*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sở Nghi Nhân mấy ngày nay đều lén lút cùng Tân Từ "yêu đương", thân thể thập phần mệt mỏi, vừa xấu hổ vừa ảo não. Mỗi lần nhìn thấy Phùng Bội Như, nàng đều có chút chột dạ, luôn cảm thấy ánh mắt Phùng Bội Như nhìn nàng mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Phùng Bội Như sẽ không phát hiện cái gì đi? Sở Nghi Nhân bất an trong lòng, cẩn thận dò xét, phát hiện Phùng Bội Như chỉ là vì cảm thấy nàng nhìn có chút khí huyết không đủ, thân thể suy yếu, còn cố ý thỉnh đại phu đến trị liệu cho nàng. Sở Nghi Nhân cảm động trong lòng, nữ chính thật sự là một người tốt, thiện lương vô cùng! Nàng một chút cũng không cảm thấy yêu quái mà "khí huyết không đủ" nghe thực kỳ quái. Hơn nữa, đại phu nhân loại sao có thể trị liệu được!?

Sở Nghi Nhân ở trong lòng tự bơm hơi cho mình. Hiện tại mọi chuyện nàng làm đều là đúng, mặc dù quá trình có chút phức tạp, miễn kết quả tốt là được. Cho dù bọn họ không hiểu nàng cũng không sao cả, nàng sẽ yên lặng giúp đỡ bọn họ. Vừa nghĩ như vậy, nàng liền nhất thời cảm thấy mình "chịu khổ" tuyệt đối không tính là cái gì.

Thái độ của Tân Từ đối với Phùng Bội Như có vẻ tốt hơn nhiều, ít nhất không còn nói năng lạnh nhạt như trước. Tuy rằng Sở Nghi Nhân cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, nhưng nàng nghĩ, nữ chính thiện lương hào phóng như vậy, hẳn là sẽ không ngại tất cả bọn họ đều ở chung một chỗ đi? Thực lực của Tân Từ cường đại như vậy, còn là Yêu Vương tương lai, một mình nữ chủ cũng ứng phó không nổi. Đến lúc đó hai tỷ muội các nàng có thể luân phiên coi chừng Tân Từ, ngăn trở nữ yêu khác tiếp cận hắn.

Đêm đó, sau khi hảo cảm độ của Tân Từ đã đầy, Sở Nghi Nhân mới yên tâm đối với hắn. Bất quá, nàng vẫn lo lắng sẽ có điều sơ sót. Không bằng cũng đem nhân tố bất an La Chi Hoán tiến công chiếm đóng luôn đi. Giúp nữ chính củng cố địa vị xong, La Chi Hoán chỉ cần yên tĩnh làm nam phụ, không cần phá hoại tình cảm giữa nữ chính cùng Tân Từ. Nếu hắn thương tâm, Sở Nghi Nhân quyết định...tự nàng sẽ đi an ủi hắn.

Sở Nghi Nhân càng ngày càng hưng phấn, dùng phương pháp tương tự giải quyết xong La Chi Hoán. Qua không bao lâu, hảo cảm độ của hắn cũng xoát đầy, nàng cực kỳ cao hứng. Mục tiêu của nàng rất nhanh liền có thể thành hiện thực, cũng không lưu ý ánh mắt Phùng Bội Như nhìn nàng càng ngày càng lạnh.

******

[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu thứ hai: Làm cho Mạc Duật thân bại danh liệt. Hảo cảm độ của Mạc Duật: -100%.]

Sở Nghi Nhân sợ hãi. Hệ thống rất đề cao nàng đi. Nàng nhìn thấy Mạc Duật, không chạy trốn là đã rất lợi hại rồi, còn muốn đi khiêu khích hắn, bộ không muốn sống nữa sao? Nhưng nàng không dám lại cùng hệ thống thương lượng, lỡ như nó kêu nàng cùng Mạc Duật yêu nhau....Nàng có thể tiến công chiếm đóng Tân Từ cùng La Chi Hoán, cũng là bởi vì ban đầu bọn họ đối với nàng vốn có hảo cảm, còn Mạc Duật......Trời ạ, ngẫm lại đều muốn điên mất!

Sở Nghi Nhân đau đầu chuyện nhiệm vụ, đem sự nghiệp hồng nương của mình phóng tới một bên. Nàng đối với việc hãm hại người khác không có hứng thú. Nàng nghĩ Mạc Duật làm việc vốn dĩ đã thập phần cực đoan, đánh giá của mọi người đối với hắn cũng nửa khen nửa chê. Người như vậy rất khó kết giao cho bằng hữu. Sở Nghi Nhân cổ vũ bản thân, hạ quyết tâm nhất định phải khuyên bảo Mạc Duật làm một thanh niên tốt. Chờ hắn thay hình đổi dạng thành công, hệ thống hẳn là sẽ chuyển đổi nhiệm vụ đi?

La Chi Hoán có bí bảo có thể che giấu yêu khí trên người nàng. Sở Nghi Nhân mượn dùng một chút, sau đó vụng trộm tra xét hành tung của Mạc Duật, mỗi ngày nhìn hắn đuổi giết yêu quái, chỉ cần đối mặt liền xuất kiếm. Cho dù vẫn luôn xem bản thân mình là người, Sở Nghi Nhân cũng có vài phần đồng cảm cho bọn bọ. Nàng không thể nhịn được nữa, nhất định phải ngăn cản hắn!

Vì thế, Sở Nghi Nhân trực tiếp tìm tới Mạc Duật, trước mắt bao người khuyên hắn phải có thiện tâm, không nên lạm sát kẻ vô tội, còn kể vài chuyện xưa nhằm cảm hóa hắn. Người chung quanh đều nghe như say như mê, cực kỳ cảm động, nhưng Mạc Duật lại sát khí càng ngày càng nặng.

Mạc Duật liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của Sở Nghi Nhân, không biết nàng dùng phương pháp gì ẩn tàng yêu khí, không bị ai phát hiện. Con xà yêu này thật sự là cả gan làm loạn, từ dưới kiếm của hắn chạy trốn, không né xa một chút còn tự mình tìm tới cửa, quả thực chính là chịu chết. Sở Nghi Nhân còn chưa kể xong chuyện xưa, Mạc Duật liền rút ra trảm yêu kiếm. Kiếm khí tràn ngập, như sóng dữ cuốn trôi sương tuyết, dũng mãnh kịch liệt, làm Sở Nghi Nhân sợ tới mức đương trường sửng sốt. Nếu không phải có người hảo tâm kéo nàng một phen, có khi nàng đã táng thân dưới kiếm.

"Thật quá đáng, sao có thể tùy tiện động thủ giết người như vậy!"

Sở Nghi Nhân bị kinh hãi rớt nước mắt, điềm đạm đáng yêu. Người chung quanh thấy vậy đều đứng ra vì nàng nói chuyện, nhưng Mạc Duật cũng chỉ thờ ơ.

Mạc Duật trực tiếp động thủ hạ sát. Sở Nghi Nhân mặc dù có người giúp, cũng thập phần chật vật mới lẩn tránh được. Mọi người thấy hắn đường đường là một nam tử hán lại đi bức hiếp một nữ tử nhu nhược mềm mại, đều mở miệng chỉ trích. Bọn họ không biết Mạc Duật, cũng không biết Sở Nghi Nhân là yêu quái, mà cho dù biết, nghe đồn người này luôn luôn không nghe giải thích liền giết người, thật sự nhìn không vừa mắt. Nhưng mười mấy người bọn họ dù liên thủ cư nhiên cũng không ngăn cản được mấy chiêu của Mạc Duật, thậm chí còn bị ngộ thương, từ đơn thuần can ngăn liền thẹn quá thành giận.

Từ trên người Sở Nghi Nhân đột nhiên truyền đến mùi hoa thoang thoảng, tựa như mùi hương của nữ tử đột nhiên xuất hiện đêm đó mang đến. Mạc Duật dừng tay, lạnh lùng nhìn về phía Sở Nghi Nhân:

"Lần này, ta không thể giết ngươi."

Dứt lời, hắn liền thu kiếm, xoay người rời đi. Tránh được một kiếp, Sở Nghi Nhân bơ phờ ngồi ở trên ghế. Mặc kệ người khác trấn an nàng thế nào, nàng đều là bộ dáng thất thần phờ phạc.

Về sau, Mạc Duật lại vì đuổi giết yêu quái, ngộ thương đến vài đệ tử của một đại môn phái, bị người ta đồn đãi hắn không coi ai ra gì, giết người như ma, ngay cả một nữ tử nhược chất thiên tiên cũng không đau không ngứa hạ sát thủ, quả thực so với yêu ma còn muốn tàn bạo hơn. Mấy người bị thương kia đều bẩm báo lên sư môn, muốn liên hợp mấy đại môn phái lại giáo huấn Mạc Duật một phen.

Nhưng năng lực của Mạc Duật thật sự quá lợi hại, ai muốn nghênh chiến, hắn liền thống khoái nghênh chiến, không cần hỏi lý do, xuống tay lại càng không lưu tình, vì thế vốn chỉ là giáo huấn liền biến thành đuổi giết. Thanh danh của Mạc Duật dần dần chuyển biến, rất nhiều người nghe đến tên hắn liền chán ghét.

"Muội muội, ngươi căm hận Mạc Duật như vậy?" Phùng Bội Như chỉ nghe nói Sở Nghi Nhân muốn đi khuyên bảo Mạc Duật, cũng không biết nàng lại đem chuyện này làm đến oanh động như vậy.

[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 40%. Người chơi rất có tiềm năng, không ngừng cố gắng.]

......Ta là vô tội a!

Sở Nghi Nhân khổ mà không nói được thành lời, Mạc Duật người này thật sự là......Được rồi, dù sao nhiệm vụ đánh bậy đánh bạ cũng hoàn thành được, nàng không đi so đo nữa. Mạc Duật hiện giờ đang bận bịu tránh né đuổi giết, hẳn là sẽ không tìm bọn họ phiền toái đi?

