Sau giữa trưa, Triệu Khải Hâm đang ở trong thư phòng bàn bạc đại sự với các đại thần.

"Hoàng thượng, hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng bẩm báo!" Đặng thái y rời khỏi cung Dao Hoa liền chạy đến cung Thái Cực, thậm chí không kịp đợi Vương Kỳ đi vào thông báo, đã trực tiếp kêu la mở ra ở tại cửa ra vào.

Bên trong Phượng Minh cung.

"Hoàng hậu nương nương, lúc nãy Đặng thái y kinh hãi từ trong Dao Hoa cung chạy ra, rồi chạy đến cung Thái Cực." Tới bẩm báo là cung nữ nhị đẳng bên cạnh hoàng hậu Hương Xảo.

"Biết xảy ra chuyện gì không?" Hoàng hậu thả đưa bút cho Hương Xảo.

"Không biết, nô tỳ đã cho người đi hỏi cung nhân Dao Hoa cung rồi, nhưng bây giờ còn chưa có có tin tức truyền đến." Hương Xảo nói xong lui sang một bên.

"Ừ." Hoàng hậu gật đầu một cái, hiển nhiên hài lòng cách làm việc của Hương Xảo.

Hoàng hậu bình tĩnh cầm bút lên lần nữa, tiếp tục xử lý cung vụ.

"Nương nương, Tiểu Lý Tử ở Dao Hoa cung tới."

"Cho ông ta đi vào." Hoàng hậu thả bút xuống nói.

"Bẩm hoàng hậu nương nương, đoạn thời gian gần đây tâm trạng của Trương Tiệp Dư vô cùng không ổn định. Ba vị ma ma lo lắng tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Trương Tiệp Dư, hôm nay mời Đặng thái y tới là để chẩn bệnh cho Trương Tiệp Dư."

"Không có? Lúc Đặng thái y rời khỏi Dao Hoa cung thì sắc mặt vô cùng kinh ngạcg, đây là vì sao?" Hương Xảo hỏi Tiểu Lý Tử.

"Việc này, tiểu nhân không biết, tiểu nhân không nghe được tin tức xấu nào về sức khỏe của Trương Tiệp Dư." Tiểu Lý Tử sợ hãi cúi đầu nói ra, chuyện này hắn thật không biết.

Hương Xảo ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, thấy hoàng hậu không tỏ vẻ mặt gì. "Được rồi, ngươi đi xuống, tiếp tục chú ý tình huống Dao Hoa cung, có tin tức gì không tầm thường nhớ báo lại."

"Dạ, tiểu nhân biết rồi." Tiểu Lý Tử nói xong xoay người rời đi.

"Nương nương, có muốn ta đến cung Thái Cực hỏi thăm một chút không?" Cẩm Tú nhìn hoàng hậu đề nghị.

"Không cần, tin tức bên cung Thái Cực không cần cố ý hỏi thăm, miễn cho bị hoàng thượng biết khiến hoàng thượng sinh nghi." Hoàng hậu cau mày suy nghĩ một chốc rồi ngăn trở tính toán của Cẩm Tú, chuyện lần này lộ ra điều gì đó khác thường, nàng còn chưa muốn dùng cung nữ đi hỏi thăm tin tức.

Ở trong cung Thái Cực,

Triệu Khải Hâm và các đại thần đang thảo luận quốc sự, kết quả lại nghe được Đặng thái y cao giọng bẩm báo ngoài cửa, người trong điện đều nghe được rõ ràng sự kinh ngạc trong giọng nói.

"Chuyện gì?" Triệu Khải Hâm cau mày vô cùng không vui hỏi, đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt đã xảy ra chuyện gì?

"Bọn thần cáo lui." Mấy đại thần thấy hoàng thượng phải xử lý chuyện nội cung, rất thức thời cáo lui, nhưng chưa rời khỏi hoàng cung, mà là đến thiên điện cung Thái Cực chờ Triệu Khải Hâm.

Triệu Khải Hâm nhìn Đặng thái y quỳ trên mặt đất, sắc mặt không phải xấu bình thường.

"Đặng thái y, nói xem, là trời sập hay là thế nào? Sao ngươi lại lớn tiếng ồn ào mà không chú ý tới quy định trong cung?"

"Hoàng thượng, vi thần, vi thần bị tin tức kia dọa sợ!" Đặng thái y nói rất thẳng thắn, đến mức khiến Triệu Khải Hâm ngây ngẩn cả người, hắn làm sao cũng không nghĩ đến Đặng thái y sẽ nói ra mấy lời làm hắn bị sợ.

"Nói một chút, là tin tức gì có thể dọa một lão thái y như ngươi thành như vậy." Triệu Khải Hâm hé mắt, chờ ông ta tiếp tục nói chuyện, bây giờ hắn đã khẳng định không phải chuyện về đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt rồi.

Nếu như chỉ là chuyện đứa bé kia, không thể nào hù dọa Đặng thái y thành bộ dáng hiện tại.

"Hoàng thượng. . . . . ." Đặng thái y thuật lại một lần những gì vừa nghe được trong Dao Hoa cung.

"Ngươi nói là, vật này có thể khống chế hoàng đế như ta?" ánh mắt bén nhọn của Triệu Khải Hâm nhìn Đặng thái y.

"Hoàng thượng, nếu như vật kia thật có thể làm cho người ta nghiện, thì khống chế hoàng thượng là việc rất đơn giản. Dĩ nhiên dù tâm trí hoàng thượng kiên định không bị khống chế, nhưng, người kia có thể dùng vật này khống chế các đại thần, đến lúc đó hoàng thượng không còn thần tử để dùng, kết quả còn không phải như vậy sao?" Đặng thái y nghiêm túc nhìn hoàng thượng.

Triệu Khải Hâm dĩ nhiên biết lời Đặng thái y nói không sai, "Ngươi cảm thấy trên đời thật sự có vật này sao?" Triệu Khải Hâm khó hiểu nói.

"Hoàng thượng, vật có thể khiến người ta nghiện, cả vi thần cũng chỉ biết có một loại. Về phần khống chế người là không thể. Nhưng nếu nói có thứ có thể khống chế con người thì thần cũng tin, nhưng rốt cuộc là cái gì thì thần không biết." Đặng thái y nhìn hoàng thượng, có chút không xác định.

"Nói." ánh mắt Triệu Khải Hâm lóe lóe, nếu loại vật này quả như thật có, vậy hắn tuyệt đối không thể để vật này ở lại trên đời.

"Ngũ Thạch Tán. Nhưng thuốc này mặc dù có thể làm cho người ta nghiện, nhưng bản thân cũng là một loại thuốc, dùng số ít cũng vô hại cho cơ thể." Đặng thái y nói xong rồi nhìn Triệu Khải Hâm.

Triệu Khải Hâm trầm mặc, "Truy xét về chất thuốc này. Ta muốn biết rốt cuộc là chất thuốc gì lại đạt tới hiệu quả khống chế người, còn nữa, nếu ngươi thật sự không biết thì có thể đi hỏi Trương Tiệp Dư, nếu nàng ấy nói rõ ràng như thế thì chắc là biết một chút." Triệu Khải Hâm nói lời cuối cùng xong thì trong mắt chợt lóe lên một ánh sáng bén nhọn, nhưng không ai nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play