Sau khi Đặng thái y rời khỏi cung Thái Cực thì tự mình trở lại trong phủ bắt đầu tra sách thuốc điển tịch, nhưng tra tới tra lui lại không có tra ra bất kỳ thứ gì, điều này làm cho Đặng thái y nhất thời cảm thấy nóng nảy không dứt.

Vật này đã xuất hiện, vậy nói rõ đối phương đã lấy vật này ra dùng, bây giờ còn chưa có trực tiếp sử dụng lên người hoàng thượng, chỉ sợ là bởi vì còn chưa có biện pháp tiếp xúc hoàng thượng, nếu như đối phương tìm được biện pháp trực tiếp tiếp xúc hoàng thượng, đến lúc đó chỉ sợ đầu của ông sẽ không giữ được!

Ở trong Phượng Minh cung, hoàng hậu thủy chung không nghĩ được đáp án, nàng không biết tại sao Đặng thái y lại đổi sắc mặt, ngày đó người ở chỗ này đều là người Trương Vân Nguyệt có thể tin được, dù không phải là người của ả ta thì cũng là người của hoàng đế, căn bản không phải hoàng hậu có thể thu mua.

"Không tra được? Các ngươi sao vậy? Một chút tiếng gió của chuyện ngày đó cũng không tra được? Có xuống tay từ mấy cung nữ ở đó hay không?" Hoàng hậu lạnh lùng nhìn người quỳ trên đất.

Ngày đó lúc Đặng thái y rời đi thì nàng cũng không để sắc mặt nặng nề của ông ta trong lòng, lúc ấy nàng cho rằng sức khỏe của Trương Vân Nguyệt có vấn đề gì, cuối cùng mặc dù cũng chờ được tin tức bày tỏ sức khỏe của Trương Vân Nguyệt không có vấn đề gì.

Nhưng nàng không ngờ chuyện này sẽ khiến cho cảm xúc của Hoàng đế biến hóa.

Nhưng mấy ngày gần đây tâm trạng của hoàng đế biến hóa quá rõ rồi, sự nặng nề đó tuyệt đối không phải do đứa bé trong bụng Trương Vân Nguyệt, nhất định là có chuyện gì nàng không biết xảy ra!

"Nương nương, chúng ta không tra được, ngày đó người nơi đó đều là cung nữ Trương Tiệp Dư tin tưởng, hơn nữa miệng mấy cung nữ đó vô cùng kín. Hơn nữa nô tỳ phát hiện mấy cung nữ đó hình như cũng quên mất chuyện này." Nói tới chỗ này trên mặt cung nữ kia lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Có ý gì?" Hoàng hậu cau mày nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất không nghĩ ra lời nàng nói là có ý gì.

"Nương nương nên biết khi nô tỳ hỏi ai đó cũng không trực tiếp hỏi, vì vậy mặc dù trong lòng những người đó có cảnh giác, nhưng cũng không chú ý tới vấn đề của nô tỳ, nhưng lần này nô tỳ dùng phương pháp giống vậy ở trên người các cung nữ, nhưng mấy cung nữ kia lại không hề tiết lộ chút tin tức gì. Thậm chí khi nô tỳ xâm nhập hỏi thêm, mấy cung nữ kia đều trả lời ngày Đặng thái y bắt mạch cho Trương Tiệp Dư thì phát hiện đứa nhỏ trong bụng Trương Tiệp Dư thật không tốt lắm."

Cung nữ này nói xong thì nhìn hoàng hậu không dám nói nữa.

Hoàng hậu rất khẳng định đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì, nàng tin tưởng tin tức ngày đó Tiểu Lý Tử truyền đến sẽ không có vấn đề, như vậy theo lời cung nữ này thì vấn đề đã xảy ra ở các cung nữ kia.

"Tốt lắm ngươi lui ra."

"Nương nương, Trương Tiệp Dư ở Dao Hoa cung có phải có vấn đề gì hay không?" Trương ma ma đi tới bên cạnh hoàng hậu có chút không xác định nói, chuyện này theo lời cung nữ kia, sao lại có phần quỷ dị thế?

Ở trong Dao Hoa cung, Cúc Hoa, Xuân Hoa và Hạ Hoa còn có ba ma ma tụ tập tại trong phòng ngủ Trương Vân Nguyệt lần nữa.

"Tiệp dư, nô tỳ bị người ta hỏi khách sáo rồi."

"Nô tỳ cũng thế."

. . . . . . Một chuỗi lời nói đều khiến Trương Vân Nguyệt biết được rõ ràng, Dao Hoa cung của mình đã thành công thành mục tiêu chú ý của những người khác.

"Biết là người của ai không?" Trương Vân Nguyệt hỏi Cúc Hoa, về phần có bị người ta hỏi ra không, thì nhìn vẻ mặt mấy người cũng biết không có. . . . . .

Thật ra thì không bị nô tỳ kia hỏi ra được cũng không phải do đám người Cúc Hoa rất là lợi hại, hoàn toàn là bởi vì Trương Vân Nguyệt đã nói, các ngươi phải quên hết mọi chuyện, cho dù là một chút chuyện liên quan cũng phải quên.

Có lúc thôi miên cũng rất có ích, thêm một chút hương liệu giúp cho tinh thần buông lỏng thì hiệu quả càng thêm rõ ràng.

Cho nên, cách thôi miên nguyên thủy nhất bình thường nhất lại rất có hiệu quả.

"Không biết, sau lưng những người đó là ai nô tỳ đều không có biện pháp biết, người kia hỏi cũng vô cùng có kỹ xảo, nô tỳ sợ hỏi nhiều đối phương sẽ phát hiện khác thường." Cúc Hoa nghĩ rồi nói ra.

"Chỉ là vấn đề của các nàng rất kỳ quái, đều không ngừng hỏi nô tỳ ngày hôm qua bên trong Dao Hoa cung xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi nô tỳ nói xong họ lại không tin." Xuân Hoa nghiêng đầu nghi ngờ nói.

Cúc Hoa và Hạ Hoa cũng gật đầu, hiển nhiên họ cũng gặp phải chuyện giống thế.

Mà ba vị ma ma nghe mấy cung nữ nói xong thì đều kinh sợ, tất cả đều ngạc nhiên nhìn ba cung nữ.

"Các ngươi nói ra hết chuyện trong Dao Hoa cung? !"

"Cũng không có gì không thể nói, không phải Tiệp dư nói nếu có người tới hỏi chúng ta thì chúng ta có thể nói sao?" Cúc Hoa kỳ quái nhìn ba ma ma, lại có chút thấp thỏm nhìn Trương Vân Nguyệt, sợ họ nói sai lầm rồi.

"Các ngươi đã nói với những người đó ngày hôm qua Dao Hoa cung xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Liễu hỏi ta ngày hôm qua tại sao khi Đặng thái y rời đi lại có sắc mặt rất khó coi, ta trực tiếp nói cho nàng biết tình huống của đứa nhỏ trong bụng Tiệp dư không tốt lắm, cho nên sắc mặt của ông ta mới kém thế." thấy Cúc Hoa nói như đương nhiên thế ba vị ma ma cũng ngạc nhiên không thôi.

"Là sao?"

"Tốt lắm các ngươi đi xuống." Trương Vân Nguyệt bảo ba cung nữ đi xuống.

"Đó đâu phải chuyện lớn gì, ta chỉ làm cho các nàng không ngừng lặp lại chuyện này trong đầu, như vậy họ mới xem ý nghĩ này thành thật." Trương Vân Nguyệt không đợi ba ma ma hỏi đã trực tiếp giải thích.

Đáp án Trương Vân Nguyệt cho ra quá mức thần kỳ, ba ma ma cũng không tin tưởng lắm chuyện này có thể như vậy.

"Vậy nếu như nói thế, không phải là mỗi người đều có thể như vậy. . . . ?" Lý Ma Ma nghĩ tới đây trong lòng cảm thấy rất quỷ dị, phải biết nếu như mỗi người đều có thể quên đi một số chuyện, như vậy những người phạm tội đều có thể né tránh sự khiển trách của lương tâm rồi sao?

"Ba vị ma ma không cần lo lắng, phương pháp này nói như thế nào cũng không thể dễ thành công đâu. Có lúc càng muốn quên thì càng không thể quên được, mà có một số việc dù quên mất cũng sẽ bởi vì một vài chuyện nhắc nhở mà không ngừng hiện ra trong đầu. Ta cũng chỉ thử làm với ba nàng ấy thôi, nếu không thể thành công, hôm nay ta cũng không cho các nàng đi ra ngoài tiếp xúc những người ở ngoài." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc giải thích.

Thuật thôi miên là do Trương Vân Nguyệt cảm thấy hứng thú nên học, nhưng nàng học không giỏi, hơn nữa phương pháp kia chỉ có thể áp dụng với những người có lực ý chí yếu hơn nàng, những người khác thì đều vô dụng.

Nhưng nàng sẽ không nói cho người khác biết đây là thôi miên, tự thôi miên là giải thích tốt nhất, dù sao tự thôi miên cũng là một chuyện tốt mà?

Ở trong cung Thái Cực, Triệu Khải Hâm đã biết được Đặng thái y không tìm được thảo dược như lời Trương Vân Nguyệt nói ở trong điển tịch.

"Bãi giá Dao Hoa cung." Triệu Khải Hâm cảm thấy có lẽ hắn nên tự hỏi tiệp dư nương nương của mình xem đã xảy ra chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play