"Ái phi sao vậy? Tại sao không nói chuyện?" Triệu Khải Hâm thấy vẻ mặt sững sờ của Vân Nguyệt, trong lòng buồn cười, trên mặt lại vẫn là rất nghiêm túc.
"A, thần thiếp học được rất nhiều thứ, bảo bảo rất lợi hại." Trương Vân Nguyệt hoàn hồn có chút không biết nên thế nào trả lời một câu.
Khóe miệng Triệu Khải Hâm co quắp, nàng đây chính là một người không biết thẹn thùng? Hắn tại sao có thể hi vọng thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng cơ chứ?
"Hoàng thượng, ngài bận rộn, thần thiếp cáo lui." Trương Vân Nguyệt đứng dậy bình tĩnh rời đi, nàng nhất quyết không muốn thừa nhận trong một khoảnh khắc kia nàng rất muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt mang theo đứa bé rời đi, cười cười, chuẩn bị xử lý chuyện An vương.
Hai người Chân Mật Hi và Tử Uyển đã bị Triệu Khải Hâm cho người khống chế, đồng thời những cung nhân có thể có liên quan cũng bị khống chế, trong đám đó cũng có không ít người đã mắc bệnh dịch, cái này đơn giản, Triệu Khải Hâm chỉ cần đem bọn họ trực tiếp xử tử.
Khi hai người Chân Mật Hi và Từ Uyển phát hiện mình bị khống chế cũng đã hiểu chuyện mình làm việc cho An Vương đã bị phát hiện, Chân Mật liền trực tiếp tự sát, mà Từ Uyển lại kiên trì muốn gặp Triệu Khải Hâm.
Triệu Khải Hâm nghe ám vệ bẩm báo, trên mặt cũng không biểu hiện ra quá nhiều tâm tình, chỉ là cho người đưa nàng ta tới.
"Dẫn người tới đây." Triệu Khải Hâm nghĩ muốn biết Từ Uyển có thể nói cái gì.
Lúc Từ Uyển bị dẫn tới, trên mặt rất bình tĩnh, một chút cũng không có cảm giác hèn mọn của một tù nhân.
Ngược lại Triệu Khải Hâm đối với sự bình tĩnh hiện tại của Từ Uyển cũng phải ngưng mắt nhìn một cái, "Nói xem ngươi muốn gặp trẫm làm gì?"
"Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không muốn biết rốt cuộc ở bên trong biệt viện này An vương an bài bao nhiêu tay chân sao?"
"Ngươi sao lại nghĩ trẫm sẽ tin ngươi?" Triệu Khải Hâm nhìn Từ Uyển, hắn nghĩ qua rất nhiều thể loại, nhưng không nghĩ qua Từ Uyển thế nhưng lại tới để tự nói với mình chuyện này.
"Hoàng thượng, ta hiểu biết rõ ta trước kia làm việc cho An vương khiến ngài không tin ta, nhưng mà ta vẫn phải nói, những chuyện lúc trước đa phần là đều do Chân Mật Hi làm, việc ta làm nhiều nhất cũng chỉ là truyền đi một chút tin tức thôi, người của An vương cũng biết bởi vì một chút chuyện của tỷ muội ta, nên ta cũng không có trung thành gì đối với phủ An vương, bất quá chỉ là vì bọn họ lấy người nhà ta ra uy hiếp ta thôi, thật ra thì nếu như không phải là bởi vì ta không có cơ hội, coi như tất cả người của Từ gia đặt ở trước mặt ta, ta cũng sẽ vẫn phản bội.
Hoàng thượng sẽ không nghĩ ta là người bất cần tình thân chứ? Hoàng thượng ta cảm thấy có lẽ ngài rất hiểu được cảm nhận của ta, mấy cái người ác độc bẩn thỉu đó của Từ gia, ta lấy làm hổ thẹn vì mình là con gái của Từ gia. Nhưng chính trong một cái gia tộc như thế lại có một người con gái rất mực dịu dàng, dĩ nhiên đó không phải là ta mà là đại tỷ của ta, Đại tỷ của ta rất dịu dàng, đối với tất cả mọi người đều rất dịu dàng. Đại tỷ có thể nói là nguồn an ủi duy nhất của ta ở Từ gia.
Nhưng có một ngày nguồn an ủi này lại bị người hại chết? Nhưng những người đó của Từ gia lại không để cho ta báo thù, chỉ coi cái chết của đại tỷ như một sự đương nhiên. Đương nhiên sao? Bởi vì Từ gia cảm thấy đại tỷ không muốn làm theo yêu cầu của bọn họ gả cho An vương, cũng không nguyện ý vào cung, vậy thì giữ lại cũng không có cần thiết.
Cho nên chết rồi, chết? Mọi người trong Từ gia đều đáng chết? Bọn họ giết chết đại tỷ của ta rồi? Sau khi ta tiến cung, bất luận là người Từ gia hay là An vương lúc ban đầu đều không tin tưởng ta, cho nên mới sắp đặt Chân Mật Hi vào cung cùng ta, thật ra thì ta rất nghi ngờ, đã có một Chân Mật Hi, sao còn cần một con gái của Từ gia?
Sau này ta mới biết, bởi vì Chân Mật Hi mới là trọng điểm, ta chỉ là một tấm bia đỡ đạn, chỉ là bia đỡ đạn thì phải hoàn thành nhiệm vụ của bia đỡ đạn, chưng quy lại là cũng phải hiểu biết một chút chuyện, cho nên ta biết ngay rất nhiều chuyện, ta lại ngoan ngoãn theo bố trí của bọn họ mà làm việc, cho nên bọn họ cũng liền từ từ tin tưởng ta, ta cũng vậy liền thông qua người trong tay biết được càng nhiều chuyện hơn.
Người của An vương còn có Trương ma ma bên cạnh hoàng hậu, Tề ma ma bên cạnh Quý Phi. Lý tổng quản Ngự Thiện Phòng , người đánh xe ngựa Hỉ tử công công. . . . . ."
Theo những tên tuổi Từ Uyển nói ra, sắc mặt của Triệu Khải Hâm càng đen lại, phần lớn những cái tên Từ Uyển đọc ra hắn đều đã tra ra được, nhưng là hai ma ma bền cạnh hoàng hậu và Quý Phi thật sự là hắn không có tra được, về phần người còn lại tuy hắn chưa tra ra được chứng cứ xác thực nhưng cũng đã bắt đầu hoài nghi.
"Ngươi biết rất là rõ ràng, như vậy ngươi tới nơi này tìm trẫm chính là để nói những lời này?" Triệu Khải Hâm nhìn Từ Uyển, chờ Từ Uyển nói ra mục đích thực sự tới tìm hắn.
"Ta không có yêu cầu nào khác, chính là hi vọng hoàng thượng có thể ở lúc xử quyết An vương nhường cho ta là tốt rồi, còn có cả An vương phi ta cũng muốn hoàng thượng có thể để ả lại cho ta." Từ Uyển nhìn Triệu Khải Hâm nói, mục đích của nàng cho tới bây giờ cũng rất đơn giản, chính là nghĩ cùng chết với An vương mà thôi.
"Được”, Triệu Khải Hâm nhìn thái độ Từ Uyển lúc nói lời này không giống như là giả dối, cũng biết là nàng nói lời trong lòng rồi. Lại liên tưởng đến những gì ám vệ tra ra được, biết Từ Uyển nói là sự thật.
Từ Uyển thấy Triệu Khải Hâm đồng ý yêu cầu của mình, trong lòng thật vui mừng, vui vẻ cùng người lui xuống, dù sao chỉ cần bọn người An vương bị xử quyết nàng liền vui mừng.
"Đi khống chế nốt mấy người còn sót lại kia." Triệu Khải Hâm là thế nào cũng không có nghĩ đến Trương ma ma bên cạnh hoàng hậu lại là người của An vương? Nói như vậy Hoa gia nhà mẹ hoàng hậu đã ra nhập với An vương rồi, khó trách Hoa gia đối với việc hoàng hậu bị vây ở biệt viện một chút phản ứng cũng không có.
Nghĩ tới đây Triệu Khải Hâm đột nhiên phát hiện từ lúc biệt viện truyền ra bệnh dịch, hướng biệt viện bên này người đưa dồ qua một thứ cũng không có? Dĩ nhiên Triệu Khải Hâm nói không phải thứ gì có thể cầm nắm được, hắn biết rõ những thứ đó là tuyệt đối không đến được biệt viện, hắn muốn nói đến là tin tức ám về từ bên kia truyền đến.
"Ha ha, Vương Kỳ ngươi nói xem có phải so với trầm thì An vương càng thích hợp làm Hoàng đế hơn không?" Triệu Khải Hâm rất là nghi hoặc, thế nào nữ nhân hậu cung của mình đều là những cô gái bị người nhà vứt bỏ?
". . . . . . An vương khống chế tốt hơn." Vương Kỳ suy nghĩ một chút rất đồng ý nói.
"Ha ha." Triệu Khải Hâm nghe Vương Kỳ trả lời không nhịn được cười, hắn biết Vương Kỳ nói không sai.
Về phần nữ nhân hậu cung, người nhà của những nữ nhân kia có thể đưa nữ nhi đến trong hậu cung chỉ sợ cũng không phải là vì nghĩ cho nữ nhi của mình, khi tự mình phát hiện ra cái người trong biệt viện kia hẳn phải chết, bọn họ lập tức liền thay đổi đối tượng ủng hộ cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Vương triều Cảnh Hi mặc dù có chọn, nhưng là ngoại trừ cung nữ ra, phi tử cũng là tự nguyện. Nhất là nữ nhi của đại thần và các thế gia nếu như Hoàng đế không nguyện ý chắc là sẽ không miễn cưỡng.
Dĩ nhiên nếu như Hoàng đế thật sự thích một nữ nhi của đại thần, thì cũng có thể trực tiếp hạ chỉ tuyên triệu vào cung, chỉ là phải là người chưa có hôn ước, Hoàng đế cũng không thể hành động tùy ý.
Ba * cung * sáu * viện * bảy * mươi * hai * phi cũng là chuyện của tiền triều, tiền triều bởi vì phi tử hậu cung quá nhiều mà dẫn đến người thừa kế ưu tú thiếu mất một người thật tâm dạy dỗ.
"Phân phó xuống dưới, Quý Phi nên chết bất đắc kỳ tử rồi." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói, để cho An vương và Quý Thái phi bọn họ nhảy nhót lâu như vậy cũng đủ rồi. Vốn hắn nghĩ cứ từ từ, dù sao không có việc An vương tạo phản, hắn sao có thể có cơ hội giải quyết những kẻ gió chiều nào che chiều đó đây? Làm sao để giải quyết những thế gia vọng tưởng khống chế triều đình chứ?
Ba ngày sau bên trong phủ An vương, người hầu của Quý Thái phi phát hiện Quý Thái phi chết trong khi ngủ trong chính phòng của mình.
An vương tỉnh dậy liền nghe tin này, cả người thẫn thờ sau đó giống như phát điên quát: "Triệu Khải Hâm ngươi là tên khốn kiếp? Ta không thể giết ngươi ta liền không phải Triệu Khải Dần?" An vương rất rõ ràng mẫu phi của mình thân thể thật tốt, bà đột nhiên đi như vậy nhất định là Triệu Khải Hâm ra tay?
Chỉ là ra tay như thế nào?
"Người tới, mời Mặc đại phu tới?" An vương rống một câu kia xong sau đó liền bình tĩnh lại, hiện tại hắn có thể làm chính là tra ra chân tướng sự tình, sau đó công bố thiên hạ, hắn muốn cho người trong thiên hạ đề biết Triệu Khải Hâm là một người không thể dung tha như thế nào?
Mặc đại phu là một lão đại phu tóc hoa râm, chỉ là lão đại này sắc mặt hồng hào, da bóng loáng giống như trẻ nít, nếu không phải một ít đầu tóc trắng hiện lên tuổi của ông ta, chỉ sợ là không có người có thể nghĩ đến Mặc đại phu trước mắt này thế nhưng đã 90 tuổi rồi.
"Mặc đại phu mẫu phi của ta đi như thế nào?" An vương hỏi đại phu, Mặc đại phu này hắn vẫn dùng, cũng chỉ là bởi vì tiên hoàng phân phó thôi, có thể nói nếu không phải tiên hoàng phân phó, người mà Mặc đại phu này thần phục chính là Triệu Khải Hâm mà không phải An vương rồi. Chỉ là Mặc đại phu đối với An vương cũng không còn bao nhiêu trung thành.
"Quý Thái phi là đi một cách tự nhiên." Mặc đại phu xem xét xong Quý Phi sau hơi trầm ngâm nói.
"Tự nhiên đi? Không thể nào? Mẫu phi ta thân thể tốt bao nhiêu ngài cũng không phải không biết? Làm sao có thể ngủ một giấc liền đi rồi hả ?" An vương hoàn toàn không tin tưởng lời Mặc đại phu nói.
"Lão phu còn chưa nói hết." Mặc đại phu nhíu nhíu mày đối với việc An vương ngắt lời mình có chút không vui.
"Mặc đại phu xin giảng giải?" An vương vừa nghe Mặc đại phu nói còn có điều chưa nói hết liền mời ông ta nói tiếp.
"Quý Thái phi vốn là thân thể rất tốt, chỉ là lão phu liên kết những biểu hiện thời gian gần đây của Quý Thái phi có thể đã dính vào một loại dược vật của tiền triều gây nghiện, dược vật kia nếu ăn sơ sơ sẽ cho người cảm giác tinh thần sáng láng, thân thể sảng khoái. Nhưng là dùng lâu dài sẽ làm cho thân thể suy sụp từ bên trong, nhưng bên ngoài lại không thể thấy được, giai đoạn cuối của tiền triều loại thuốc này bị dùng vào cung đấu chốn hậu cung, hoàng hậu tiền triều chính là dùng thứ này mài chết dần chết mòn những phi tử cùng bà ta tranh sung.” Mặc đại phu nói tới chỗ này liên không nói tiếp nữa. Dù thế nào đi nữa hắn cũng đã đem thuốc này giảng giải rõ ràng.
An vương thế nào cũng không có nghĩ đến chân tướng sự việc so với hắn suy đoán lại khác biệt đến thế, vốn là hắn cho là Triệu Khải Hâm ra tay lại thành ra là cung nhân tiền triều ra tay sao?
Nghĩ đến khoảng thời gian trước hắn đối mặt với những động tác của cung nhân tièn triều, hắn hiểu được đây là những người đó trả thù?
"Nói như vậy dược vật này đã duy trì bao lâu mới phát tác?"
"Lâu là mấy năm ngắn thì mấy ngày. Người dùng thuốc hiểu rất là rõ thuốc tính của thuốc này." Mặc đại phu nói, đối với người bỏ thuốc đó ông ta cũng rất tò mò, người này hiển nhiên nghiên cứu rất sâu về các loại dược vật của tiền triều, Mặc đại phu bản thân cũng có nghiên cứu về các loại độc dược được dùng trong hậu cung tiền triều, nhưng là ông ta biết rõ nắm giữ thời gian bỏ thuốc như người kia, là chuyện không thể nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT