Lạnh quá! Đau quá! Ngươi đang làm cái gì? Tại sao có một thanh sắt đang khuấy trong cơ thể ta? Đau quá! Đau quá! Ai tới cứu ta! Mẹ? Ba? Ca ca! Mọi người mau tới, Nguyệt Nguyệt đau quá! Mẹ! Ba! Ca ca! Mau tới cứu Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt đau quá, đau quá!
"A!" Một tiếng kêu sợ hãi từ Thiên điện Lăng Nguyệt cung truyền ra, cung nữ đứng đầu giật mình. Cung nữ này cau mày mặt miễn cưỡng bưng nến đi vào trong Thiên điện.
"Trương tiểu chủ, hơn nửa đêm ngài bị gì thế?" Cung nữ rất là không kiên nhẫn kêu nữ tử mặt tái nhợt ngồi trên giường, miệng hô tiểu chủ, nhưng giọng nói lại không cú chút cung kính nào.
"Rót ly nước cho ta." Trương Vân Nguyệt lạnh nhạt nói, không để ý đến giọng điệu nói chuyện của cung nữ kia, dù sao ở trong hoàng cung này thứ không thiếu nhất chính là người tìm chết, cung nữ này phách lối như vậy, đắc tội người ta là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó nói không chừng còn bị Huệ phi nương nương hành hạ.
"Thôi đi, khoe khoang cái gì chứ, không phải là dáng dấp hơi đẹp thôi sao!" Cung nữ này vừa nói nhỏ, vừa không tình nguyện rót nước cho Trương Vân Nguyệt.
"Được rồi, ngươi cút ra ngoài cho ta! Chỗ này của ta không cần một cung nữ cao qu1y hơn cả chủ tử đến hầu hạ!" Trương Vân Nguyệt vốn bị cơn ác mộng dọa sợ, cung nữ này còn hùng hùng hổ hổ, ném ý tưởng giữ lại cung nữ này cho Huệ phi thượng hành hạ, trực tiếp đuổi người.
"Hô! Hôm nay mới leo lên long sàng của hoàng thượng liền kiêu ngạo rồi hả? Chớ quên! Ta là cung nữ ‘ Huệ phi nương nương ’ ban cho ngươi, muốn đuổi ta đi? Cũng phải được nương nương cho phép! Hừ! Hơn nửa đêm muốn uống nước? Không có cửa đâu!" Cung nữ này nói xong liền đổ bình nước ra bàn, khiến nước chảy đầy bàn!
"Có ai không! Có ai không!" Trương Vân Nguyệt mặc kệ những thứ khác, trực tiếp cất giọng kêu lên, dù sao nàng đã ngủ không được, vậy thì mọi người cùng nhau không ngủ! Dù chuyện lần này nàng không chiếm được lời, nàng cũng sẽ không cho con cung nữ trước mắt tốt hơn! Hừ!
Nàng biết bây giờ Huệ phi sẽ không động nàng, bởi vì Huệ phi cần một cung nữ được sủng, xử lý mình xong thì phải tìm người khác, bây giờ mình ở trong mắt của nàng ta chính là một nha đầu ngốc nghếch! Mặc dù chuyện xuân dược thành công, nhưng hoàng thượng cũng không có ra vẻ yêu thích đặc biệt gì.
Vậy an toàn và tốt hơn những cung nữ một lòng muốn bò lên giường, sau đó nghiên cứu yêu thích của hoàng thượng, rồi rất có thể được hoàng thượng thích!
Bởi vì Trương Vân Nguyệt lên tiếng hô to, cho nên những cung nữ thái giám ngoài cửa do Huệ phi an bài dù không coi trọng nàng cũng không thể không đi ra, huống chi có mấy người còn là cung nữ phi tử khác an bài?
Huệ phi đang ngủ ở chánh điện Lăng Nguyệt cung đột nhiên nghe được tiếng ồn áo bên ngoài, không khỏi cau mày đứng dậy, "Xảy ra chuyện gì?" Huệ phi cảm thấy rất tức giận vì mình khó lắm mới ngủ được lại bị người ta đánh thức, sau khi nàng mang thai thì chất lượng giấc ngủ càng ngày càng kém, khó được ngủ một lần mà còn bị quấy rầy, nàng không thể nào tỏ vẻ dễ chịu được!
Rất nhanh có một cung nữ đi vào từ ngoài cửa, kể chuyện ở Thiên điện cho Huệ phi nghe.
"Trương tiểu chủ nói muốn trách phạt Hồng Tụ? Có nói là vì cái gì không?" Huệ phi cau mày nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất.
Cung nữ này không nói, "Ngươi nói đi! Câm à? !" Huệ phi phiền não đưa tay ném ly trà bên cạnh lên người cung nữ.
"Trương tiểu chủ nói, Hồng Tụ tỷ tỷ cố ý làm nước trà trong ấm đổ lên đất ở trước mặt nàng cũng không nguyện ý cho nàng rót nước hầu hạ nàng." Cung nữ này nói xong cũng run run quỳ lên mặt đất rồi.
Huệ phi vừa nghe lời cung nữ này nói liền tối mặt, nàng hoàn toàn không có hoài nghi lời cung nữ này nói, cũng không có hoài nghi lời Trương Vân Nguyệt nói, tính tình của Trương Vân Nguyệt và tính tình của Hồng Tụ nàng đều hiểu rõ ràng, nếu như là cung nữ khác thì nàng không tin họ dám làm chuyện này, nhưng Hồng Tụ thì đúng là dám!
Phụ thân của Hồng Tụ là quan tứ phẩm, mặc dù nàng là thứ nữ, nhưng di nương của nàng được cưng chiều, mà nàng vào cung chính là vì trở thành hậu cung trong nữ nhân, vốn là vào cung để được chọn làm cung phi, nhưng bởi vì hoàng thượng cảm thấy quá mức lao dân, thương tài, cho nên từ ba năm một lần đổi thành năm năm môt lần. Hơn nữa mỗi lần cỏn thay phiên, cũng không phải cả nước. Cứ thay phiên đông tây nam bắc. Số tuổi tuyển tú cũng quy định từ 16 đến 18 tuổi.
Vì vậy dân chúng dân gian bình thường không muốn vào cung tuyển tú thì đều chọn lấy chồng trước 15 tuổi.
Số tuổi này hạn chế khá nhiều, khiến rất nhiều người muốn được tuyển chọn vào cung làm cung phi phải thất bại, bởi vì chỉ có ba tuổi (16, 17, 18), mà thời gian cách nhau lại đến năm năm, luôn có một số nữ tử ra đời không khớp thời gian (ví dụ lần đầu tuyển tú năm họ 15 thì lần sau tuyển họ đã 20, cả 2 lần đều ko dc), mà Hồng Tụ chính là một trong những người này, cho nên nàng ta không cách nào thành công trở thành cung phi, nên chỉ có thể đổi hướng, trở thành cung nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT