Từ ngoài cửa, Chính An cuối đầu bước vào, trong cậu
cứ như kẻ mất hồn. Trên đôi mắt cậu dường như biết nói hai từ “bất
lực”, mi mắt cử động nhè nhẹ cho nỗi đau chóng qua. Khi tia nhìn chạm
ngay hành động hành hạ thể xác kia thì Chính An mới bừng tỉnh.
Nụ cười trên môi tắt hẳn khi nhìn thấy cảnh Vĩnh
Khoa và Chính An ẩu đả nhau, Thiên Di ngơ ngác nhìn hai chàng trai
trước mặt lúc lâu rồi mới lí nhí hỏi khi chẳng hiểu chuyện gì đang
xảy ra với họ. Chẳng phải trước giờ mọi người hòa đồng lắm sao? Có
bao giờ Thiên Di thấy cả hai đánh nhau đâu!
- Hai anh… đang làm cái trò gì vậy? Sao lại…
- A, không có gì, không có gì đâu. Bọn anh đang đùa
đó mà.
Rời tay khỏi ngừơi Vĩnh Khoa, Chính An nhoẻn miệng
cười đáp. Ngay sau đó, Vĩnh Khoa cũng phủi quần áo rồi đứng dậy
trong tích tắc. Cậu khẽ gật đầu để hưởng ứng lời nói của Chính An
rồi giấu bàn tay đang bị thương ra phía sau để Thiên Di không nhìn
thấy.
- Em tìm bọn anh có gì không?
Câu nói của Vĩnh Khoa như khẩu lệnh nhắc nhở và đã
lôi Thiên Di thoát khỏi mối ngờ vực ban nãy. Cười tinh nghịch, cô nhóc
nghiêng đầu ra phía sau rồi nói với người đang đứng sau lưng mình nãy
giờ bằng chất giọng đáng yêu :
- Minh Tuấn, mau vào đây. – Đưa tay kéo anh chàng lớp
trưởng vào trong, Thiên Di cười hớn hở rồi nhìn sang Vĩnh Khoa và
Chính An. – Tuấn nói có chuyện muốn hai anh giúp nên nhờ em dẫn đến
đây.
…
Sững người, Vĩnh Khoa và Chính An nhìn nhau hồi lâu
rồi chợt hiểu ý nhau. Dám mò đến đây ngay lúc này, Minh Tuấn quả là
không dễ đối phó chút nào. Còn nhờ vả Thiên Di dẫn đến tổ chứ,
không lẽ… định dùng sóc con làm mồi nhử?
Bước đến cạnh sóc con, Chính An cười nhẹ rồi đẩy cô
nhóc ra ngoài kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch :
- Nhiệm vụ của em đã xong. Giờ thì ngoan ngoãn về
nhà đi nhé! Còn lại là chuyện của con trai, em không nên biết thì hơn.
Rầm.
Đóng sầm cửa lại, Chính An nhanh chóng trở lại vị
trí của mình rồi ngồi xuống ghế, đẩy tia nhìn không thiện cảm sang
người đang ngồi đối diện mình.
Chất giọng trầm hiểm của Minh Tuấn đánh tan dấu hỏi
to đùng trong đầu Vĩnh Khoa và Chính An, cả hai không rời mắt khỏi con
người khó lường kia một giây nào ngay khi câu nói vừa dứt.
Nhếch môi ,Vĩnh Khoa khẽ cất giọng, âm vực trong
giọng nói đầy chất mỉa mai, khinh bỉ :
- Chắc không nhọc công đến chỉ để xem vết thương cỏn
con này chứ, cậu Minh Tuấn? À, mà sao cậu không theo ngành y nhỉ? Cậu
có tố chất đấy!
- Đơn giản thôi, tôi có khiếu hội họa hơn khiếu khám
chữa bệnh. Không đúng, phải nói là… tôi có tài năng về lĩnh vực báo
thù hơn.
Đến mức này, Chính An đã không nhịn được nữa. Thu
tay thành hình nắm đấm, cậu hằng hộc nhìn Minh Tuấn rồi gắt lên :
- Nhưng cũng đừng dùng sóc con làm bia chắn, hèn
lắm!
- Đó là cách làm của tôi.
…
Hừm! Nói sao nhỉ? Hôm nay thật là ngày tốt đối với
Minh Tuấn. Chắc hẳn may mắn đang mỉm cười với cậu rồi đây! Nếu không
phải vì Thiên Di tạo cơ hội cho cậu có dịp nghe lén toàn bộ mẩu
chuyện kỳ bí kia thì làm sao cậu có thể phát hiện ra một bí mật to
lớn đến thế?
Khi vừa đến trước cửa phòng của chủ tịch, tiếng ồn
bên trong đã chóng truyền ra ngoài. Thấy Thiên Di toa đưa tay đẩy cửa
bước vào thì Minh Tuấn lại tò mò muốn nghe xem chuyện gì đang xảy ra
bên trong giang phòng rộng kia nên cậu đã vờ ho rồi nhờ sóc con chạy
đi lấy nước cho cậu.