Chờ có cơ hội, nàng nhất định muốn giải thích cho hắn đàng hoàng. Hắn thông minh như vậy, nhất định sẽ tha thứ nàng!

******

Tố Dĩ cũng không biết việc này. Nàng đang lần theo trí nhớ đi tìm đỉnh Nam Tuyết Sơn. Nhưng theo thời gian trôi qua, Tố Dĩ dần dần trở nên thất vọng. Nơi này cùng trong trí nhớ của nàng quá khác xa, cảnh sắc, rừng rậm, sông suối mặc dù có vài phần tương tự, nhưng các tông môn, giáo phái lại đều mới nghe lần đầu, giống như là một cái thế giới khác.

Kỳ thật, kể từ khi băng qua mây mù đi vào nhân gian, nàng liền mơ hồ cảm thấy bản thân có dị thường. Cho dù là di hồn, nàng cũng không có khả năng từ người biến thành thực vật, ngay cả tu tiên tồn tại trong sách cổ cũng sẽ không có loại chuyện không chân thật như vậy. Hết thảy đều là mộng cảnh sao? Hay là khoảng thời gian làm nhân loại trước kia mới là ảo giác sinh ra từ trăm ngàn năm tu hành của nàng?

Nửa năm sau, nàng rốt cuộc mới đi tới Nam Tuyết Sơn, nhưng nó cũng không phải ngọn núi trong trí nhớ của nàng. Nhìn mây mù quanh quẩn, trong lòng Tố Dĩ dâng lên vô hạn tịch mịch. Sư phụ, sư huynh, các ngươi ở nơi nào? Nàng đến tột cùng vì sao lưu lạc đến chỗ này?

Hay là chỉ cần nàng vẫn chuyên tâm tu hành, vẫn kiên tâm hướng đạo, một ngày nào đó sẽ biết được đáp án?

Tất nhiên, hiện tại không ai trả lời câu hỏi của nàng.

Tố Dĩ liền thuận theo tâm ý, biến trở lại nguyên hình ở ngay tại chỗ tu luyện, nháy mắt đã thâm nhập vào cảnh giới hư không, không còn cảm giác hết thảy ngoại giới.

******

Vật đổi sao dời, ngày tháng thoi đưa, trong nháy mắt đã trôi qua hơn mười cái xuân thu.

Dưới bóng đêm mông lung, Tố Dĩ chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt trong suốt lãnh đạm, tựa như đầm băng ngàn năm không gợn sóng; Trăng non vừa mới nhú lên khỏi bầu trời, khuôn mặt tú lệ thoát tục được ánh trăng đắp lên một tầng sáng bóng đạm nhạt, thanh nhã nhẹ nhàng.

"Lão phu tên gọi Trùng Dương. Cô nương tu hành đã viên mãn, có muốn cùng lão phu lên núi hay không?"

Đã thấy một ông lão đầu bạc đứng yên trước mắt, vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt sáng ngời hữu thần, tựa như tiên nhân hiểu thấu thiên cơ.

Tố Dĩ khẽ gật đầu, đáp:

"Tốt."



-- Tiểu kịch trường --

Hệ thống: [Vì bản sự thu hút vận đen của người chơi điểm khen 32 cái.]

Sở Nghi Nhân: ∑[ ° △ °|||] "Sao vậy? Ta lại gặp rắc rối sao? Trời ạ, ta đều là vì tốt cho bọn họ a!"

Hệ thống: [Giá trị thù hận của Phùng Bội Như: 100%, Giá trị thù hận của Tân Từ: 100%, Giá trị thù hận của La Chi Hoán: 100%, Giá trị thù hận của Mạc Duật: 200%, Giá trị thù hận của Tố Dĩ: 0%.]

Sở Nghi Nhân: ["▔□▔] "Hệ thống, ngươi bị lỗi rồi. Sao có thể là giá trị thù hận, là hảo cảm độ đi?"

Hệ thống: [Âm mưu bị vạch trần => Giá trị thù hận của Phùng Bội Như ↑up;

Chỉ số thông minh quá thấp => Giá trị thù hận của Tân Từ ↑up;

Coi người khác thành thằng ngốc => Giá trị thù hận của La Chi Hoán ↑up;

Giết không chết, dám can đảm cùng Tố Dĩ thân cận => Giá trị thù hận của Mạc Duật ↑up ↑up;

Rốt cuộc có thể thoát ly ma chưởng => Giá trị thù hận của Tố Dĩ ↓down.]

Sở Nghi Nhân: (╥﹏╥) "Chỉ có tiểu hoa là thật lòng yêu ta!"

Hệ thống: [Giá trị thù hận của Mạc Duật ↑up ↑up ↑up ↑up ↑up ↑up ↑up ↑...vô hạn lặp lại.]

Sở Nghi Nhân: "......Hệ thống cứu mạng, không cần thống kê nữa đâu, Mạc Duật đang đuổi giết ta a a a a--!!" (@°[]°@!!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play