"Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . ."
Hạo Kiệt đang ngủ, mơ hồ nghe được Dật Yên khổ sở mê sảng, lập tức lật người xuống giường đi tới phòng cô.
Tối nay hai người vui vẻ dùng xong bữa ăn tối xong, lại đáp ứng yêu cầu của Dật Yên đi tản bộ, tiêu hao hết một chút sức lực. Cả hai trở lại nhà gỗ nhỏ đã hơn mười một giờ đêm, lại theo cô xem TV một chút. Có lẽ ở độ cao hơn 1.150m so với mực nước biển, sóng TV cũng không tốt lắm, miễn cưỡng xem hơn một tiếng đồng hồ, cô mới gắng gượng nói ngủ ngon.
Hạo Kiệt sớm chú ý tới lo lắng của Dật Yên, cô trì hoãn thời gian ngủ làm anh muốn hỏi nguyên nhân nhưng lại sợ xâm phạm quyền riêng tư của cô. Cho đến khi cô khép cửa phòng lại, anh cũng chỉ biết đứng sững sờ, bất động trước cửa phòng. Đợi đến tỉnh táo lại, anh mới nhấc chân lên đi về phòng ngủ của mình. Trước khi ngủ anh lại có cảm giác không ổn, mở cửa phòng ra, đề phòng có động tĩnh gì anh cũng nghe thấy được.
Động tĩnh? Hạo Kiệt còn cười mình dùng từ không đúng lắm. Dật Yên là người bình thường, đương nhiên có thể động, mà mình lại dùng hai chữ "Động tĩnh" để hình dung, có lẽ là mình lo lắng quá mức rồi.
Anh vẫn cẩn thận lắng nghe, hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Nhiều năm qua dưỡng thành tính cảnh giác, mơ mơ hồ hồ nghe được Dật Yên khổ sở mê sảng một tiếng, anh lập tức thức tỉnh, ngay cả gõ cửa cũng tiết kiệm,
trực tiếp mở cửa phòng. Chỉ thấy cô trằn trọc trở mình, thần sắc trên
mặt khổ sở, trong miệng vẫn lật nói "Không" .
"Tiểu Yên? !" Hạo Kiệt vỗ nhẹ gương mặt của cô.
Dật Yên trong mộng khổ sở giùng giằng, giống như nghe được Hạo Kiệt nóng
nảy gọi cô, rốt cuộc cũng mở to mắt ra, đập vào mắt chính là vẻ mặt đầy
quan tâm của Hạo Kiệt.
"Em mơ thấy ác mộng rồi !" .
"Anh đánh thức em!"
"Không sao!" Thấy Dật Yên xấu hổ tựa đầu lệch một bên, ngượng ngùng nhìn anh.
Anh có cảm giác mình bị xa lánh, cự tuyệt."Nằm mơ thấy cái gì? Có thể kể cho anh nghe không?"
Cô vẫn cố ý nghiêng mặt không nhìn anh, Hạo Kiệt quay mặt cô lại, nhẹ nhàng đối mặt với mình.
"Đừng quên, anh là người đáng tin cậy nhất của em, đây chính là do em tự nói!"
Cô nhìn thấy dịu dàng kiên trì trong mắt anh, không thể làm gì khác hơn là cứ nói: "Em nghĩ là em quá lo lắng về tỷ lệ phẫu thuật thành công của
mẹ rồi. Hiện tại lúc này, mẹ đang ở trong phòng phẫu thuật!"
Dật
Yên lã chã chực khóc, một mặt yếu ớt, làm lòng anh loạn cả lên. Ban đầu anh còn tưởng rằng cô đang gạt anh? Nghĩ, cô có thể sử dụng bất kỳ lý
do nào, nhưng tuyệt sẽ không đem sức khỏe của mẹ nuôi ra đùa giỡn.
"Tiểu Yên!"
"Trong mộng em thấy mặt mẹ tái nhợt, yếu đuối nằm ở trên giường, trong mắt
tràn đầy bi thương, thất vọng. Giống như đang nói..., bà vô duyên không
thể nhìn thấy em kết hôn."
Dật Yên đau lòng chảy nước mắt, làm
ướt cả tay Hạo Kiệt đang vuốt má cô. Cảm giác ướt át này, so dùng dao
cắt còn làm anh khổ sở hơn.
"Có phải em đang suy nghĩ lung tung
hay không?" Dật Yên hít sâu một hơi, nín khóc."Từ nhỏ, mẹ đã không bao
giờ ép em làm việc mình không thích, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ."
"Anh hiểu!" Hạo Kiệt cố nén rung động trong lòng."Em muốn hoàn thành ước nguyện của mẹ nuôi."
"Em làm được sao?"
Thấy ánh mắt bất lực của cô, anh cưỡng bách mình mỉm cười khích lệ.
"Có thể, nhất định có thể."
"Cám ơn!"
Dật Yên tựa đầu nghiên nghiên, nhẹ nhàng hôn tay anh đặt trên mặt cô.
Mặc dù chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng, nhưng mềm mại, ấm áp làm sao. Cô vừa
nhẹ nhàng chạm vào làm anh cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua toàn
thân.
Thấy đôi môi cô mấp mấy, anh mới giật mình biết cô đang nói chuyện, chờ phục hồi tinh thần lại lắng nghe là đã bỏ sót một chút. Anh chỉ hi vọng mình chỉ bỏ mất vài chỗ râu ria nhỏ nhưng mà anh sai lầm
rồi!
"Đều tại em quen giường, lại không có người hay đồ dùng quen thuộc bên cạnh nên mới như vậy."
"Cho nên em hi vọng anh cùng em!.
"Đã như vậy, anh ngủ cùng em!"
"Thật?"
"Dạ!" Thấy vẻ mặt vui mừng Dật Yên, anh cũng vui mừng."Chỉ là, anh chỉ cho em nắm tay thôi!" Anh đặc biệt thanh minh.
Đêm ở vùng núi lúc nào cũng khá lạnh, hơn nữa lúc này còn là thời điểm
chuyển sang mùa đông, hôm nay lại có gió lạnh thổi qua, do nóng lòng
thăm hỏi Dật Yên nên cũng không khoác thêm một cái áo khoác. Giờ nhìn
thấy cô không có việc gì, tâm tình được thả lỏng, xúc cảm trở nên nhạy
hơn, làm giờ anh cũng thấy có chút lạnh.
"Em chờ một chút, anh lập tức trở về!"
Nếu đồng ý với cô, cho dù chỉ là nắm tay, anh vẫn cảm giác cần có thêm
nhiều tầng ngăn cách thì mới an toàn. Anh trở lại phòng mình, mang chăn
bông đến phòng cô. Một người một cái giường đầy chăn bông, như vậy chắc
cũng đủ ngăn cách đi!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô
nằm ở bên cạnh anh, bên cạnh hai người bốn phía đều là chăn bông, căn
bản đụng vào không tới người của đối phương, cũng không cảm thấy đối
phương. Mặc dù chỉ duỗi một cánh tay ra nắm chặt tay cô nhưng anh vẫn có thể cảm thấy thấp thỏm, nhịp tim tựa hồ tăng nhanh rất nhiều, biết rõ
bây giờ là khuya khoắt, chỉ có anh và cô ở chung một phòng, loại không
khí này. . . . . .
Loại này không khí, phần nhận thức này, anh có thể rõ ràng cảm thấy bộ phần nào đó trên cơ thể anh đang dừng dừng đứng lên.
"Ngủ trần truồng!"
"Không nên cử động!" Hạo Kiệt cẩn thận hít sâu một hơi. Tựa hồ liền trong
không khí đều có mùi thơm nhạt nhạt của cô. Anh trước cẩn thận lui về
phía sau, tận lực kéo dài cự ly."Đại khái là anh mới vừa phân tâm, không nghe thấy em nói cái gì, nhưng là ngủ trần truồng? Em có thể nhắc lại
không?"
Cô nín cười, dùng giọng điệu vô tội nói: “Em nói là thỉnh thoảng khi em mất ngủ, hoặc không quen giường, em liền ngủ trần truồng. Em phải cởi bỏ toàn bộ trói buộc trên người rồi mới có thể ngủ được.”
“Anh cũng đã đồng ý ngủ cùng với em, em nghĩ bây giờ em sẽ dễ ngủ hơn sao?” Anh hít vào thật sâu rồi thở ra, cô sẽ không nhận ra tiếng thở hổn hển của anh.
“Cũng có thể.”
“Em không nghĩ đến chuyện mặc lại vào sao?”
Giọng nói chuyện vô cùng cẩn thận đó của anh, cô nghe thấy vô cùng thú vị. Anh thực sự không hề chú ý mình đang nói cái gì. Cô sớm đã mặc lại áo ngủ lên người, nhưng nhìn anh khẩn trương như vậy, cô không nhịn được muốn trêu chọc anh.
“Nhưng mà, nói không chừng... nói không chừng dễ dàng hơn...”
“Mặc vào!”
Anh không hề lưỡng lự, giọng cương quyết bắt cô phải nghe theo.
Cô không thông báo trước mà đã bước xuống giường. Vào lúc cái chăn bị vén lên, anh muốn tôn trọng cô, nhưng ngay cả cơ hội nhắm mắt lại cũng không có. Anh đã thấy đường cong nhu mỹ của cô.
Gầy. Cô rất gầy, nhưng những đường cong cần có vẫn có, chỉ sợ là so với các cô gái khác còn đầy đủ hơn! Áo ngủ của cô mặc dù là bảo thủ, nhưng vẫn ôm sát lấy thân hình, hiển lộ đầy đủ đường cong của cô, không bỏ sót chút nào.
Áo ngủ!
“Em có mặc đồ ngủ!” Hạo Kiệt lên án, ánh mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào áo ngủ của cô.
“Đương nhiên là em có mặc.” Cô giảo hoạt hướng anh cười.
“Nhưng mà, em mới vừa...”
“Em nói là ‘trước kia’, dĩ nhiên là em vốn có chút dự định, chẳng qua là còn chưa làm mà thôi.”
“Em cố ý nói gạt, để anh cho là em không có mặc...” Mỗi lần nhắc tới hai chữ “áo ngủ” này, anh đều cảm thấy nặng nề.
“Em có sao?”
Nghe thấy cô giả bộ vô tội hỏi ngược lại, Hạo Kiệt chỉ có thể nặng nề thở dài, là mình “sơ sót” không nghe rõ.
“Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Cô hài lòng nói câu ngủ ngon. Câu trả lời của anh thì tràn đầy khổ não và cảm giác toàn thân ướt đẫm.
Sáu ngày nghỉ cuối cùng cũng kết thúc. Cuối cùng thì anh không cần phải ôm Dật Yên ngủ nữa.
Đây đối với Hạo Kiệt mà nói chính là được xử án treo.
Ngoại trừ ngày đó cô không mặc gì, trần truồng mà đi ngủ. Còn lại mấy buổi tối, quần áo cô lúc nào cũng chỉnh tề, phù hợp. Nhưng Hạo Kiệt chỉ cần cầm tay cô, vẫn có thể phác thảo rõ ràng... đường cong đó của của cô. Mặc dù cô có áo ngủ , nó đã sớm khắc sâu vào trong đầu anh.
Không cần ôm cô ngủ nữa, dĩ nhiên là cũng sẽ không phải tắm nước lạnh vào lúc nửa đêm. Mấy ngày nay anh đã tắm nước lạnh vô số lần, vậy mà không bị cảm cũng thật là kỳ tích.
Đã như vậy, sao trong lòng lại có cảm giác mất mác nặng nề như vậy đây?
“Hajz!”
“Sao vậy em?” Nghe tiếng thở dài tiếc hận của cô, Hạo Kiệt không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ngày nghỉ phải kết thúc rồi!”
“Bất cứ chuyện gì có bắt đầu, nhất định sẽ có kết thúc!”
“Em biết, bất quá em mong là không.” Dật Yên chăm chú nhìn căn nhà gỗ nhỏ, nhẹ cười nói.
“Đến lúc em kết hôn có thể đi cùng chồng mình.”
“Có lẽ.” Dật Yên cụt hứng nói.
Cô nào có thể nói cho anh biết, cô không bỏ được bởi vì người bồi cô chính là Hạo Kiệt. Làm sao có thể nói, cô hoài niệm lồng ngực ấm áp của anh. Điều cô quan tâm chính là ký ức của hai người, chính là thế giới mà chỉ có hai người với nhau? Cô nào có thể!
“Nếu có một ngày anh kết hôn, anh sẽ mang vợ mới cưới đến đây chơi sao?” Dật Yên cố gắng nén cảm giác hoảng sợ trong lòng hỏi.
“Không nhất định, phải xem đối tượng là ai.”
Trong lòng Dật Yên thoáng qua một chút thất vọng. Cô hi vọng câu trả lời của anh sẽ là “Không”. Xem ra anh cũng quý trọng đoạn ký ức này. Nhưng không giống cô, anh không quan tâm đến mức như thế.
Trên đường đến khe suối, Hạo Kiệt suy nghĩ lại lần nữa. Trừ phi người kết bạn là Dật Yên, nếu không anh sẽ không thể thăm lại chốn xưa. Nơi này bọn họ có quá nhiều ký ức tốt đẹp.
Từ nhà gỗ nhỏ dẫn đến cánh rừng trúc mà Dật Yên cực kì yêu thích. Thần mộc đã đứng sừng sững ở đây hơn hai ngàn tám trăm năm. Cây cầu bằng trúc vắt ngang qua hồ. Nước hồ trong vắt ánh lên một màu xanh biếc. Người đi bộ có thể hưởng thụ không khí tươi mát của rừng rậm, tiếng chim hót nhẹ nhàng bình yên, còn có cây cối xanh tươi, rậm rạp. Bọn họ đã dùng thời gian sáu ngày để đi thưởng thức cảnh sắc của con suối. Bọn họ không chỉ đi đến những địa điểm du lịch mà dấu chân của bọn họ đã trải rộng khắp rừng núi.
“Chúng ta sẽ về thẳng Đài Bắc?”
“Chúng ta sẽ tạm dừng ở Lộc cốc một chút.” Hạo Kiệt hướng Dật Yên nói.
“Tốt, chúng ta đi Lộc cốc mua trà Ô long.” Dật Yên hưng phấn nói.
“Không sai.”
“Bây giờ là tháng mười một, chúng ta mua cải bắc thảo hay trà xuân?” Dật Yên nghiêng đầu hỏi.
“Chỉ cần cảm thấy thích, thì trà xuân hay là cải bắc thảo lại có vấn đề gì?” Hạo Kiệt cười hỏi ngược lại.
“Đúng rồi, chỉ cần thấy hợp là được rồi.” Dật Yên đồng ý.
Trong suốt sáu ngày sáu đêm cùng chung sống, không có người ngoài quấy nhiễu, ngay cả điện thoại cũng không có. Bọn họ ngủ ở cùng một gian phòng, vậy mà không phát sinh bất kì một hành động bất chính nào. Dật Yên tự hỏi mị lực của bản thân, lực ảnh hưởng có lẽ chưa đủ, nên anh không có một chút hứng thú nào đối với mình? Đừng nói phát sinh quan hệ, ngay cả hôn cũng không có, bọn họ chỉ ngủ đơn thuần mà thôi.
“Dáng dấp em nhất định là rất xấu!”
“Nha đầu ngốc, em rất đẹp. Ai dám nói em xấu xí? Anh đi tìm hắn lý luận.”
Nghe được câu trả lời của Hạo Kiệt, cô mới biết là mình đem lời nói trong suy nghĩ bật thốt lên.
Nha đầu ngốc? Xem ra mình ở trong mắt anh ấy chỉ vĩnh viễn chỉ là “cô gái nhỏ nhà bên cạnh..”, là em gái, là nha đầu ngốc.
“Sao lại buồn bực không vui? Người nào chọc em mất hứng? Là người nói em xấu xí ư?”
Dật Yên dựa cả người vào ghế dựa, nghiêng mặt nhìn Hạo Kiệt. Ngũ quan của anh cân đối, sâu sắc, thân thể to lớn, khí phách. Mỗi lần thấy anh, cô cũng đều liên tưởng đến thần Hy Lạp.
Nếu bây giờ dùng từ để hình dung, anh có sự hấp dẫn của Bruce Willis, có thân thể, khí phách cùng hơi thở chánh nghĩa của Arnold Schwarzenegger. Cô thậm chí còn thấy anh giống như Elvis, làm cho người ta có cảm giác không thể thoát khỏi mị lực hấp dẫn của anh.
“Tiểu Yên? Sao không nói chuyện?”
“Không có sao.”
“Anh vừa hỏi em một vấn đề, em vẫn chưa trả lời đâu đấy.”
“Vấn đề?” Dật Yên hồi tưởng một cái, mới nói “Anh hỏi là ai nói em xấu xí ư?”
Hạo Kiệt vừa lái xe, vừa gật đầu.
“Không ai nói em xấu xí, đó là em tự cảm thấy.” Dật Yên tức giận nói.
“Tại sao vậy? Em người cũng như tên, yêu kiều khả ái. Bây giờ lại càng thêm nét mềm mại của thiếu nữ.”
Dật Yên kinh ngạc nhìn Hạo Kiệt. Cô biết anh từ trước đến giờ đều che chở cho cô, thương yêu cô, cưng chiều cô, nhưng chưa bao giờ ca ngợi cô như vậy. Cô không biết nên diễn tả cảm giác kinh ngạc của bản thân như thế nào.
“Làm sao rồi? Miệng mở lớn như vậy?” Hạo Kiệt có chút trợn mắt há mồm nhìn cô.
“Á.” Cô im lặng “Có vài người không biết giải thích chữ ‘Yên’.”
“Cái ngày anh biết em, anh đặc biệt đi tra cứu tên em.”
Anh ấy vẫn có tâm, hơn nữa lại quan tâm cô. Dật Yên có chút cao hứng, ngay sau đó lại nghĩ tới, chuyện đó đã cách đây ít nhất là mười bốn năm. Trong mười bốn năm này có thể bồi dưỡng tình cảm càng thêm kiên định, cũng có thể làm thay đổi tình cảm của người đối với người.
“Suy nghĩ một chút, chúng ta cũng đã biết nhau mười bốn năm.” Dật Yên cảm thán nói.
“Sai, anh biết em đã mười lăm năm.”
“Làm sao có thể, em lúc sáu tuổi nhập học, năm nay hai mươi tuổi, không có sai.” Dật Yên tính thế nào cũng thấy chỉ có mười bốn năm thôi.
“Lúc em học lớp mầm, anh đã nhìn thấy em.”
“Thật?”
Hạo Kiệt mỉm cười, hồi tưởng lại “Anh nhớ lúc đó tóc em dài đến thắt lưng, có lúc tết hai bên, có lúc lại buộc đuôi ngựa, có lúc lại làm hai búi nhỏ trên đầu.”
Dật Yên nhớ tới trước kia, cũng cười nói “Em xem thấy phân nửa chú ý của anh là lên kiệt tác trên đầu em.”
“Không sai, khi đó anh cảm thấy em nhất định có người yêu thương, mẹ của em phải rất yêu thương em mới nguyện ý mỗi ngày làm một kiểu tóc khác nhau như vậy.”
Cô vừa nghe thấy ngữ điệu của Hạo Kiệt, biết anh lại nghĩ đến mẹ mình, hơn nữa giọng điệu so sánh rất rõ ràng. Nhưng cô không thích cái giọng nói vừa ảm đạm lại vừa hâm mộ của anh. Quyết định thay đổi không khí, cô nhẹ nhàng nói “Anh phải nói cảm ơn bà ngoại em mới đúng, bởi vì trước kia là bà ngoại em làm tóc cho em.”
“Em rất may mắn.”
“Anh cũng vậy mà.”
“Anh?”
“Anh có em, có mẹ, có ba thương anh, em trai em cũng rất sùng bái anh.”
Hạo Kiệt suy nghĩ một chút, mình đích xác rất may mắn, mình từ nhà Dật Yên lấy được rất nhiều tình thương yêu, cũng đền bù không ít thiếu sót của cha mẹ.
“Anh xác thực rất may mắn. Anh còn nhớ em rất thích khóc!” Hạo Kiệt hài hước nói.
“Em?” Dật Yên chỉ chỉ vào mình “Anh nhất định là nhớ nhầm rồi, em tuyệt đối không thích khóc.”
“Vậy sao? Vậy là ai len lén rơi nước mắt khi không thấy ba mẹ tới đón?”
Nghĩ đến lần “chú ý” đầu tiên đến Hạo Kiệt, cũng là cảnh tượng như thế, cô muốn chối bỏ cũng không được, chỉ có thể xấu hổ nói “Thỉnh thoảng.” Vì để tránh Hạo Kiệt nhạo báng cô lần nữa, cô chuyển đề tài, nói “Lúc đến Đài Bắc, chúng ta đi thăm chú Vĩnh đi.”
“Được thôi! Lâu rồi anh cũng không thấy cậu!”
***************************
Trở lại Đài Bắc, bọn họ đi tới một biệt thự bên hồ, xây dựng theo phong cách Châu Âu được canh giữ nghiêm ngặt.
Biệt thự này diện tích ước chừng một ngàn thước, phòng ốc chỉ chiếm tầm ba trăm mét, còn lại là vườn hoa, hồ bơi, nhà để xe. Người ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ đây là chỗ ở của một phú thương giàu có, không thể nghĩ tới chủ nhân nơi này lại có thể hiệu lệnh toàn bộ xã hội đen Đài Loan – là lão đại đầu rồng.
Lần đầu tiên Dật Yên đến đây, còn cười nói “Chú Vĩnh, may rằng chú là xã hội đen, nhiều huynh đệ, chứ nếu không, người bảo vệ, nhân viên, trang bị cho hệ thống an toàn, cũng không biết là giá lên tới tận bao nhiêu.”
Khi đó Vu Vĩnh minh, mặc dù còn chưa được xưng là đầu rồng, nhưng cũng đã là nhân vật kiệt suất của xã hội đen, bị một cô gái mười ba tuổi đàm luận như thế, thật có chút dở khóc dở cười. Hắn chỉ có thể cười khổ, hắn vừa yêu lại vừa sợ Dật Yên.
Hắn không chỉ thích cá tính thẳng thắn, quả quyết của cô, mà cô còn có bà mẹ trẻ tuổi hài hước. Mỗi lần sờ tới vết cắn ở bắp đùi, hắn lại nhớ tới Dật Yên. Bởi vì đây chính là kí hiệu cô để lại trên người hắn. Vì thế, hắn sợ cô, nhưng cũng lại thương yêu cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT