*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối với yêu quái mà nói, mười năm chỉ như búng một ngón tay, cũng không thể phát sinh bao nhiêu chuyện. Nhưng đối với Sở Nghi Nhân mà nói, kế hoạch hồng nương của nàng đã muốn sửa lại trăm ngàn lần.

Tân Từ ở trong đại chiến yêu tộc đại thắng, cùng Sở Nghi Nhân đính hôn. Phùng Bội Như báo ân thành công, vốn định trở về lịch kiếp phi thăng, lại phát hiện một đời này nàng còn có một đoạn tình duyên chưa xong, chỉ có thể tạm gác lại việc tu hành, tìm kiếm người hữu duyên.

Sở Nghi Nhân biết người hữu duyên của Phùng Bội Như chính là Mạc Duật, nhưng vẫn khuyên ngăn Phùng Bội Như:

“Tỷ tỷ, ngươi ngàn năm tu hành, vì một đạo sĩ, đáng giá sao?”

Tên Mạc Duật kia giết người như ma, sao có thể so được với Tân Từ, cho dù là La Chi Hoán cũng tốt hơn hắn trăm ngàn lần. Mấy năm nay, Sở Nghi Nhân vẫn không từ bỏ việc làm cho Phùng Bội Như cùng Tân Từ giao hảo, nhưng phản ứng của nàng vẫn làm cho người ta không thể nắm bắt.

“Tỷ tỷ, Tân Từ thật sự là một nam nhân không tệ, kỳ thật hắn đối với ngươi rất có hảo cảm.....Ta nguyện ý giúp tỷ tỷ, cho dù...cho dù kêu ta làm tiểu thiếp cũng không sao, chỉ cần các ngươi hạnh phúc cùng một chỗ thì tốt rồi!”

Phùng Bội Như chỉ lạnh lùng nhìn Sở Nghi Nhân. Liên tiếp bị gán ghép với người khác, nàng cũng có chút phiền. Nhưng bây giờ nàng còn không tính xé rách da mặt, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:

“Muội muội, ta không muốn cùng ngươi tranh giành Tân công tử. Ta cùng với Tân công tử chỉ là quan hệ ân tình, báo ân xong ta phải quay trở về.”

Lời này bị Tân Từ nghe được. Hắn vốn dĩ vẫn luôn không kiên nhẫn việc Sở Nghi Nhân cứ đem hắn đẩy cho người khác. Nhưng hắn cự tuyệt người khác thì được, sao có thể chấp nhận người khác ghét bỏ hắn. Tân Từ nhìn bộ dáng thanh cao lãnh đạm kia của Phùng Bội Như, cực kỳ khinh thường. Nữ nhân giỏi nhất chính là làm bộ làm tịch. Hắn lại hận nhất người khác tính kế mình. Phùng Bội Như chướng mắt hắn sao, hắn sẽ làm cho nàng hối hận!

Tân Từ lập mưu phong ấn yêu lực của Phùng Bội Như, khiến nàng thất thân cho hắn, cũng làm La Chi Hoán nhìn thấy. La Chi Hoán mấy năm nay dưới Sở Nghi Nhân khuyên bảo, đối với Phùng Bội Như cũng coi như dụng tâm. Hắn chỉ cho là nàng thanh cao rụt rè mới không chịu buông xuống mặt mũi, nhưng lần này lại bị hắn nhìn đến nàng cùng Tân Từ "yêu đương" vụng trộm, trong cơn phẫn nộ, cũng nhảy vào tham gia nhằm trả thù nàng.

Phùng Bội Như trong lúc phản kháng, bị hai người chế ngự, tổn thương đến nội đan, tu vi trong nháy mắt liền tụt giảm. Sau khi xong việc, nàng đã hấp hối, cơ hồ muốn vứt đi nửa cái mạng. Sở Nghi Nhân phát hiện còn làm ra bộ dạng như chịu đại đả kích, nước mắt trong suốt tràn ra đầy hốc mắt:

“Tỷ tỷ, không phải ngươi nói không thích Tân Từ sao?”

Phùng Bội Như hung hăng nhìn mấy người bọn họ một cái, lúc này mới ngộ ra là mấy người này thiết kế hãm hại mình, mệt cho nàng đến giờ vẫn còn vì Sở Nghi Nhân suy nghĩ. Nàng thật sự là mắt mù! Bọn họ sợ nàng đi tìm Mạc Duật đến như vậy sao? Nàng càng phải đi tìm hắn, khiến hắn đem toàn bộ bọn họ giết chết! Phùng Bội Như che giấu sát ý trong mắt, thản nhiên nói mình mệt mỏi, tiễn ba người ra ngoài.

Phùng Bội Như phun ra nội đan. Giữa lòng bàn tay trắng nõn, quang cầu đen nhánh càng ánh lên vẻ sáng bóng như châu ngọc, thập phần xinh đẹp. Nàng híp lại con mắt, khóe môi hiện lên một ý cười tàn nhẫn.

Bọn họ không biết, nguyên hình của nàng chính là một con độc xà.

******

Thời điểm Phùng Bội Như làm bộ như không có chuyện gì cùng mấy người Sở Nghi Nhân tiếp tục sinh sống hòa thuận, Tố Dĩ đang bận bịu tu hành.

Tố Dĩ là đóa hoa yêu duy nhất trăm ngàn năm qua tu luyện thành công. Hơn nữa bởi vì chỉ hấp thụ tinh hoa thiên địa, hồn phách cực kỳ tinh thuần, không hề lây dính dơ bẩn thế gian, cho nên cũng là thứ hấp dẫn tà ma yêu quái nhất.

Tố Dĩ tu hành viên mãn ngày ấy, cách mười dặm bên ngoài Nam Tuyết Sơn - hiện là Trùng Dương Sơn liền có dị tượng. Thiên quang chiếu khắp, hoa khai mãn sơn, mùi hoa phiêu đãng đến tận trăm dặm bên ngoài núi, đưa tới nhân sĩ khắp nơi tò mò tìm đến.

Trùng Dương đại sư biết được đây là dấu hiệu linh vật xuất thế, dặn dò tốt công vụ liền vội vàng chạy tới hộ pháp cho Tố Dĩ. Lúc nhìn đến đóa hoa ngũ sắc kia hoàn toàn nở rộ, Trùng Dương đại sư cũng khiếp sợ không thôi.

Nếu hắn nhớ không lầm, tổ tiên từng truyền rằng, trăm ngàn năm trước tiên ma hỗn chiến, một vị tiên nhân đã mạnh mẽ can thiệp vào, mới tránh cho việc có càng nhiều sinh linh đồ thán. Mà trong số thủ hạ dưới trướng tiên nhân kia, tựa hồ có một đóa hoa ngũ sắc tên là Nguyệt Trạch Hoa. Hay là để giữ cho tam giới cân bằng ổn định, Nguyệt Trạch Hoa mới bị lưu lại nhân gian? Trận dị biến mấy năm trước đã làm kinh động Nguyệt Trạch Hoa, khiến cho nàng sớm liền thức tỉnh?

Nguyệt Trạch Hoa tinh thuần vô tà, có thể tinh lọc tất cả lệ khí trên thế gian. Nếu nàng xuất hiện ở phàm thế, chắc chắn sẽ tạo ra một hồi náo động tranh đoạt. Xem ra, trước khi nàng có thể hoàn toàn khống chế tu vi, che giấu được linh khí, phải đem tin tức giấu kín.

Trùng Dương đại sư quyết định đem Tố Dĩ mang về, che giấu thân phận thật của nàng, đem nàng ký danh làm đệ tử, cũng dạy nàng tu hành thuật pháp, học tập quy củ thế gian.

Tố Dĩ rất có tuệ căn, Trùng Dương đại sư chỉ cần dạy một chút liền thông, thậm chí so với Mạc Duật còn trí tuệ hơn. Nhưng việc làm cho Trùng Dương đại sư vui mừng nhất chính là, Tố Dĩ tuy rằng cũng luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đối với thiện ác, đạo lí đối nhân xử thế, so với Mạc Duật thông thấu hơn nhiều. Hắn không cần lo lắng một thân linh khí của nàng sẽ làm bị thương người vô tội.

Chờ đến lúc Tố Dĩ có thể che giấu linh khí trên người, Trùng Dương đại sư liền triệu Mạc Duật trở về dẫn Tố Dĩ nhập thế. Mạc Duật mấy năm gần đây sát nghiệt càng ngày càng nặng, tuy rằng hắn giết đều là yêu ma, nhưng đó cũng là sinh linh. Sát khí ngưng tụ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tu hành.

Thời điểm gặp Mạc Duật lần trước, trên người hắn đã có một tầng hắc khí. Trùng Dương đại sư đã tận lực hóa giải, nhưng vẫn không thể trừ tận gốc. Hắc khí làm cho sát khí của Mạc Duật càng gia tăng, càng dễ dàng hấp dẫn tà ma, sát nghiệt tất sẽ càng nặng. Một vòng tuần hoàn ác tính như thế, làm cho Trùng Dương đại sư thập phần đau đầu.

May mà Tố Dĩ có thể tinh lọc tà khí, có sự giúp đỡ của nàng, hẳn là có thể khống chế hắc khí trên người Mạc Duật. Nhưng Mạc Duật lại đột nhiên mất đi tung tích, Trùng Dương đại sư chỉ biết, hắn lại đang đi đuổi giết yêu quái.

Mạc Duật mấy năm nay trôi qua thật sự bận rộn. Thân là trừ yêu đạo sĩ chính phái, cư nhiên lại có đãi ngộ như tà ma, không nói đến việc hắn bị thần căm quỷ ghét, người nào nhìn thấy hắn nếu không phải tránh đi thì chính là đuổi giết. Tránh né - đuổi giết, đuổi giết - tránh né, uống gió ăn sương, dãi nắng dầm mưa, hễ bị phát hiện lại là một hồi huyết chiến. Ngay cả thân là sư phụ - Trùng Dương đại sư cũng không rõ ràng hành tung của hắn.

Rơi vào đường cùng, Trùng Dương đại sư chỉ có thể đem hi vọng ký thác ở trên người Tố Dĩ, phân phó nàng cứ hướng về phía yêu khí nặng nhất mà tìm, cần phải mang Mạc Duật về đây.

Tố Dĩ đáp ứng, bước lên đường tìm người.

Mạc Duật sao? Vị trừ yêu đại sư còn trẻ đã thành danh kia, nam tử lạnh lùng, bất cận nhân tình kia.....Trí nhớ lại về tới lần cuối cùng gặp mặt, nàng khẽ ấn xuống cảm xúc đột nhiên xôn xao trong lòng.

Nhưng người tính không bằng trời tính, nàng còn chưa phát hiện bóng dáng Mạc Duật, lại đụng phải yêu quái mà nàng nhìn thấy đầu tiên trên thế giới này - Sở Nghi Nhân.

Sở Nghi Nhân sắc mặt xanh xao, hơi thở mỏng manh, tu vi không có nửa phần gia tăng, ngược lại sụt giảm không ít. Tố Dĩ ngưng thần dò xét, phát hiện nàng có thể là bị trúng độc.

Phùng Bội Như cũng không ở bên cạnh nàng, chỉ có Tân Từ cùng La Chi Hoán. Bọn họ cũng không thay đổi gì nhiều.

Tố Dĩ liếc mắt một cái liền nhận ra cử chỉ của bọn hắn đối với Sở Nghi Nhân biểu lộ chút thân mật. Xem ra, Phùng Bội Như lại giống như mấy đời trước bị đuổi đi rồi.

Ngay tại thời điểm Tố Dĩ suy tư, hệ thống trong đầu Sở Nghi Nhân đột nhiên phát ra âm thanh.

[Sửa đổi chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Đánh chết Tố Dĩ. Hảo cảm độ của Tố Dĩ: 0%]

Nhiều năm như vậy, hệ thống lần đầu tiên phát ra nhiệm vụ muốn giết người, Sở Nghi Nhân có hơi bị dọa đến. Tuy rằng từng nhìn Tân Từ cùng La Chi Hoán giết qua không ít người cùng yêu ma, nhưng bản thân nàng chưa bao giờ động thủ, ngay cả không cẩn thận làm liên lụy đến người khác, nàng cũng âu sầu hết một thời gian, khó khăn lắm mới vượt qua được, hiện tại cư nhiên muốn nàng đi giết người?

Sắc mặt Sở Nghi Nhân ngày càng tái nhợt. La Chi Hoán săn sóc rót cho nàng một tách trà nóng, ôn nhu nói:

“Còn khó chịu sao? Đã nghe ngóng được tin tức của Phùng Bội Như, rất nhanh liền có thể tìm được người, giải độc cho nàng.”

Sở Nghi Nhân cắn môi dưới, lắc đầu:

“Ta còn có thể chịu được, nếu tìm được tỷ tỷ, có thể.....đừng giết nàng hay không? Ta nghĩ nàng chỉ là quá yêu Tân Từ, nếu có thể tìm được nàng, ta nguyện ý......thành toàn......”

“Lòng dạ đàn bà!” Tân Từ đối với việc Sở Nghi Nhân hay mềm lòng luôn luôn đều là cười nhạt. Lần này ngay cả La Chi Hoán cũng không an ủi nàng. Sở Nghi Nhân chỉ nói mấy câu liền lọt vào Phùng Bội Như trả thù, hai người bọn họ còn làm chuyện gây ra thương tổn thực chất đối với Phùng Bội Như, chẳng phải sẽ càng bị đuổi giết sao? Bọn họ không cho phép có bất kỳ nguy hiểm gì tồn tại, lén lút quyết định chỉ cần phát hiện Phùng Bội Như liền lập tức tru sát. Sợ Sở Nghi Nhân lại làm hỏng chuyện, vẫn luôn giấu giếm nàng.

“Nghi Nhân, việc này nàng là vô tội, không cần nói chuyện thay cho Phùng Bội Như.”

Sở Nghi Nhân đang bị thông báo nhiệm vụ của hệ thống làm xuất thần một chút, đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Các ngươi có ai nghe qua tên Tố Dĩ chưa?”

Hai nam tử liếc nhìn nhau, La Chi Hoán nói:

“Hay là người này có liên quan với Phùng Bội Như?”

Sở Nghi Nhân ngẩn ra, không biết nói như thế nào. Mười năm trước nàng cũng nghe qua cái tên này, vốn không quá để ý, nghĩ đến có làm nhiệm vụ kia hay không cũng không giải quyết được gì. Nhưng mà Phùng Bội Như hiện nay đã cùng nàng tuyệt giao, Tố Dĩ lại xuất hiện, chẳng lẽ hai người thật sự có quan hệ?

Trông thấy Sở Nghi Nhân trầm mặc, Tân Từ liền nói:

“Mặc kệ có quan hệ hay không, nếu ngươi đã hoài nghi, ta liền sai người đi điều tra, nhìn thấy cũng giải quyết nhanh gọn một lần.”

Đôi môi Sở Nghi Nhân hé mở, muốn nói không nên giết người, rất tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Nếu chọc bọn hắn tức giận, chẳng những không nhận được hỗ trợ, nàng còn phiền toái lớn, huống chi không có nhìn thấy quá trình giết người, hẳn là......sẽ không có quan hệ gì tới nàng đi.

Sở Nghi Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt ác cảm tội lỗi của mình.

Ngũ quan của Tố Dĩ hiện tại đã không người có thể so sánh. Bọn họ đối thoại một chữ cũng không sót nghe được toàn bộ. Phùng Bội Như cùng nàng, có lẽ còn có Mạc Duật, đều đang bị bọn họ đuổi giết?

Nàng ở trên núi lăn lộn quá lâu, xảy ra chuyện gì đều không hiểu ra sao, như vậy thật sự quá mức bị động. Nàng nghĩ, cần phải nhanh chóng tìm được Mạc Duật.



-- Tiểu kịch trường --

Sở Nghi Nhân: "Bạch Tố Trinh làm sao có thể là độc xà, cái này không khoa học!"

Hệ thống: [Cốt truyện đã lệch hướng, hết thảy đều có khả năng.]

Sở Nghi Nhân: "Vậy...nhân vật của ta chính là Trúc Diệp Thanh, độc của ta sao không thấy?"

Hệ thống: [Chỉ số thông minh không trưởng thành đầy đủ, độc tố không kịp phân bố.]

Sở Nghi Nhân: "Lần trước ta cắn phải đầu lưỡi trúng độc lại là sao thế này?"

Hệ thống: [Lần trước không phải ngươi đã biết cái đó là để hố ngươi sao?]

Sở Nghi Nhân: "......"

┏┛Sở Nghi Nhân chi mộ┗┓

Bi văn: Chết vì bị hố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play