu rồi. Rằng Vĩnh Khoa hiện tại không ai khác chính là
Vĩnh Kỳ.
- Chị, em rất tin tưởng chị, xin chị đừng cùng bọn
họ gạt em nữa. Anh Vĩnh Kỳ… chính là người đang ở cạnh em, phải
không chị?
- …
- Chị, đừng im lặng như thế. Em muốn khẳng định, chị
làm ơn… làm ơn nói cho em biết đi mà… linh cảm của em là đúng… là
đúng phải không?
- Thiên Di…
- Em ghét anh ta… hận anh ta… Tại sao chứ… tại sao đến
bây giờ anh ấy vẫn sử dụng chiêu đó, anh ấy còn muốn dày vò em đến
bao giờ nữa thì mới chịu buông tha em, anh ấy muốn lấy sạch nước mắt
của em thì mới hả dạ sao?
- Thiên Di…
- Anh ấy xem em là con ngốc, mãi mãi cũng xem em là
con ngốc. Nếu biết trước sự việc như thế này thì em sẽ không đồng ý
lấy anh ta đâu. Em ghét anh ta, em sẽ không tha thứ cho anh ta nữa…
- Thiên Di, em bình tĩnh lại đi, mọi chuyện không như
em nói đâu, Vĩnh Khoa là vì có nỗi khổ…
- Chị, chị không cần nói giúp con người đó nữa. Em
không muốn nghe. Xin lỗi vì đã làm phiền chị, em cúp máy đây. Tạm
biệt chị!
- Thiên Di… em…
Tút. Tút. Tút.
Rõ rồi! Cuối cùng cũng rõ rồi! Linh cảm của Thiên
Di không bao giờ là sai cả! Thảo nào những dạo gần đây ở cạnh Vĩnh
Khoa cô nhóc lại chẳng thấy cảm giác hạnh phúc là gì cả. Thì ra,
cái con người phụ bạc kia đã “mời” Vĩnh Kỳ về đây để thế vai như
trước! Thì ra, cái con người nhẫn tâm kia vẫn luôn muốn cướp đi nước
mắt của cô bằng cách làm đau lòng đó!
Lần này sẽ không còn như những lần trước đâu. Sẽ
không có một sự tha thứ nào tồn tại nữa! Đơn giản bởi Thiên Di đã
chịu đựng dày vò đủ rồi, không còn sức để chống chịu thêm nữa thì
đành buông xuôi thôi.
Nếu muốn chấm dứt, thì chấm dứt.
Đơn giản, nhanh, gọn, lẹ.
Giải thoát cho nhau.
Không ai níu kéo ai nữa.
Không ai dày vò ai nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT