Trương Vân Nguyệt nhìn nụ cười của Triệu Khải Hâm, không nhịn được rùng mình một cái, nét mặt này là có ý gì đây.
Triệu Khải Hâm cũng mặc kệ hiện tại trong lòng Trương Vân Nguyệt nghĩ cái gì, như vốn đã quyết định phải làm gì tiếp theo rồi, tất nhiên không cần phải dài dòng dây dưa, trực tiếp phân phó người đi làm việc.
Những tên đã hành thích Triệu Khải Hâm trực tiếp cho người ở lại giải quyết, đồng thời Triệu Khải Hâm bắt đầu nghe Ngụy Đình bẩm báo tính hình của những khu khác trong biệt viện.
"Sau khi thích khách xâm nhập vào biệt viện, tỏ ra rất quen thuộc với bố cục của biệt viện, thẳng hướng Xuân Hòa viên mà tới, còn có bên Thúy Trúc viên kia cũng có một nhóm thích khách, nhân số cũng không ít hơn bên này là bao nhiêu, chỉ là công phu lại không lợi hại như bên này, ám vệ được an bài ở bên kia đã xử lý rất tốt, không để một kẻ nào trốn được." Đối với điểm này Ngụy Đình cảm thấy rất là may mắn.
Nếu như những thích khách xâm nhập vào Thúy Trúc viên bên kia võ công cũng cao như bên này, không chừng nhất định sẽ có người chạy thoát, dù sao thì cũng bởi vì Thúy Trúc viên chỉ dùng để ngụy trang, bên trong cũng không có chủ nhân thật sự, cũng không an bài ám vệ, nhưng ngược lại phương diện thị vệ thì an bài lợi hại hơn chút so Xuân Hòa viên bên này.
" Bên thái hậu thì thế nào" Đến lúc đó đối với những nữ nhân khác Triệu Khải Hâm không hề thấy lo lắng, chỉ lo lắng cho Thái hậu.
Những thích khách này là An vương an bài, An vương không thể nào lại đi lãng phí nhân lực đi ám sát những nữ nhân hậu cung kia, trong suy nghĩ của hắn người mà hắn muốn động thủ chỉ có Thái hậu cùng hắn còn có vị nhị hoàng tử khỏe mạnh Triệu Thiên Sâm này mà thôi, ngay cả vị Đại hoàng tử bệnh yếu kia, An vương cũng sẽ không để vào mắt .
"Thái hậu vô sự, lúc tiểu nhân sắp rời đi Thái hậu còn muốn tiểu nhân nhắn lại cho hoàng thượng một câu, thái hậu nương nương nói, nhiều năm nhẫn nhịn chịu đựng thì cũng đã gặp không ít những thủ đoạn như vậy rồi, hãy nhớ phải điềm tĩnh." Với sự phân phó của Thái hậu Ngụy Đình rất khách quan thuật lại lời nói của bà, cũng không có thêm bớt chút nào.
Triệu Khải Hâm nghe Ngụy Đình truyền lại lời nói của Thái hậu, trầm mặc, hắn hiểu ý của Thái hậu, là để cho hắn không cần vì lần ám sát này mà tức giận hành động nông nổi. Quả thật Triệu Khải Hâm cũng không có gì để mà tức giận, chuyện lần này hắn đã sớm biết, tức giận thì cũng đã tức giận xong rồi.
"Đi nói với Thái hậu trẫm biết." Triệu Khải Hâm sai Ngụy Đình đi trấn an Thái hậu, không để cho Thái hậu lo lắng.
Trong khoản thời gian gần đây cũng bởi vì chuyện bệnh dịch mà Thái hậu vẫn chưa hề đi ra ngoài, lúc trước khi hoàng thượng dính vào bệnh dịch ngược lại Thái hậu lại muốn tới đây, nhưng Ngụy Đình đã được Triệu Khải Hâm phân phó bất kể nói gì cũng phải ngăn Thái hậu lại.
Hơn nữa lại dùng cái vị nhị hoàng tử Triệu Thiên Sâm này để mà nói chuyện, trực tiếp nói với Thái hậu, nếu như Hoàng đế xảy ra chuyện, như vậy tất nhiên chuyện thừa kế ngôi vị hoàng đế phải là nhị hoàng tử, nhưng mà hiện tại nhị hoàng tử vẫn còn nhỏ, Thái hậu nhất định phải còn sống để phụ trợ. Những người khác Triệu Khải Hâm không tin tưởng.
Thái hậu thật ra thì cũng không để ý đến chuyện tương lai của quốc gia này, bà chỉ để ý đến con trai của bà thôi, nhưng con trai của bà lại quan tâm đến quốc gia này, mà đứa bé kia lại là tôn tử mà bà thương yêu, hơn nữa những người bên cạnh cũng liều mạng dùng cái chết tới ngăn cảng, lúc này bà mới không tới đây.
Hơn nữa lại nghe nói sau khi Trương Vân Nguyệt đến chăm sóc, Triệu Khải Hâm đã chuyển biến tốt, lúc này Thái hậu mới không tới đây. Dĩ nhiên lúc Thái hậu biết được Triệu Khải Hâm dính vào bệnh dịch vừa vặn lại là một ngày trước khi Triệu Khải Hâm tỉnh lại.
Nếu không cũng chưa chắc Thái hậu hoàn toàn không kiên quyết đến đây.
Triệu Khải Hâm ngẩng đầu thấy Trương Vân Nguyệt cùng cậu nhóc bảo bảo đang ngồi cách đó không xa, nhịn không được bật cười, chỉ thấy Trương Vân Nguyệt đang một tay ôm đứa bé một tay cầm quyển sách, mà gương mặt cậu nhóc bảo bảo này là tỏ vẻ ghét bỏ quyển sách trong tay, nét mặt kia giống như muốn nói, sách này quá tầm thường. Nhưng mà cái miệng kia vẫn ngoan ngoãn i a mà đọc sách, mà vẻ mặt Trương Vân Nguyệt lại lại tươi cười nịnh hót thỉnh thoảng liếc nhìn con trai trong ngực của mình một cái.
Hình ảnh kia vừa quỷ dị lại rất hài hước, Triệu Khải Hâm biết đây là Triệu Thiên Sâm đang dạy cho Trương Vân Nguyệt đọc sách.
"Không mệt sao ?" Triệu Khải Hâm thả tấu chương trong tay xuống, những tấu chương này có xu hướng hành động của An vương cũng có tình hình manh động của cung nhân tiền triều trong cung, dĩ nhiên cũng phải có chính vụ chân chính.
"A! Hoàng thượng, tại sao người lại ở chỗ này?" Trương Vân Nguyệt vừa nghe giọng nói của Triệu Khải Hâm không khỏi ngẩng đầu, sau đó ngây ngốc hỏi một câu.
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm hơi cau mày, vẻ mặt bi thảm không nỡ nhìn, Triệu Khải Hâm buồn cười. Mình cũng không có phát hiện ra đứa con trai này, chỉ khi hắn ở bên cạnh mẹ ruột mình thì thái độ mới có thể thay đổi một chút, khi không ở cùng mẹ ruột của hắn, thì nét mặt kia chỉ có nghiêm túc giống như một ông cụ non vậy.
Cũng không biết là từ lúc nào lại dưỡng thành cái thói quen này, dù sao lúc Triệu Khải Hâm phát hiện cũng đã không thay đổi được nữa rồi, dĩ nhiên Triệu Khải Hâm cũng không nghĩ tới chuyện làm cho hắn thay đổi.
"Đây chính là thư phòng của trẫm, nàng nói tại sao trẫm lại không ở chỗ này đây ?" Triệu Khải Hâm híp mắt giống như rất nguy hiểm hỏi.
Trương Vân Nguyệt thân thể cứng đờ, "Aha! Thì ra là đang ở thư phòng của hoàng thượng à? Thân thiếp mới vừa đọc sách chắc đầu óc chóng mặt, lại cho là đang ở thư phòng của thân thiếp chứ." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói.
"A, đáng lẽ hiện tại đầu óc ái phi phải rất tỉnh táo mới đúng chứ, mà cho trẫm nói một chút mới vừa rồi ái phi cùng hoàng nhi đang làm gì?" Triệu Khải Hâm cười hỏi Trương Vân Nguyệt.
". . . . . ." Trương Vân Nguyệt ngây ngô nhìn Triệu Khải Hâm, Luận Ngữ gì gì đó, nàng mới vừa nghe nhi tử giảng giải một chút, ừ thì, có nghe nhưng không hiểu lắm. . . . . .
"Ái phi? ái phi? "
"A hoàng thượng" "
"Ái phi đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì."
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn hai người phụ hoàng cùng mẫu phi, trong lòng yên lặng suy nghĩ, cuộc đối thoại giữa hai người này quá nhàm chán.
Vì vậy đang trong lúc tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khi dễ phụ mẫu mình, thì đối thoại vô nghĩa giữa Triệu Khải Hâm với Trương Vân Nguyệt rốt cuộc cũng ngừng.
Một ngày nữa lại trôi qua, trong phủ An vương đang chờ tin tức, tuy nhiên tin tức gì cũng không có, điều này làm cho An vương rất là nóng ruột. Liền nhanh chóng tìm Quý Thái phi thương lượng.
"Thích khách một người cũng không thấy trở về?" Quý Thái phi cau mày hỏi An vương.
"Dạ, một người trở về cũng không có." Trong lòng An vương rất rõ ràng một người trở về cũng không có có nghĩa là đã thất bại, nhưng hắn đã quyết tâm an bài rất nhiều người, Triệu Khải Hâm không có bao nhiêu khả năng có thể thoát được mới đúng chứ?
"Thất bại, con cho người đưa tin cho nữ nhân kia, để cho nàng ta nghĩ biện pháp hạ độc vào nguồn nước dùng của Hoàng đế." Quý Thái phi nghĩ ngợi rồi nói.
"Mẫu phi phương pháp kia hữu dụng sao? Chuyện hạ độc này, ngay khi cả ăn cơm Triệu Khải Hâm cũng đều dùng người thử độc trước rồi." An vương hỏi có chút không chắc chắn, độc dược gì cũng có mùi vị, nếu như chỉ là mấy thử độc lúc kiểm tra độc bị nội thị tìm ra được thì cũng vô dụng.
"Kiểm tra ra thì cứ để họ kiểm tra ra, có quan hệ gì với chúng ta sao?" Quý Thái phi bình tĩnh hỏi ngược lại.
An vương ánh mắt sáng lên, tại sao hắn lại không nghĩ tới nhỉ ? Nguồn nước trong biệt viện này của Triệu Khải Hâm là nước giếng, giếng nước bị hạ độc rồi, coi như lúc ăn có thể kiểm tra ra thì có thế nào đâu? Còn không phải nếu như vậy thì sẽ không có nguồn nước dùng ? Như vậy cũng là đủ rồi? Huống chi chuyện này cũng không có chứng cớ gì chứng minh là hắn làm, coi như Triệu Khải Hâm biết rõ là mình cho người hạ độc hắn, hắn cũng không có biện pháp đối phó với mình, dù sao người động thủ lại chính là nữ nhân trong hậu cung của hắn!
An vương không hề phát hiện người mà hắn phái đi đưa tin vào trong biệt viện lúc đi ra đã bị theo dõi rồi.
"Ngươi nói là, Chân Tu Viện cùng Lệ sung nghi là người của An vương ?" Triệu Khải Hâm nhíu mày, hắn biết trong hậu cung có người của An vương, nhưng lại không nghĩ là hai người này.
Trước không nói đến Chân Tu Viện, nhưng mà còn Lệ sung nghi quan hệ của nàng ta cùng An vương phi tuyệt đối phải dùng câu nói “không đội trời chung” mới đúng, nói là kẻ thù cũng không quá đáng, vậy tại sao Lệ sung nghi lại đi giúp An vương làm việc? Quan hệ giữa Lệ sung nghi cùng An vương phi, cũng không phải là giả, những chuyện của hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn theo những gì lúc trước Triệu Khải Hâm tra thì hiểu rất rõ ràng, nếu không hắn không thể nào để cho một nữ nhân có dính líu với An vương xuất hiện trong hậu cung của hắn.
Về phần Chân Mật Hi ngược lại thì không có gì đặc biệt, chỉ xuất thân trong nhà một vị quan Tứ Phẩm bình thường ở kinh thành, không có quyền lợi gì, cũng chỉ là một quan chức nhàn rỗi mà thôi.
Ban đầu để cho nàng ta vào cung cũng chỉ bởi vì trong hậu cung cần một người như thế thôi.
"Dạ, bởi vì lúc này Lệ sung nghi bị nhà mình an bài mới giúp An vương, mà Chân Tu Viện có lẽ là vì mẫu thân của Chân Tu Viện cần dựa vào một đại phu trong tay An vương cứu mạng." Sau khi Ngụy Đình biết hai người kia là con cờ An vương an bài vào trong hậu cung liền đã bắt tay vào điều tra hai người rồi.
"Chuyện bệnh dịch có phải hai người bọn họ hợp lực động thủ hay không?" Triệu Khải Hâm nghĩ tới chuyện lúc bệnh dịch bắt đầu vẫn không tìm được mấy cái món y phục mang theo bệnh dịch kia, bây giờ nghĩ lại nếu không phải trong biệt viện có người muốn giấu, những thị vệ này sao lại không thể nào tra được chứ.
"Là Chân Tu Viện ra tay, Lệ sung nghi không có tham dự." Trong lòng Vương Kỳ đối với chuyện trong tay Chân Tu Viện thậm chí lại có nhiều người như vậy có thể dùng mà cảm thấy khiếp sợ, nếu như nói chuyện này là do Lệ sung nghi làm, như thế thì Vương Kỳ cũng không cảm thấy có cái gì ngạc nhiên.
Nhà họ Từ của Lệ sung nghi nhìn chung cũng coi là một đại gia tộc rồi, có chút giao thiệp chẳng có gì lạ, nhưng Chân gia của Chân Tu Viện lại không giống vậy, đó chỉ là một thương buôn sau khi phát tài rồi vương lên làm gia tộc Tứ Phẩm, một gia tộc như vậy có thể có khả năng làm gì đó sao?
Nhưng Chân Tu Viện không chỉ có một vài tuy tùng thôi, mà mạng lưới tay chân này lại còn rất rộng. Thậm chí ngay cả người của An vương cũng không có ít người đã từng tiếp xúc với thuộc hạ của Chân Tu Viện.
"Chân Tu Viện này thật không đơn giản à!" Ở một bên Trương Vân Nguyệt nghe được mà nghẹn họng nhìn trân trối, nữ nhân hậu cung quả nhiên không đơn giản.
Vốn nàng còn tưởng rằng Chân Tu Viện này là một người nhát gan nữa chứ, nếu không sao lại ngày ngày đi theo sau lưng Lệ sung nghi chứ ? Chẳng qua hiện tại chắc chắn một điều người này không phải là nhát gan, người ta gọi đó là khiêm tốn, Lệ sung nghi sáng loáng không phải cũng chỉ là cái bia đỡ đạn hay sao?
"Nói nhảm, nếu đơn giản hôm nay lại có thể làm được như vậy sao?" Triệu Khải Hâm châm chọc Trương Vân Nguyệt một câu.
"Đi điều tra Chân gia một chút." Bất luận như thế nào Triệu Khải Hâm cũng cảm thấy chân Tu Viện này có chút quái dị, hình như Chân gia này có nhưng chuyện bí ẩn mà hắn không biết ẩn giấu trong đó.
"Vâng" Vương Kỳ đi rồi, Trương Vân Nguyệt vừa thấy Triệu Khải Hâm muốn đi lý tấu chương, nhàm chán ngáp một cái thật lớn, chuẩn bị đi nghỉ trưa.
"Người đâu, đưa hoàng tử Điện Hạ đi nghỉ ngơi." Triệu Khải Hâm hướng ra ngoài phân phó một tiếng, lại không yêu cầu Trương Vân Nguyệt rời đi.
Trương Vân Nguyệt nhàm chán nhìn Triệu Khải Hâm, không hiểu hắn muốn mình lưu lại là có ý gì.
"Gần đây cùng hoàng nhi học được bao nhiêu thứ ?" Triệu Khải Hâm hỏi Trương Vân Nguyệt.
Trương Vân Nguyệt đột nhiên nghe hỏi đến vấn đề này, ngây ngốc sững sờ tại chỗ nhìn Triệu Khải Hâm, hoàn toàn không biết mình nên có phản ứng gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT