Dật Yên nắm tay Hạo Kiệt trực tiếp đi tới rừng trúc Mạnh Tông. Khu rừng được bao phủ trong gió, núi và sương vẫn như trong trí nhớ của cô.

"Oa! Thật là đẹp, thật thoải mái! Thật mới mẻ." Dật Yên không nhịn được hít sâu vài hơi.

"Anh thật không biết không khí lại có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung! Hay là anh nghe lầm? Em nói là cảnh sắc nơi này? Chỉ là dùng từ mới mẻ hình dung cảnh sắc này, tựa hồ có chút. . . . . ."

Dật Yên thấy Hạo Hiệt thay đổi thần sắc nghiêm túc thường ngày, hài hước nhạo báng cô. Cô cũng chỉ hi vọng anh có thể vẫn tiếp tục giữ vững như thế.

Cô cười cười, không thuận theo trả lời: "Anh biết rõ là em nói cảnh sắc nơi đây thật đẹp, thoải mái và mới mẻ là chỉ không khí yên tĩnh nơi này."

"Anh phải biết sao?"

Dật Yên không để ý tới anh, tự mình nói: "Không biết ánh mặt trời xuất hiện, gió núi rút đi, cảnh có còn đep. như vậy không?"

Hạo Kiệt nắm chặt tay cô nói: "Có một số việc, truy cứu quá mức, có lúc đối với mình ngược lại là một loại tổn thương. Đã như vậy, sao không duy trì hiện trạng?"

"Tỷ như?"

"Mỗi người có hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, tạo ra cá tính mỗi người cũng không giống nhau, nếu muốn truy cứu nguyên nhân kia, có lúc sẽ tạo thành tổn thương cho chính mình hoặc cho đối phương."

Trực giác Dật Yên tự nói với mình, người đang ví dụ chính là bản thân anh .

Cô có thể tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân kia? Hay là giống hy vọng, bảo vệ thực trạng bây giờ của nó? Lần này cô trở về nước, không phải là vì hiểu rõ anh hơn sao"

Cô quyết định có kỹ xảo hỏi thăm, dịu dàng cười nói: "Xem ra trong số bạn bè của anh, nhất định từng có người giống như thế, có chuyện gì sao?"

Hạo kiệt nhìn ánh mắt dịu dàng khích lệ của cô, chần chờ một chút, liệu có nên nói ra hay không.

"Nếu phải nói, chúng ta ngồi xuống trước." Hạo Kiệt và cô tìm một, mới còn nói: "Đây chính là một câu chuyện vừa dài vừa xưa !"

"Có một cậu nhóc, cậu là con trai độc nhất trong nhà, hoạt bát, hiếu động, nhất là lúc đi học rất thích hỏi tại sao? Ở trong mắt người bình thường, cậu chắc hẳn là tâm can bảo bối của cha mẹ, không phải vì cậu là con trai độc nhất sao?"

"Chỉ là, sự thật cũng không phải như thế, cha của cậu bé là quân nhân chuyên nghiệp, mẹ thì xuất thân từ một nhà quyền thế xã hội đen. Cha cậu không hiểu cái gì gọi ‘ yêu giáo dục ’, mẹ cậu cũng không muốn quản. Vì vậy, chuyện gì cha cậu cũng tự quyết."

Ánh mắt của Hạo Kiệt xa vời trong không trung, tựa hồ hồi tưởng lại tình cảnh khi còn bé. Dật Yên không dám hỏi, cũng không dám động, cô hy vọng có thể để cho anh nói thoải mái, cô chỉ cầm chặt tay của anh.

"Nghề nghiệp như thế khiến cha cậu bé không thể thường xuyên về nhà, tuy có sắp xếp nhưng cũng không có biện pháp để về nhà mỗi ngày. Có lẽ cũng vì vậy mà ông sinh ra cảm giác xa lạ với cậu."

"Mỗi lần cha trở về, cậu bé luôn run run rẩy rẩy. Cậu nhóc ngoan ngoạn bình thường, nhưng là mỗi một lần cha trở về lại làm mẹ luôn là oán trách cậu luôn hỏi này hỏi kia, chọc giận bà.

Lần thứ nhất, lần hai, về sau cha cậu nghe chán rồi, mắng không được, sẽ đánh thôi."

"Có một lần, người cha kia đã làm cậu bị thương. Năm ấy, cậu mới học lớp 3, bị cha đánh, đầu đụng vào tường, cậu chỉ cảm thấy muốn bất tỉnh, sau đó bụng lại truyền tới cơn đau đớn do cha cậu đá vào."

"Cậu không có biện pháp đứng lên, ngay cả sức lực giơ tay bảo vệ mình cũng không có. Thật vất vả lắm chờ cha đánh mệt xong, cậu khôi phục một chút hơi sức, vội vàng đứng lên, chạy cách xa cha."

"Cậu bị hành động của cha dọa sợ, trước dù cha có đánh cậu nhưng cụng không mạnh tay giống như hôm nay. Cậu muốn bảo vệ mình, dựa vào chút hơi sức cuối cùng vọt đén phòng bếp lấy dao.

Thật ra thì cậu cũng không tính giết cha, cậu chỉ hy vọng cha không đánh cậu nữa."

"Cha của cậu thấy cậu lấy dao, lớn tiếng la hét: ‘ Phản, phản, thằng con này lại dám giết tôi. ’ cha cậu chỉ vào cửa, muốn cậu cút đi ngay lập tức."

"Hai tay cậu cầm dao, nhìn cha, mẹ, đối mặt với bọn họ, tập tễnh đi ra cửa chính."

Dật Yên chịu đựng không khóc, cô có thể cảm nhận được tình cảnh lúc ấy của anh. Anh bị chính cha mẹ của mình tổn thương thật sâu, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.

"Sau đó thì sao?" Dật Yên không nhịn được hỏi.

"Vừa ra cửa chính, cậu liền vứt bỏ dao, không biết đi bao lâu rồi, rốt cuộc thể lực cạn kiệt té ở bên đường, may mắn được cô Nhâm mang về nhà đi chữa thương.

"Cô giáo hỏi, cậu chỉ cúi đầu không nói, thật ra thì thầy nhìn thấy vết thương trên người cậu cũng phần nào hiểu ra mọi chuyện. Tình hình này, từ khi mẹ đưa cậu đến học với cô Nhâm là đã xảy ra rồi, một hai tháng, chuyện này tái diễn một lần."

"A!" Dật Yên không nhịn được thở nhẹ một tiếng, cô không biết khi còn bé Hạo Kiệt lại bị đánh nhiều như thế.

"Cô giáo rất hiểu rõ tính cách cậu nhóc kia. Trừ hoạt bát, hiếu động, ở trường cậu lúc nào cũng vô cùng tôn kính thầy cô, đối với bạn bè cũng rất tốt, cô không tin cậu lại hư tới bị cha mẹ đánh như vậy."

"Ai cũng không có chú ý tới đứa bé kia đi theo sau lưng cậu và cô giáo, trở về nhà núp ở ngoài cửa nghe lén."

"Tống Hạo Kiệt không thể nào vô cớ lấy dao ra như thế!" Cô giáo hỏi.

Cha mẹ của Tống Hạo Kiệt, Tống Tử Khánh và Vu Vĩnh Bình hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó Vu Vĩnh Bình mới nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là nó không nghe lời cha dạy dỗ nên ông ấy mới đánh nó mấy cái. Nó thế nhưng còn cố tình muốn tránh, ba nó nhất thời nóng nảy mới xuống tay có thể nặng chút. Thật ra thì nếu nó ngoan ngoãn đứng bị đánh đánh mấy cái, chờ ba nó hết giận thì cũng không xảy ra chuyện gì!"

Vu Vĩnh Bình trả lời cẩu thả, khiến cô giáo không dám gật bừa, nhưng cô cũng chỉ có thể nhẫn nại."Được rồi! Đã xảy ra chuyện gì đến nỗi Tống tiên sinh tức giận như thế?"

Vu Vĩnh Bình xấu hổ nói: "Điều này cũng cũng nên trách tôi! Thứ Hai tuần sau có buổi giao du, tôi không muốn cho A Kiệt đi. Nhưng nó cứ đòi đi, thế là khi ba nó trở về tôi liền méc."

"Sau đó?" Cô giáo thấy Vu Vĩnh Bình ấp úng như thế, tâm tình bất mãn đột nhiên dâng lên.

"Tôi nói cho nó biết là nó không thẻ đi. Tống Tử Khánh cường ngạnh trả lời."Nó cư nhiên hỏi tôi tại sao. . . . . ."

Vu Vĩnh nghe, không phục: "Đây là phản ứng bình thường của một đứa trẻ, hơn nữa nó đã mười một tuổi rồi, đã bắt đầu hiểu chuyện, nó đương nhiên muốn biết nguyên nhân cậu không cho nó đi.

"Đây chính là nguyên nhân khiến nó bị đánh?"

Thấy Tống Tử Khánh lặng yên không lên tiếng, ông biết mình không có đoán sai. Vu Vĩnh không kịp nói gì, cô giáo đã tức giận nói: " Việc đứa trẻ thích hỏi tại sao là chuyện rất bình thường, nó làm gì có lỗi? Lại nói, tôi nghĩ cháu bị đọa sợ nên mới làm ra hành vi như thế!"

"Tôi đang quản dạy con tôi!" Tống Tử Khánh không thừa nhận lỗi, vẫn cường ngạnh trả lời.

"Quản giáo đứa bé mà lại đánh lại đá? Hơn nữa đầu cậu bé sưng to như cái bánh bao thì sao đây?" Cô giáo kinh ngạc nhìn Tống Tử Khánh."Ông giống như bọn lưu manh bên ngoài mà đánh con như vậy sao!"

"Tôi . . . . ." Tống Tử Khánh á khẩu không trả lời được, ngẩn người tại đó.

"Không trách được A Kiệt muốn cầm dao tự vệ! Tống phu nhân, bà cư nhiên trơ mắt nhìn con trai của mình . . . . ." Cô giáo hoảng sợ nhìn đôi vợ chồng trước mắt ."Tôi làm giáo viên của Hạo Kiệt cũng hai năm rồi, mỗi một, hai tháng tôi đều dấu vết bị đánh trên người cậu bé. Tôi hỏi cháu, cháu luôn không chịu nói, chỉ tự trách mình không nghe lời, chọc cha mẹ mất hứng. Các người sao có thể nhẫn tâm vậy chứ!"

Tống Tử Khánh nghe lời cô giáo vừa nói, thẹn quá thành giận nói: "Tôi đang quản dạy đứa nhỏ, mắc mớ gì tới cô? Cái thằng con bất hiếu này tôi đã sớm không muốn rồi. Nó biến thành như vậy, cái người làm giáo viên như cô mới cần tỉnh lại, tỉnh lại đi, cô thế nào thì sẽ dạy học sinh thế đấy!"

"Tống tiên sinh! Ông. . . . . ." Cô giáo giận đến nói không ra lời.

"Còn anh nữa!" Tống Tử Khánh chỉ vào Vu Vĩnh nói rõ: " Có loại người cậu xã hội đen như anh nên nó mới có những hành động lưu manh như thế!"

"Cậu nói cái gì vậy? !"

Vu Vĩnh tức giận muốn đánh Tống Tử Khánh, nhưng tay chưa kịp giơ lên thì đã nghe một tiếng "Phanh" ở ngoài cửa. Hắn chạy ra ngoài, lại thấy đến Tống Hạo Kiệt té ở ngoài cửa, trong miệng còn có máu chảy ra.

"Nhanh lên đưa nó đi bệnh viện!" Cô giáo nóng nảy nói.

Vu Vĩnh ôm lấy Hạo Kiệt, lập tức đưa cậu tới bệnh viện.

*************************

"Không nghĩ tới trận đòn này lại hại cậu nằm viện hai tuần lễ. Sau đó bởi vì sức khỏe suy yếu, cậu phải nghĩ học một năm ở nhà dưỡng bệnh !" Hạo Kiệt lắc đầu mà thở dài . Chuyện này bây giờ anh kể ra cũng như là chuyện của người khác vậy, hoàn toàn không liên quan đến anh.

"Từ lúc đó trở đi, cậu bé vẫn luôn ở nhà của cậu đúng không?" Dật Yên nén lệ hỏi.

"Cậu ở cùng cậu hai năm, sau lại nương nhờ nhà chú." Hạo Kiệt đưa mắt nhìn phương xa nói.

"Vậy cha mẹ anh. . . . . . Thật xin lỗi!" Dật Yên vội vàng nói xin lỗi.

"Không sao! Đứa bé kia chính là anh." Hạo Kiệt thu hồi tầm mắt nhìn Dật Yên bên cạnh.

Cô không nhịn được rơi nước mắt, bật khóc ở trong ngực anh, ôm chặt lấy anh. Cô vì tuổi thơ của anh mà khóc, vì cha mẹ đối xử như thế với anh mà đau lòng.

"Nha đầu ngốc, đều đã qua rồi, còn khóc làm gì?" Hạo Kiệt vỗ nhẹ lưng của cô an ủi.

"Bọn họ tại sao có thể đối đãi với anh như vậy! Tại sao có thể?" Dật Yên buồn bực nói.

Theo tiếng khóc của cô, cảm giác chết lặng trong lòng anh giờ biến mất, thay thế vào đó chính là đau lòng. Bởi vì cô khóc thút thít mà cả người run rẩy làm anh có chút đau xót nhưng vết thương trong anh dường như có cảm giác được cô vuốt ve, an ủi.

Dật Yên cảm giác mình bình tĩnh hơn, thút tha thút thít mà nói: "Chẳng lẽ từ lần đó về sau, bọn họ cũng không tới thăm anh nữa?"

"Không có!"

"Bọn họ. . . . . ."

"Có lẽ là đau lòng đi!" Hạo Kiệt trải qua mới vừa một đoạn chuyện cũ, muốn nhìn nó theo một góc độ khác.

"Đau lòng?" Dật Yên ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hiểu rõ nói;"Bởi vì một lần kia, bọn họ hại anh nằm viện hai tuần lễ, sau đó suy nghĩ một chút cảm giác mình có lỗi sao!"

"Chắc là vậy! Nếu không ông ấy đại khái sẽ đem tài sản quyên cho quốc gia, mà không phải để lại cho anh gây dựng sự nghiệp." Anh cảm thấy Dật Yên run run, kéo cô nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói đi!

"Không đi mau thì em cũng bắt đầu phát run đó!"

Hạo Kiệt khoác vai cô, cô trở về ôm hông của anh. Anh là vì cung cấp thân nhiệt mình để sưởi ấm cho cô, cô là vì đến gần anh hơn.

Đi một đoạn đường dài, Dật Yên đã không cảm thấy lạnh, nhưng cô vẫn rời khỏi bên cạnh anh, anh cũng không thu tay về.

Hai người yên lặng đi hồi lâu, cô mới mở miệng nói: "Thật ra thì, em nghĩ bác trai đối đãi với anh như thế, có lẽ ảnh hưởng bởi giáo dục ngày xưa! Ở thời bác trai, để ý chính là tuyệt đối phục tùng, cho nên ông mới nghiêm nghị như vậy."

"Những thứ này anh cũng có nghĩ tới, chẳng qua là anh vẫn có chút không có thể quên được." Hạo Kiệt thở dài mà nói.

"Thật ra thì, em đang suy nghĩ thêm một điều nữa, cũng là bởi vì bác trai thường năm đều ở trong bộ đội, mỗi lần về nhà là một lần anh lại lớn hơn rất nhiều. Ông sẽ cảm thấy mình bỏ qua thời kỳ lớn lên của anh, hơn nữa bác gái ‘ nói xấu việc nhà ’." Thấy Hạo Kiệt thú vị, nhướng cao lông mày nhìn cô, Dật Yên cười cười: " Chỉ là bác gái nói chuyện không có kỷ xảo, khiến bác trai tưởng rằng bà đang oán trách."

"Sau đó. . . . . ."

"Sau đó ông cảm thấy nuôi dạy con cái là trách nhiệm quan trọng của người cha. Mà ông lại không làm được, ông cảm thấy thật có lỗi với bác giá. Lại nói, không phải cha anh rất yêu vợ sao!" Dật Yên hài lòng cực kỳ với giải thích của mình.

"Là thế! Cộng thêm đánh là tình, mắng là yêu!" Hạo kiệt đùa giỡn nhìn cô.

"Đây có lẽ là. . . . . . Có chút quá mức!" Dật Yên lầu bầu mà nói.

"Được rồi! Những thứ này anh đều biết, cũng đều đã hiểu."

"Nhìn! nhà trúc kìa."

Dật Yên mừng rỡ khác thường leo lên bậc thang, thấy hai chữ lớn, nhà trúc.

"Khi còn bé em từng xem qua một bộ phim, tên là Thần Vụ. Khi đó phòng của nam chính, chính là lấy nhà trúc làm bối cảnh. Từ lúc đó trở đi, em thật hy vọng có một ngày mình cũng có thể ở tại nơi giống vậy."

Hạo Kiệt nhìn phong cảnh chung quanh đây, trừ nhà trúc, còn có một khu rừng trúc rộng lớn. Bất kể là gió núi vây lượn, hoàng hôn bao phủ hay giữa trưa ban ngay, nó vẫn hoàn mỹ như cũ, làm người ta đắm chìm, ở mãi không rời.

"Nếu như em nói sớm, nói không chừng anh có thể sắp xếp một chút!"

"Không biết ngoài kia còn taxi không nữa? Thôi, nói không chừng bên trong cũng không giống như vẻ hoàn mỹ bên ngoài của nó!" Dật Yên tự an ủi nói: "Vẫn là như vậy là tốt rồi!"

Dật Yên lôi kéo Hạo Kiệt đến thềm đá trước nhà trúc ngồi xuống, dựa vào bờ vai của anh tưởng tượng mình hạnh phúc ở nơi này.

"Nghĩ cái gì?"

"Có phải mơ ước nào cũng có thể thực hiện được không?"

"Cái đó phải xem bản thân nỗ lực bao nhiêu!"

"Nếu như. . . . . . Đã hết sức thì sao?" Dật Yên mê mẫn ánh mắt của Hạo Kiệt.

"Nếu như là em, anh tin tưởng em sẽ thành công."

"Thật sao?"

"Thật." Hạo Kiệt khẳng định, thành khẩn trả lời: "Chỉ cần em mở miệng, anh nhất định sẽ giúp em."

"Bất cứ chuyện gì?"

"Bất cứ chuyện gì!"

Ánh mắt dí dỏm lại xuất hiện trong mắt Dật Yên. Cô hỏi: "Này, nếu là chuyện hôn nhân, nối dõi tông đường thì sao đây?"

Hạo Kiệt bình tĩnh nói: "Chỉ cần em mở miệng yêu cầu, anh nhất định giúp một tay!"

"Nếu như, đối tượng là. . . . . ."

"Không nói hai lời! Thành toàn."

Nghe được cam kết son sắt của Hạo Kiệt, cô ngược lại một chút vui sướng cũng không có. Chỉ là cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này. Cô quyết định trước hết để cho anh yêu, để cho anh cưới cô, nếu không thể thực hiện được. . . . . .

"Em nhớ kỹ rồi, đến lúc đó anh cũng đừng đổi ý."

Hạo Kiệt chỉ là cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì nhiều.

"Đi lâu như vậy, chúng ta nên nghỉ ngơi trước. Ăn bữa trưa xong, ngủ một chút, chờ gần tối xem hoàng hôn hoàn mỹ ở nơi này."

Hạo Kiệt nghĩ Dật Yên có lẽ cả đêm chưa ngủ thật, mới hoạt động một buổi sáng mà cả người đã mệt mỏi như thế.

Sau buổi trưa thì Dật Yên rốt cuộc đã nghĩ ngơi hai tiếng rồi. Nằm ở trên giường nghe động tĩnh bên ngoài, cô khẳng định có thể Hạo Kiệt cũng chưa rời giường —— ít nhất cũng không có ra ngoài.

Nghĩ đến sáng sớm tuổi thơ của Hạo Kiệt, mặc dù không là tự nguyện, nhưng anh vẫn còn nói cho cô biết.

Điều này cũng giải thích tại sao cô biết anh thì anh đã trưởng thành như thế rồi. Thì ra là thái độ đối xử của cha mẹ với anh như thế làm anh trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Anh nhất định có đoạn thời gian không cách nào đối mặt mình, thậm chí tự trách do chính mình tạo ra như thế, để cho anh không cách nào như một đứa bé có cha mẹ làm bạn lớn lên.

Điều này cũng nói rõ Hạo Kiệt mỗi ngày luôn hy vọng về mái ấm gia đình như thế nào. Mỗi lần chỉ cần cha, mẹ đối anh tốt một chút. Thậm chí coi như một đứa con trong nhà, thưởng phạt phân minh cũng đủ khiến anh vui mừng rồi.

Có lúc anh sẽ vội vàng muốn hòa nhập với gia đình, có khi lại lui về một bên yên lặng nhìn. Hiện tại, cô cũng biết vì sao mẹ cô quan sát thái độ của anh. Thì ra là, mẹ đã sớm hiểu rõ tất cả, trừ để mặc cho anh lựa chọn gia nhập hoặc thờ ơ lạnh nhạt bên ngoài, thì mẹ cô luôn cho anh cảm giác được tôn trọng và coi trọng.

Mặc dù cô an ủi anh an ủi hắn, thậm chí tìm một lời giải thích "hợp lý" cho hành động của cha anh, nhưng điều này cũng chẳng thật sự hợp lý.

Hiện nay, bất kỳ một hành động nào của cha anh đối với một đứa trẻ đều có thể được xem là ngược đãi trẻ em. Ông ấy lại có thể đánh anh nằm viện, việc này thật sự làm cho người ta rất không thể tưởng tượng nổi. Cha anh được thừa hưởng giáo dục nghiêm khắc trong quân đội cũng là một nguyên nhân, nhưng là bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào, nhất là quân nhân, không phải có tự chủ hơn người khác sao?"

Cô chỉ có thể may mắn thay cho anh là mặc dù không có cha mẹ bên cạnh, nhưng anh vẫn có thể lớn lên, nhân cách không "vặn vẹo" như thế. Cô chỉ có thể cho là, trời cao đại khái đối với anh cũng không tệ lắm!

Chỉ là cái này cũng không biểu hiện là anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhớ mới quen anh thì thái độ của anh có thể dùng"Lạnh nhạt" để hình dung. Anh luôn giữ khoảng cách với người khác, có lúc còn lơ người ta luôn —— dĩ nhiên là ngoại trừ cô, mà cô cũng cho là đó là chuyện đương nhiên, nghĩ đến nay, anh luôn đối xử đặc biệt với cô.

Ngoài cửa tiếng của Hạo Kiệt truyền vào.

"Cô gái nhỏ! Tỉnh chưa?"

Dật Yên xoay người xuống giường mở cửa ra, liền nhìn thấy ánh mắt quan sát của Hạo Kiệt.

"Em không ngủ một chút à?"

"Có a! Hai giờ, em ngủ hai giờ rồi."

Thấy ánh mắt Hạo Kiệt không hài lòng lắm, cô mới biết, thì ra là anh nghĩ bản thân cả đêm không ngủ nên mới có thể đề nghị ngủ trưa. Cô rất cảm động, biết rõ anh từ trước đến giờ luôn quan tâm mình. Chỉ là lấy một người đàn ông bình thường khác mà nói, chăm sóc nàng tỉ mỉ chu đáo như thế đã có chút không dễ dàng gì, cho dù anh là một người xuất sắc.

"Được rồi! Đã mau sáu giờ rồi! Chúng ta đi tản bộ trước, gia tăng sự thèm ăn. Em nha! Thật sự quá gầy."

Nghe được cô chỉ ngủ hai giờ, đối với người cả đêm không chợp mắt lại hoạt động nguyên cả buổi sáng thì đó thật sự là quá ít, mà cũng chỉ có anh mới có thể ngủ ít như thế. Mặc dù không hài lòng, nhưng còn có thể tiếp nhận, có ngủ còn tốt hơn không ngủ.

"Nhanh một chút, mặt trời sắp xuống núi rồi !"

Hạo Kiệt thúc giục đẩy đẩy cô, nàng vội vã mang giầy."Đi thôi!"

Dật Yên kéo Hạo Kiệt đi tới cửa chính, cảm giác giống như là đôi vợ chồng già, có chút không được tự nhiên.

***********************

"Thật là đẹp!"

Xuyên qua phòng ăn, do ánh đèn chiếu vào, không khí bên trong phòng ăn tràn đầy dịu dàng, yên tĩnh. Cảnh vật bên ngoài qua ô cửa kính, hiển hiện ra không giống với cảm giác buổi sáng.

Lãng mạn, là từ chính xác nhất mà cô dùng để hình dung.

"Hiện tại em đã thấy được nhiều loại phong cách khác nhau, em tin chắc đây là nơi tốt nhất để hưởng tuần trăng mật. Thật đẹp, quá lãng mạn rồi !" Dật Yên dùng ánh mắt hớn hởn nhìn tất cả cảnh vật nơi đây.

"Nơi này rất đẹp, chỉ là, không nhất định là chỗ tốt nhất hưởng tuần trăng mật!" Hạo Kiệt nhún nhún vai cẩu thả nói.

"Tại sao?" Cái thái độ cẩu thả kia làm cô có chút không vui, ngay cả có thể dùng từ tức giận để hình dung.

"Đừng nóng vội, đừng nóng giận!"

"Em mới không tức giận!" .

Thấy Dật Yên tức giận nói, anh cũng không nói thêm gì, biết nhau nhiều năm như vậy, anh hiểu rất rõ cô.

Cô dĩ nhiên biết suy nghĩ của mình bị anh đoán trúng, này ít nhiều gì cũng là một trong những lý do khiến cô tức giận.

"Anh nói nó không phải là nơi tốt để hưởng tuần trăng mật, là bởi vì vợ chồng mới cưới trong mắt chỉ có đối phương, đâu còn có dư thừa thời gian để chú ý đến chuyện khác. Về phần lãng mạn, chỉ cần hai người yêu nhau ở chung một chỗ, bất kể thời gian, địa điểm, cũng rất lãng mạn, không cần đặc biệt đi tạo không khí!"

Lời của anh, cô dĩ nhiên đồng ý 100%, cô cũng cho là như thế. Nhưng mà điều này cũng để cho cô nghĩ đến một vấn đề khác.

"Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh từng trải nghiệm qua?" Biết rõ anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, không thể nào không có qua bạn gái, chỉ là nghĩ đến đây khả năng này, cả người cô liền không không thoải mái.

Ghen tỵ, đây là cô lần đầu tiên hiểu loại cảm giác này. Tư vị này thật là"Chua" a.

Anh cố tình trả lời: "Em cho là thế nào?"

Bộ dáng nổi đóa của Dật Yên, làm anh buồn cười lại không dám cười, anh sợ nụ cười này sẽ làm cô tức giận mà khóc, hơn nữa sẽ giận dỗi anh, đây mới là điều anh lo lắng. Dật Yên bĩu môi làm anh muốn cúi người chộp lấy đôi môi cô, nhưng mà anh cố khắc chế mình không thể có hành động như thế.

Hạo Kiệt trong nội tâm cười khổ, anh sao có thể nói cho cô biết, đó là bởi vì khi cô ở bên cạnh, anh mới có cảm giác!

"Thôi! Em hiện tại cũng muốn biết, ban đầu tại sao anh lại muốn mở trưng tín xã?" Dật Yên cảm thấy mình đang lãng phí thời gian cùng anh tức giận, không bằng lợi dụng thời gian này hiểu rõ anh hơn!

"Em có biết thời gian anh nhập ngũ, anh chỉ là một binh nhì. Khoảng thời gian ở đó anh được tiếp xúc với việc huấn luyện, cũng bắt đầu sinh ra hứng thú với phương diện này. Còn nữa, anh cũng không thích công việc của chín năm trước, lúc đó anh mới học tới cao trung, muốn tìm một công việc thích hợp mà mình yêu thích, hoàn toàn không có khả năng."

"Cho nên, anh mới mở ‘ Hắc thiên sứ ’?"

"Không sai!" .

Người hầu bàn đưa bữa ăn tới, bọn họ vừa dùng cơm, vừa tiếp tục trò chuyện.

"Tại sao gọi là gọi ‘ Hắc thiên sứ ’?" "Nghe thật hay!"

Thấy một mảng hồng hồng trên mặt anh thì cô biết cũng không phải "nghe thật hay" .

"Để cho em đoán một chút!" Dật Yên theo thói quen nghiêng đầu suy tư, chốc lát nữa cô nói: "Người bình thường cho là thiên sứ là sứ giả của thượng đế, là thiện lương, lấy giúp người làm niềm vui, cũng đại biểu ánh sáng."

"Gọi là gọi Hắc thiên sứ, trừ hy vọng có thể giống như thiên sứ, hơn nữa ở trong bóng tối cũng có thể tự do như thế. Ở trong bóng đêm cũng cần thiên sứ quản thúc tất cả, có đúng hay không?"

"Chẳng qua là cá tên thôi! Thuần túy là vì hấp dẫn người ta, dễ nhớ. Anh cũng là muốn làm ăn thôi!"

Dật Yên nghe anh nói hời hợt như thế , có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân. Chỉ là từ ánh mắt né tránh và khuôn mặt ửng hồng của anh, cô tin tưởng những lời mình nói hoàn toàn chính xác.

Cô còn từ cậu Vu Vĩnh biết, có lúc anh cũng không thu phí vì hoàn cảnh kinh tế của khác hàng khó khăn, thậm chí còn tự móc tiền túi ra giúp đỡ.

để hòa tan bầu không khí không được tự nhiên, cô đổi đề tài nói: "Ở Mĩ, một trong những thu hoạch lớn nhất là hiểu rõ về xe. Ở nơi nào, bất kể nam hay nữ đều biết một chút về xe."

"Em cũng là?" Hạo Kiệt rất khó tưởng tượng được cảnh Dật Yên chui vào gầm xe.

"Dĩ nhiên!" Thấy ánh mắt không dám tin của Hạo Kiệt, cô biết anh nhất định cho là cô chỉ biết sửa xe.

Trời ạ! Sửa xe? Chỉ sợ ngay cả máy móc chiếc xe này nằm ở chỗ nào, cô còn không biết rõ nữa kìa! Ngay cả việc đổi lốp cơ bản nhất cô còn chưa từng làm qua nói chi đến sửa xe! Đến cô cũng khó mà tưởng tượng ra được tình cảnh đó.

"Em ngay cả những điều cơ bản còn không biết." Dật Yên tự giễu cười cười, mới nói:"Em ngay cả thay lốp xe, cái kích nên mở đâu cũng không biết." Dật Yên cười cười tự giễu rồi mới nói: "Anh nói là Aidaeomwo chính là hãng xe hơi số một Italy, giống như Ferrari, Porsche, người thành lập đều từ Alfa tách ra tự lập nên, vì thế nó cũng có thể coi là mẫu xe thể thao." Dật Yên có chút đắc ý nói.

Dật Yên nói là những thứ này, thật ra thì anh đã sớm biết, chỉ là khi nghe cô nói thì hay hơn so với xem tập chí nhiều.

Nhìn thấy dáng vẻ cảm thấy hứng thú của Hạo Kiệt, cô hưng trí bừng bừng nói tiếp: "Những năm 1930s, cũng là thời kì chiến tranh thế giới thứ 2, rất nhiều người mua Benz, BMW, thậm chí Rolls-Royce, nhưng lại không mua nổi Alfa, cũng giống như nhà độc tài Benito Mussolini của Italy lúc đó, dùng nó làm phương tiện di chuyển, là có thể hiểu được địa vị của nó trên thị trường xe rồi."

"Anh đại khái không biết còn có một loại Lamborghini, cũng là một trong năm xe nổi tiếng nhất thế giới. Nó đặc biệt là bởi vì cửa có thể kéo lên, hơn nữa sườn xe phía sau song song như đôi cánh."

"Người thành lập Lamborghini là một nông dân kiêm sửa chữa máy móc. Có một ngày, ông ta chạy đi tìm ngài Ferrari nói cần hộp số bị lỗi, trả về đề nghị của hắn." Dật Yên tạm dừng một chút, uống miếng nước.

"Ferrari tiên sinh nhất định không để ý tới ông ta!" Hạo Kiệt hiểu, cười.

"Đúng vậy! Làm sao anh biết?"

"Bản tính con người thôi! Bản thân ông ta là nhà chế tạo cũng như sản xuất xe thể thao, lúc đó đã có chút danh tiếng rồi, ông ta làm sao chịu nghe một người không phải là công nhân nói? Huống hồ ông ta chỉ là "kiêm" sửa chữa máy móc!

"Đúng thế! Ngài Ferrari đúng là như thế. Ông ta khinh thường nói với hắn: "Một kẻ sửa máy móc nông nghiệp như anh mà phải tới dạy tôi sản xuất xe thể thao thế nào à?!" Lại còn rất không khách khí đuổi hắn, ngài Lamborghini rời đi với nhục nhã vô cùng to lớn, không lâu sau đó thành lập hãng Lamborghini, trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Ferrari, hơn nữa tạo hình của nó so với của ông ta càng kiên cố hơn, phong cách hơn, càng có hơi hướng của xe thể thao hạng sang, giá trị ước khoảng một ngàn hai trăm vạn đài tệ trở lên.

"Xem ra về phương diện xe cộ, em còn hiểu biết hơn anh nhiều!" Hạo Kiệt mỉm cười nhìn cô.

Ban đầu Dật Yên nghiên cứu xe, trừ bởi vì ở Mĩ rất thịnh hành, chủ yếu nhất là lúc ấy Hạo Kiệt cũng rất mê xe thể thao. Cả nhà sau khi di dân qua Mĩ xong, vì tịch mịch và cân tăng cường khả năng nói tiếng Anh, cô mới bắt đầu nghiên cứu xe với hi vọng có một ngày có thể cùng thảo luận về các loại xe với Hạo Kiệt.
sssssssssssssss

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play