“Làm sao rồi?” Hạo Kiệt mới vừa phòng tắm đi ra ngoài, liền thấy Dật Yên đi đi lại lại ở trong phòng.

Dật Yên dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đáng thương.

“A Kiệt, nếu em lầm thì sao? Em thật sự sợ!”

Hạo Kiệt đi tới khoác vai cô, ngồi xuống cạnh giường.

“Sẽ không sai, cho dù là em sai, chúng ta cũng sẽ không để cho hung thủ thực sự thương hại tới Hàn Suối.” “Em...” Dật Yên vẫn lo lắng chần chờ.

“Yên tâm, chúng ta không phải đã thương lượng cùng chú Hiên, đây là phương pháp tốt nhất, chúng ta muốn bắt hung thủ, không phải là muốn hại Hàn Suối.” Hạo Kiệt thấy Dật Yên không chắc chắn, động viên tinh thần cô.

“Ngủ đi! Sáng mai có một đống công chuyện đó!” Anh khéo chăn ra, dụ dỗ Dật Yên lên giường ngủ.

Dật Yên rúc vào bên cạnh Hạo Kiệt, tựa đầu vào ngực của anh. Hạo Kiệt cũng ôm lấy cô. Cô thư thái thở ra một hơi, mỗi lần vùi vào lòng Hạo Kiệt đối với cô đã trở thành một loại hưởng thụ. Hạo Kiệt thỏa mãn ôm lấy Dật Yên. Mặc dù ôm giai nhân ở trong ngực, khó tránh có một bộ vị của thân thể chịu đủ hành hạ, Nhưng là, cảm giác thỏa mãn lại nhiều hơn, nên chuyện này còn có thể chịu đựng được.

Dật Yên xoay người đối mặt với Hạo Kiệt, khẽ đặt tay trên lồng ngực anh. Trong lúc vô thức, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn lên đó.

Hạo Kiệt một thân quần áo thoải mái. Anh vốn không thích mặc đồ ngủ, nhưng vì Dật Yên nên đành phải lấy quần áo thoải mái thay thế. Chất liệu y phục không phải dày như sợi bông, nhưng cũng không phải mỏng như tơ. Hết lần này tới lần khác, Dật Yên cách y phục vẽ vòng tròn, mỗi một nét, mỗi một vòng, cũng kích thích anh.

Hạo Kiệt không nhịn được, nhẹ cầm lấy tay Dật Yên, ngăn cản cô tiếp tục cử động trêu đùa này.

Dật Yên kinh ngạc nghe được tiếng tim của Hạo Kiệt đập nhanh, hơn nữa lại thấy Hạo Kiệt ngăn cản động tác của tay cô. Vốn chỉ là nhẹ nắm, hạn chế cử động của cô, lúc này lại thành lôi kéo, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay. Theo động tác vỗ về nhẹ nhàng này, cô thấy một loại lực từ bụng dâng lên, truyền tới toàn thân. Loại cảm giác này làm cho cô không biết làm thế nào, đây là kinh nghiệm chưa từng có.

Trong nháy mắt cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hạo Kiệt. Trong mắt anh có dục vọng nồng đậm, cứ như vậy mà hiện ra một cách trần trụi. Ngay từ lúc cô lên giường, Hạo Kiệt đã đem ánh đèn trong phòng chuyển sang mờ mờ tối. Bọn họ đã thích ứng loại ánh sáng này, có thể nhìn vẻ mặt của đối phương rõ ràng, không sót gì.

Thấy Hạo Kiệt như thế, ngược lại Dật Yên lại trở lại bình thường.

Có lẽ là do ánh sáng nhu hòa, có lẽ là do tình dục trong mắt Hạo Kiệt, tay Dật Yên vốn đang đặt ở lồng ngực của Hạo Kiệt, nhẹ nhàng thoát khỏi cái nắm của anh, khẽ nâng lên xoa gò má anh.

Dật Yên chỉ biết là, cô muốn hôn Hạo Kiệt. Cô chủ động nhẹ nhàng tiến gần Hạo Kiệt, thử chạm qua, rồi lớn đảm đưa đầu lưỡi khẽ mở môi Hạo Kiệt.

Chỉ nghe thấy Hạo Kiệt thấp giọng lên tiếng rên rỉ. Sau đó anh liền buông tha chống cự, đem môi mở ra, cũng đem đầu lưỡi quấn quít cùng cô. Hạo Kiệt đã không cách nào nhịn được loại nhu tình tiếp xúc này của Dật Yên. Anh dành lại chủ động, thật sâu hôn cô, tăng thêm sức mạnh vào môi và đầu lưỡi. Nụ hôn lúc này có chút cướp đoạt cùng sự nhiệt tình.

Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã thay đổi vị trí. Dật Yên nằm ngang ở trên giường, tay Hạo Kiệt chống ở phía trên, tránh cho thể trọng của mình ép cô không thở nổi.

Sau một hồi, nhiệt độ hai người đều lên cao. Cả hai đều hít thở không ngừng.

Hạo Kiệt kết thúc nụ hôn này, hít sâu khí, cố gắng khống chế dục vọng của mình.

Dật Yên từ nụ hôn nhiệt tình thở gấp, muốn làm giảm nhịp tim của mình. Cô thấy mồ hôi trên trán Hạo Kiệt. Cô biết trời không quá nóng mà là nhiệt lực của hai người thúc đẩy Hạo Kiệt như thế. Cũng là do anh đang hết sức khống chế dục vọng của mình, sợ hù dọa cô. Cô cũng biết Hạo Kiệt đem quyền quyết định giao cho cô, để cô quyết định tốc độ tiến triển, cũng như sắp xếp gọn gàng để cho cô thích ứng cũng như quyết định bước kế tiếp.

Vì vậy cô đưa tay vào trong quần áo của Hạo Kiệt, lớn mật khẽ vuốt lấy da thịt dưới y phục của anh.

“Dật Yên?” Hạo Kiệt thấy Dật Yên nhẹ chạm da thịt trước lồng ngực, ánh mắt ngạc nhiên: “Em xác định sao?”

Thấy trong mắt cô có khẩn cầu cùng tò mò, Hạo Kiệt không biết mình nên cao hứng hay là nên dừng lại?

“Không muốn...” Dật Yên thấy trong mắt anh có giãy giụa, lập tức lên tiếng cấm chỉ. “Em nghĩ muốn nhìn anh, sờ anh, em nghĩ muốn... anh!”

Tất cả lý trí của Hạo Kiệt theo mỗi một chữ một câu của cô, lặng lẽ điểm từng giọt, từng giọt. Anh biết cô lấy hết dũng khí mới dám nói như thế, nếu mình cự tuyệt cô, chỉ sợ cô sẽ lầm tưởng là mình không muốn cô.

Trời mới biết, anh muốn cô! Muốn cô đến đau đớn.

Vì không muốn thương tổn tự ái của cô, lại càng không muốn cho cô hiểu lầm, anh sẽ không để cho mình và cô hối hận, anh quyết định --- muốn cô.

Anh mang áo cởi xuống, để cho cô có thể không chút kiêng kị vuốt ve anh, mà mình thì hôn nhẹ cô, từ trán, mắt, mũi, đến môi.

Hạo Kiệt dọc theo đường cong ở cổ Dật Yên, khẽ hôn đến bả vai, những nụ hôn liên tiếp làm Dật Yên không nhịn được khẽ run, rên rỉ lên tiếng. Cảm giác tiếp xúc từ tay anh làm cô không thể khống chế mà lưu lại vết móng tay trên lưng anh.

Dật Yên chẳng biết áo ngủ của mình đã bị Hạo Kiệt cởi xuống từ lúc nào. Đến khi anh hôn đến nụ hoa trước ngực cô, cô nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình cùng với cảm giác run rẩy toàn thân, loại cảm giác đó trước nay chưa từng có. Cô luân hãm vào trong vòng xoáy tình dục, chỉ cảm thấy mỗi địa phương mà môi cùng ngón tay khẽ vuốt của Hạo Kiệt đi qua đều nóng rực, như thể cần được giải cứu. Cô biết, chỉ có Hạo Kiệt mới khiến cho mình như thế.

Khi da thịt trần truồng của Hạo Kiệt và Dật Yên chạm nhau, anh cảm thấy cơ thể Dật Yên cứng một cái.

Biết rõ sẽ làm mình thống khổ, anh vẫn hỏi: “Muốn anh dừng lại sao?”

Dật Yên sửng sốt một chút mới hiểu rõ ý tứ của Hạo Kiệt.

“Anh dám!” Dật Yên làm bộ tức giận nói “Nếu anh dám dừng lại vào lúc này, em nhất định sẽ cầm dao đuổi giết anh!” Điều này không thể xảy ra, chỉ tiêu biểu rằng cô không muốn dừng lại.

Cô biết, lấy tình trạng sinh lý hiện giờ của Hạo Kiệt mà nói, nếu yêu cầu bất kì phái nam nào dừng lại vào lúc này cũng đều khó khăn thống khổ. Nhưng anh vẫn hỏi cô lần nữa, cũng cho cô cơ hội quyết định lần cuối, có thể thấy được anh tôn trọng cùng yêu thương cô đến mức nào.

Hạo Kiệt khẽ cười tiếp nhận uy hiếp. Anh biết cô không có kinh nghiệm, nên anh lại lần nữa trêu đùa cô, để cho cô có thể nguyên vẹn chuẩn bị xong mà đón anh. Anh có kiên nhẫn.

Dật Yên bị Hạo Kiệt trêu chọc, giác quan bén nhạy đến cực điểm. Cô thấy áp lực trong cơ thể, cảm thấy mình khẩn cấp hơn, nhu cầu hơn... hai tay của cô mê loạn vuốt ve anh.

Khi ngón tay Hạo Kiệt chạm vào vùng đất giữa hai chân, cô mới biết thì ra mình đã trần như nhộng.

“Yêu em!”

Hạo Kiệt xác định Dật Yên đã chuẩn bị xong, lại nghe âm thanh rên rỉ sụt sùi của Dật Yên. Hạo Kiệt lần nữa nhẹ nhàng đến vị trí của Dật Yên, cẩn thận tiến vào trong cơ thể cô...

Khi anh chạm tới màn chắn xử nữ, anh dừng lại nói: “Tín nhiệm anh!” Thấy Dật Yên gật đầu, mới dùng một chút lực xông qua chướng ngại kia.

Nghe được tiếng kêu thống khổ của Dật Yên, Hạo Kiệt dừng lại chờ cô thích ứng sự hiện hữu của anh. Anh nhẹ nhàng yêu thương hôn cô, trêu chọc cô, cho đến khi cô giãy dụa thân thể để ám chỉ, anh mới bắt đầu chậm rãi di động.

Làn sóng va chạm, mỗi lần lại mang đến một khoái cảm sâu hơn. Mỗi một lần cô cho rằng mình không cách nào chịu đựng nữa, lại là một lần cô tiếp nạp nhiều hơn. Cho đến khi cô cho rằng mình đang ở trong tinh không, tự do như thế, vui vẻ như thế, phảng phất như thể cô đã có tất cả mọi thứ.

Anh vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở ân ái của bọn họ tràn ngập bốn phía, uốn lượn quanh quẩn nhắc nhở anh rằng, bọn họ vừa mới cùng tận hưởng niềm tuyệt vời. Nghe được tiếng thở dốc của Dật Yên, anh cảm thấy thật thỏa mãn, thật vui vẻ.

Dật Yên qua một lúc lâu mới trở lại thực tế, vừa nghĩ tới mình chủ động yêu cầu, cô đỏ bừng mặt. Mở mắt ra, thấy Hạo Kiệt đang lấy cùi chỏ chống thân thể ở phía trên nhìn cô.

“Anh hối hận?”

“Em hối hận sao?” Hạo Kiệt hỏi ngược lại cô.

Dật Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn lồng ngực của anh nói: “Em... mới vừa... giống như... giống như...” Dật Yên nhìn anh thật nhanh một cái, ánh mắt lại rũ xuống nhìn lồng ngực.

“Quá... quá...”

Nhưng thấy Hạo Kiệt một chút ý tứ giúp cô cũng không có, cô xấu hổ, gấp đến độ nước mắt chảy xuống.

“Anh yêu em!”

Cho là mình nghe lầm, Dật Yên mở to mắt nhìn Hạo Kiệt.

“Anh yêu em!”

Rốt cục xác định là mình không có nghe lầm, cô tuôn ra nước mắt mừng rỡ.

“Em cũng yêu anh! Yêu đã thật lâu, thật lâu!”

“Anh biết, anh cũng vậy!”

Hạo Kiệt cúi đầu, hôn nước mắt của cô. Vì yêu thương lẫn nhau, cảm ơn trời xanh đã thành toàn.

“Anh làm em đau.” Giọng anh tràn đầy thương yêu.

“Chỉ là thoáng qua mà thôi.” Dật Yên lấy được cam kết tình cảm của Hạo Kiệt, cả người cũng nhẹ nhàng đi. “Mẹ nói không sai một chút nào.” Dật Yên nhíu lỗ mũi nói.

“Mẹ nuôi ít khi nào nói sai, bất quá mẹ đã nói cái gì với em?” Hạo Kiệt tò mò hỏi.

“Những người mẹ khác thường sẽ nói những chuyện như vậy cho con gái, nhưng mẹ chưa bao giờ nói. Dĩ nhiên là lúc đi học ở nước Mĩ, trường học cũng không kiêng kị thảo luận vấn đề này, bất quá...”

“Thiếu hụt cảm giác chân thật.” Hạo Kiệt hiểu rõ nói tiếp.

“Đúng vậy. Em đã hỏi mẹ, mẹ chỉ nói với em, nếu em yêu một người đàn ông, không vì thời gian, vì khoảng cách mà thay đổi, đó chính là ‘chân ái’. Khi đó, nếu như anh ta và em cùng có cảm giác giống nhau, vậy em có thể đem mình giao cho anh ta. Bởi vì yêu, có thể bù đắp những điều em không biết, những nơi em không biết, có thể giao phó hết thảy cho anh ta.”

“Vả lại, loại chuyện như vậy, phải là sự thân mật của cá nhân, chỉ thuộc về hai người với nhau. Để cho người yêu nhau cùng nhau học tập, thích ứng, phối hợp vừa vặn với nhau. Mẹ nói như vậy, có đúng hay không?”

“Rất đúng!” Hạo Kiệt cảm tạ Dật Yên có một người mẹ vừa tỉ mỉ chu đáo lại vừa sáng suốt đến như vậy. “Anh yêu em.”

“Me too.” Dật Yên cảm động trả lời.

Thấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt áo của Dật Yên, Hạo Kiệt không nhịn được lại cúi đầu hôn sâu cô.

********************************************

Sáng sớm, Hạo Kiệt và Dật Yên cùng đi tới công ty. Phương Khải và Hạo Luân liền phát hiện giữa hai người có một chút biến hóa. Hạo Kiệt tựa hồ nhu tình hơn so với trước kia, còn Dật Yên thì lại kiêu mị động lòng người hơn. Phương Khải và Hạo Luân thông minh không vạch trần ra, muốn cười, muốn nhạo báng, sau này còn có cơ hội. Hôm nay bọn họ có chuyện quan trọng phải làm.

Hôm trước, Phương Khải đã đem vụ án của Hàn Suối cùng những tài liệu liên quan chuyển vào trong computer, cũng dự đoán thời gian có khả năng hành động nhất của cô ta. Theo phân tích từ nhiều mặt thì ngày hôm nay là ngày có khả năng nhất. Bọn họ tìm người mẫu diễn xuất mấy án mạng lần trước, ghi hình lại, cố ý đem gửi cho Hàn Suối. Sau đó bọn họ sẽ âm thầm quan sát phản ứng của cô, cũng sẽ thâu xuống rồi cung cấp cho cảnh sát tham khảo.

“Chiều hôm nay, ba giờ, Hàn Suối sẽ đến đúng giờ ,lúc đó...”

Hạo Kiệt một lần nữa đem hành động buổi chiều tái diễn, cũng phân phối trức trách cho từng người.

Xác định tất cả đều không có vấn đề xong, anh thận trọng nhìn mọi người. “Buổi chiều chúng ta sẽ chờ Hàn Suối từng bước từng bước tiêu sái bước vào lưới.”

*************************************

Ba giờ chiều, Hàn Suối đi tới công ty, được nữ tiếp tân mời vào phòng tiếp khách. Ngay sau đó Hàn Suối đã thấy Hạo Luân đi tới phòng khách tiếp kiến cô.

“Hàn tiểu thư!”

“Hôm nay chúng tôi từ ở trong tay của quản lý cao ốc nhận được một túi công văn, bên trong đó là một cuốn băng video. Chúng tôi cho là cô muốn tự mình xem một chút!” Hạo Luân đem túi công văn giao cho Hàn Suối. “Rất xin lỗi, chúng tôi tự tiện mở ra bởi vì sợ là vật phẩm nguy hiểm. Hoàn hảo đây chẳng qua là một băng video.”

“Băng video?”

Hạo Luân vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Hàn Suối, chỉ thấy trong lúc cô nhận lấy cuốn băng video trong mắt có lóe lên một tia nan giải.

“Tôi sẽ cùng cô xem nội dung ghi hình, tôi vẫn chưa xem qua!” Hạo Luân nhận lấy cuốn băng, đem bỏ vào đầu phát.

Trong chốc lát ti vi liền truyền đến âm thanh ầm ỹ, bất quá màn ảnh vẫn chưa xuất hiện bất kì hình ảnh nào.

Bỗng phòng khách vang lên tiếng gõ cửa, thì ra ở phòng làm việc có cuộc điện thoại quan trọng chờ Hạo Luân đi nghe.

“Hàn tiểu thư, rất xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại. Tôi sẽ quay trở lại ngay.”

Sau khi Hạo Luân rời đi, Hàn Suối vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình. Trên màn hình xuất hiện bốn người phụ nữ, hình như đang ăn mừng cái gì. Bỗng có người nói cái gì đó, ba người kia sửng sốt một chút, sau đó che mặt cười từ chối.

Theo thay đổi của màn hình, chỉ thấy Hàn Suối đi từ ngạc nhiên đến nhập tâm vào tình hình trong màn hình. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô.

Hạo Kiệt, Phương Khải, Dật Yên gia nhập cùng với Hạo Luân và Tống Tử Hiên vào trong căn mật thất bên cạnh, cùng đứng trước gương quan sát Hàn Suối.

“Ông trời của ta, cô ta đang lồng tiếng cho các nhân vật. Khẩu âm cùng âm điệu cho mỗi người đều không giống nhau.” Hạo Luân kinh ngạc nói.

“Xem ra lúc đem giao cô ta cho cảnh sát, sợ rằng muốn định tội cô ta cũng tương đối khó khăn.” Dật Yên lẩm bẩm nói nhỏ.

“Tại sao?” Hạo Luân không hiểu hỏi.

“Sợ rằng cô ta có đa nhân cách.” Dật Yên trả lời.

“Đa nhân cách? Em nói Hàn Suối giống như trong phim ảnh, ngoài những gì mà chúng ta thấy còn sở hữu những nhân cách khác nhau mà sẽ hiển thị vào những lúc khau? Thậm chí ảnh hưởng đến hành vi, cử chỉ, thái độ nói chuyện?” Hạo Kiệt không dám tin hỏi.

“Chỉ sợ chính là như thế.” Dật Yên lo lắng nói: “Chú Hiên?”

“Yên tâm, chúng ta sẽ tìm chuyên gia tới xác nhận, hiện tại khẩn yếu nhất là phải để cô ta nhận tội.” Tống Tử Hiên cau mày nói.

“Cháu biết, bây giờ đến phiên cháu vào cuộc.” Dật Yên hít sâu một hơi, bình tĩnh tiêu sái đi ra khỏi mật thất.

“Cẩn thận một chút!” Hạo Kiệt theo Dật Yên đi tới cửa, cẩn thận dặn dò.

“Em sẽ. Ngày hôm qua chẳng qua là buổi diễn tập, ngay cả lần ở khe suối cũng vậy. Em chờ được chính thức quay trở lại đó lần nữa. Hoặc là cả đời không ngừng học tập đi!” Dật Yên dí dỏm nói.

“Vụ án này kết thúc chúng ta sẽ chính thức tới đó.” Hạo Kiệt cam kết nói.

“Em nhất định sẽ thành công.” Dật Yên chắc chắn nói.

Hạo Kiệt biết Dật Yên nói “buổi diễn tập”, ý là chỉ “đêm tân hôn” của bọn họ. Ngay cả lần ở khe suối cũng được coi là tuần trăng mật sớm. Anh cúi đầu, nặng nề hôn cô. Hi vọng cái hôn này có thể mang lại cho cô dũng khí, có thể chống tới khi chuyện này kết thúc.

Dật Yên không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời đi Hạo Kiệt, tránh cho mình không thể rời khỏi anh.

“Xem ra em gái xinh đẹp đã thành công!” Phương Khải trêu ghẹo nhìn Hạo Kiệt.

Hạo Kiệt cười không đáp.

“Nhìn! Em gái xinh đẹp đã tiến vào.” Hạo Luân kinh hô.

Hạo Kiệt đi nhanh trở lại chỗ, quan sát động tĩnh bên trong.

********************************************

Dật Yên đi vào phòng khách, Hàn Suối chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, ngay sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lúc này màn hình đang phát ra hình một người con gái thần bí mang theo sủng vật tới thăm hỏi một người nào đó. Sau đó cô ta dùng phương thức thôi miên, ra lệnh người đó đưa tay vào lồng tre sờ sủng vật. Kết quả là người này chết vì bị độc phát.

Sau khi cuốn băng kết thúc, Dật Yên dùng giọng khinh thường nói: “Trên thế giới này làm gì có người nào dùng thuật thôi miên mà giết được người. Sủng vật lại là rắn độc, điều này làm sao có thể? Cũng không phải là đang ở Ai Cập cổ đại.”

“Dùng thuật thôi miên cũng có thể đạt tới mục đích giết người.” Hàn Suối dùng ngữ điệu cuồng nhiệt nói.

“Tôi không tin! Đây chỉ là diễn trò. Hãy nói, bây giờ đi đâu mà tìm được rắn độc? Cho dù có, răng chứa độc cũng đã bị nhổ đi.” Dật Yên cười phản bác lại Hàn Suối.

“Rắn độc? Muốn tìm rắn độc quá đơn giản. Cô cho rằng huyết thanh chế tạo như thế nào? Mua rắn độc có thể làm khó được tôi sao?” Hàn Suối lớn tiếng cười lớn: “Bọn họ đáng chết, rất đáng chết. Mặt ngoài thì giả dạng thục nữ, bên trong tận xương cốt thì chính lại là dâm phụ. Luôn miệng nói yêu ngươi. Vậy mà... một người đàn bà tùy tiện trả một cái giá, hắn liều yêu bọn họ. Đáng chết... bọn họ cũng... đáng chết!”

Hàn Suối cắn răng nghiến lợi nói, cặp mắt tràn ngập hận ý.

Cô xoay người chỉ vào Dật Yên nói: “Ngươi! Ngươi cũng vậy, ngoài mặt nghiêm trang, trong xương thì sao? Cư nhiên công khai chung giường cùng nam nhân. Ngươi cũng là người đàn bà hư hỏng, giết!”

Một câu “giết” vừa nói xong, Hàn Suối liền đập Dật Yên. Dật Yên né tránh không kịp bị đánh một cái. Lúc cô ta nhào tới lần nữa thì Dật Yên sớm đã có chuẩn bị, lắc mình một cái để cái nhào tới của cô ta là vô ích. Sau đó một chưởng của Dật Yên liền bổ vào cổ của cô ta. Hàn Suối liền té xuống.

Lúc chưởng của Dật Yên làm Hàn Suối bất tỉnh thì Hạo Kiệt cũng xông tới.

“Dật Yên, có làm sao không?”

“Em không sao, loại công phu quyền cước này, cô ta sao so được với em.” Dật Yên không chú ý tới Hàn Suối đang nằm ở trên đất, chỉ lo chứng minh mình không có sao.

“Dật Yên! Xem ra chú Vĩnh dạy cháu không tệ.” Tống Tử Hiên mang hai viên cảnh sát cùng đi vào.

“Đâu có, chỉ đủ để tự vệ thôi ạ.” Dật Yên rúc vào bên cạnh Hạo Kiệt, khiêm tốn nói. “Chú Hiên, cô ta...”

Nhìn Hàn Suối bị đỡ dậy đưa ra khỏi phòng khách, Dật Yên có chút không tự nhiên cùng áy náy.

“Chúng ta sẽ xin chuyên gia tới giám định. Sẽ không bỏ qua quyền lợi của cô ta. Thôi chú đi làm việc trước.”

Tống Tử Hiên vừa rời đi, Hạo Kiệt lập tức hỏi: “Cậu đã dạy em công phu quyền cước phòng thân khi nào vậy?”

“Em tưởng anh sẽ cao hứng khi em có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa lại không thể chờ đợi mà hôn khích lệ em một cái. Nếu không thì lập tức mang em đi công chứng kết hôn cũng được a!” Dật Yên né tránh câu hỏi của Hạo Kiệt, bĩu môi oán giận.

“Được!”

Hạo Kiệt bất kể Hạo Luân và Phương Khải đang nhìn lén, hào phóng hôn Dật Yên thật sâu. Nghĩ đến một màn hung hiểm kia, Hạo Kiệt vẫn thấy tâm khẽ run.

“Ngày mai, sáng mai chúng ta lập tức đi công chứng kết hôn.” Hạo Kiệt ôm Dật Yên nói: “Hiện tại chúng ta về nhà đi.”

*******************************************************

Một tuần lễ sau, Dật Yên và Hạo Kiệt ngồi lên chuyến máy bay bay thẳng từ Tây Bắc đến nước Mĩ. Bọn họ đã công chứng kết hôn, muốn tới nước Mĩ tự nói cho mẹ và tiểu Dật tin tức này.

“Anh nghĩ chú Vĩnh sẽ thành công sao?” Dật Yên hỏi Hạo Kiệt.

“Yên tâm, không thành vấn đề.”

Dật Yên nghĩ đến câu nói giỡn mười bốn năm trước, nay đã thành...

“Còn nhớ không? Có một lần anh nói với em, anh hâm mộ em có một người mẹ như vậy, kết quả, em nói...”

“Chỉ cần anh cưới em, mẹ của em chính là mẹ của anh. Hơn nữa anh lại có thêm một người em trai, lại có đầy đủ cả một nhà.” Hạo Kiệt khẽ hôn lên mu bàn tay của vợ mình. “Hiện tại, rốt cục anh cũng đã có một mái nhà thuộc về mình.”

Dật Yên tựa đầu vào người Hạo Kiệt, nắm thật chặt lấy tay anh.

“Vẫn còn một vấn đề anh muốn hỏi em, đến nay vẫn chưa hỏi. Anh bị vấn đề này quấy rầy đã lâu rồi.”

“Vấn đề gì?” Dật Yên cảm thấy tò mò, rốt cục vấn đề gì mà quan trọng như vậy.

“Cái năm đó, lúc mà anh đến phi trường tiễn em, có hôn em một cái, vốn tưởng đó là nụ hôn đầu của em, kết quả em lại nói anh là người thứ ba.”

“Anh muốn biết người em hôn trước anh là ai sao?” Dật Yên cố nén ý muốn cười to, nghiêm chỉnh nói: “Căn cứ theo thuyết pháp của mẹ em, lúc em mới ra đời không bao lâu, nụ hôn đầu bị bố em cướp mất. Người thứ hai chính là tiểu Dật a!”

“Em là nói, anh lo lắng, ghen tị đến năm năm, đối tượng chính là bác trai và em trai của em?”

Nhìn Dật Yên cười đến gập cả lưng, Hạo Kiệt cũng không nhịn được cười.

******************************************************

Hai năm sau.

“Phương Khải, hôm nay sao lại an tĩnh như vậy được?” Hạo Luân nhàm chán oán giận.

“Vốn vẫn như vậy. Chẳng qua là lão đại và em gái xinh đẹp mang theo Tử Tử đến nước Mĩ thăm mẹ nuôi và chú Vĩnh rồi.” Phương Khải vừa nhìn màn hình computer vừa nói.

“Hajz.”

Trong hai năm qua, Thiên sứ đen đã đổi thành “công ty tín dụng” và cũng đã huấn luyện được rất nhiều chủ quản có thể tự đảm đương công tác của mình. Cũng vì vậy Hạo Luân thường bởi vì án kiện thiếu tính khiêu chiến mà ngày ngày nhàm chán hô to.

Nghe được có người gõ cửa phòng làm việc, Hạo Luân kêu: “Đi vào!”

“Tống tiên sinh, có một vị Bạch tiểu thư chỉ đích danh ngài và Phương tiên sinh.” Nữ tiếp tân cung kính nói.

“Mời cô ta vào.”

Không bao lâu sau, nữ tiếp tân mang đến một người con gái lai, con ngươi màu xanh da trời to, tròn. Nước da trắng, ngũ quan tổng thể giống như một con búp bê Barbie.

“Tôi là Bạch Tuyết, tôi muốn các anh tìm giúp tôi bảy chú lùn.” Ngay cả âm thanh cũng mang một chút âm điệu nước ngoài, vô cùng dễ nghe.

“Cái gì? Bạch Tuyết? Bảy chú lùn?” Hạo Luân té từ trên ghế xuống.

“Tiểu thư, cô đọc quá nhiều truyện cổ tích đi?” Phương Khải nhạo báng nói. Cô bé trước mắt giống như công chúa Bạch Tuyết từ trong chuyện xưa bước ra – chỉ thiếu một cái là cô không mặc váy xòe bồng.

“Đây là thư mà dì Dĩnh muốn tôi giao cho các anh. Các anh nhất định phải giúp tôi tìm được bảy chú lùn.”

“Trời ạ!”

Hạo Luân sợ hãi kêu, suy nghĩ không biết có nên tiếp nhận. Bạch Tuyết hết lần này đến lần khác khăng khăng đưa cho Phương Khải. Lúc Phương Khải nhận lấy thư, ngón tay khẽ chạm vào ngón tay của Bạch Tuyết. Hắn cảm thấy như bị điện giật.

Điện giật?

Phương Khải cơ hồ có thể xác định là hắn gặp phiền toái rồi. Chỉ sợ cái phiền toái này sẽ theo hắn cả một đời.

******************************************************

Trên chuyến bay thẳng từ Tây Bắc đến nước Mĩ, Dật Yên một tay ôm Tử Tử. Chỉ nghe được cô khẽ cười một cái rồi lại lắc đầu một cái.

“Làm sao rồi? Có chuyện gì mà cao hứng thế?”

“Em có cảm giác là trong nhà sẽ nhanh có tin vui truyền ra.” Cô cười với chồng mình một cái.

“Tại sao?”

“Mẹ lần này muốn chúng ta đến nước Mĩ, cũng đã định rõ thời gian mấy ngày liên tiếp, không cho phép chúng ta kéo dài thời hạn.”

“Thế thì sao? Nói không chừng mẹ cùng cậu có kế hoạch khác.”

“Có kế hoạch! Nhưng chính là làm mai mối a! Em nghe nói có hai người con gái ở nước Mĩ, lần lượt đều đã đi Đài Loan. Anh nghĩ là ai an bài?”

“Thật đúng là sẽ có tin mừng truyền ra a.”

Hạo Kiệt từ trước đến nay đều thuần phục cha mẹ vợ. Nhất là kế hoạch chuyện tốt. Xem ra “may mắn” đã đến với Hạo Luân và Phương Khải rồi.

Hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play