*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Nghi Nhân ẩn tàng yêu khí, trừ bỏ Mạc Duật, không ai có thể phát hiện thân phận thật của nàng. Dựa theo kế hoạch của La Chi Hoán, nàng cùng các đệ tử đại môn phái kết giao, truyền ra việc Mạc Duật cùng yêu quái cấu kết, nói hắn chỉ làm bộ trừ yêu để kiến tạo thanh danh, sau lưng lại lén lút cung cấp tu sĩ cho yêu quái hấp thụ tinh khí, cùng hắn cấu kết với nhau làm việc xấu là một xà yêu tên gọi Phùng Bội Như, còn có một yêu quái khác che giấu cực kỳ thâm sâu gọi Tố Dĩ.
Tu Chân Giới lập tức rung động. Đám tu sĩ đối với Mạc Duật tràn ngập oán giận, thân là nhân loại thế mà lại phản bội đồng tộc, hận không thể chạy khắp tam giới đuổi giết 3 người bọn họ. Trong lúc Mạc Duật trừ yêu, không kịp đề phòng liền bị đánh lén. Không chỉ để yêu quái chạy thoát, chính hắn cũng bị thương.
Mạc Duật cũng không chạy trốn. Hắn chịu đựng trọng thương cùng mấy người đánh ngang tay. Thời điểm hai bên đang giằng co, Phùng Bội Như xuất hiện, trợ giúp Mạc Duật rời đi, nhìn một yêu một người rời khỏi, lại chứng tỏ việc Mạc Duật thực sự cùng yêu quái cấu kết.
Mạc Duật cũng không cảm kích. Hắn không giết con xà yêu này đã đành, lại càng không nguyện thiếu nàng nhân tình.
Phùng Bội Như nói:
“Sở Nghi Nhân thiết lập cạm bẫy. Cả ngươi và ta đều bị đuổi giết, còn có một yêu tu gọi là Tố Dĩ.”
Mạc Duật nghe được tên Tố Dĩ, mới chuyển con mắt nhìn về phía Phùng Bội Như. Hắn nhận ra nàng là một trong hai con xà yêu mà nhiều năm trước từ trong tay hắn chạy thoát. Năm đó, Tố Dĩ chính là theo chân bọn họ cùng một chỗ. Mạc Duật trầm mặc một lát, lạnh giọng nói:
“Ngươi cứu ta một lần. Ta không thể giết ngươi.”
Phùng Bội Như lại kiên định nhìn về phía hắn:
“Ta cùng với Sở Nghi Nhân có thù oán. Ngươi cùng ta hợp tác, ta giúp ngươi đánh chết bọn họ.”
“Ta không cùng yêu quái hợp tác.”
Phùng Bội Như đột nhiên nở nụ cười:
“Ta biết ngươi không giống với lời đồn, nhưng ta phải đi theo ngươi. Đều là người tu hành, ngươi hẳn là biết về luật nhân quả. Ta cùng với ngươi có một đoạn tình duyên. Ta cần phải hoàn lại mới có thể tu thành chính quả.”
Mạc Duật đối với nhân quả của nàng không hề cảm thấy hứng thú, trong lúc trừ yêu, thấy nàng chỉ khoanh tay đứng nhìn, vốn không lại để ý đến nàng. Nhưng thời điểm thấy hắn thân chịu trọng thương lại không lo trị liệu, Phùng Bội Như rốt cuộc nhịn không được nói:
“Ngươi bị thương không tiện hành sự. Ta đến giúp ngươi.”
Mạc Duật chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Tựa hồ đã quen bộ dạng lãnh đạm của hắn, Phùng Bội Như kiên nhẫn khuyên bảo:
“Mạc Duật, ngươi vì sao lạnh lùng như thế? Tình yêu nam nữ, thuận theo tâm ý không phải rất tốt sao? Trước kia ta cũng không hiểu, nghĩ mình đã là thanh tu, ít có ham muốn thì mới có thể đắc đạo, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại ý chỉ của trời. Tuổi thọ của nhân loại ngắn hơn nhiều so với yêu quái, cớ gì không tận hưởng lạc thú trước mắt? Ngươi cứ nghịch thiên mà đi như vậy, khổ sở vẫn là bản thân mình.”
“Nghịch thiên lại thế nào?” Mạc Duật băng bó tốt miệng vết thương. Khí sắc tuy rằng mỏng manh, nhưng ánh mắt vẫn lãnh liệt như cũ, không chút giấu giếm ý khinh thường bên trong:
“Ngươi đi đi, đừng đụng ta.”
Sắc mặt Phùng Bội Như lập tức thay đổi. Nàng tưởng mấy ngày nay ở chung, cho dù là tảng đá cũng nên mềm hoá, không nghĩ tới Mạc Duật lại tuyệt tình như thế:
“Ngươi......!”
Phùng Bội Như bị chọc giận rời đi, nhưng không đến mấy ngày sau lại không từ bỏ ý định đuổi trở lại. Nàng không biết chấp niệm của mình như thế nào mà đến. Tu hành ngàn năm, vẫn luôn vô dục vô cầu, nàng vốn định kết xong tiền duyên liền an tâm tu hành. Nhưng hiện tại Sở Nghi Nhân đã động lên sát tâm của nàng, không giải quyết việc này, nàng căn bản không thể tĩnh tâm. Huống chi nàng cũng rất có hứng thú đối với Mạc Duật. Rõ ràng người nọ đã nhục nhã nàng như thế, vì sao còn......
Vô luận thế nào, nàng nhất định phải biết rõ ràng! Phùng Bội Như rất có lòng tin đối với sự nhẫn nại của mình. Tuy rằng nàng đánh không lại Mạc Duật, nhưng hắn cũng giết không chết nàng.
Mạc Duật một đường diệt yêu, ứng phó với đám người đuổi giết hắn, còn phải phòng ngừa Phùng Bội Như đánh lén. Tuy rằng Mạc Duật đáp ứng không giết nàng, nhưng thời điểm trừ yêu không thể tránh cho ngộ thương đến nàng.
Sau mỗi như vậy, Phùng Bội Như đều trọng thương, nhưng chỉ tĩnh dưỡng vài ngày liền lập tức đuổi theo.
Phùng Bội Như lại lần nữa đến dây dưa. Mạc Duật rốt cuộc hết kiên nhẫn, lệ kiếm lại rời khỏi vỏ, Thanh Phong Kiếm ở trong tay vẽ ra một đạo đường cong giữa không trung. Ngân quang lóe sáng, khí thế mạnh mẽ kịch liệt hướng về phía Phùng Bội Như lao tới.
Phùng Bội Như bị sát khí đột phát dọa tới mức cả kinh, đã thấy kiếm phong của hắn lệch qua một bên, nhắm thẳng vào đại thụ phía sau nàng.
Bỗng nhiên, một nữ tử từ trên cây nhẹ nhàng hạ xuống. Nàng nâng tay, lấy nhánh cây chặn lại kiếm của Mạc Duật. Gió thổi phất lên mái tóc dài của nàng, lộ ra khuôn mặt đạm tĩnh như nhược thủy.
“Ngươi là ai?”
Ánh mắt Tố Dĩ xẹt qua Phùng Bội Như vẫn luôn trong tư thế đề phòng, không gợn sóng không sợ hãi nhìn về phía Mạc Duật.
Nhiều năm không gặp, dung mạo của nàng chưa từng thay đổi. Nếu có gì bất đồng, thì chính là đêm đó nàng nhẹ nhàng xa cách, phảng phất như đem bản thân mình ngăn cách khỏi thế gian này. Mà nay tuy nàng vẫn lạnh lùng như cũ, lại nhiều hơn một phần linh khí, càng có vẻ dung nhập vào thế gian.
“Ta là Tố Dĩ.”
Phùng Bội Như khiếp sợ nhìn Mạc Duật thu hồi kiếm. Bọn họ thế mà lại nhận thức? Nhưng thái độ của Mạc Duật cũng rất ý vị sâu xa......Đợi chút, tên này nàng tựa hồ nghe qua ở nơi nào...
“Tố Dĩ? Yêu tu mà Sở Nghi Nhân đang tìm kiếm?”
Phùng Bội Như thoạt nhìn không biến hóa quá lớn, nhưng trong mắt lại có thêm chút gì đó phức tạp. Năm đó nàng đạm nhạt như thanh thủy, nhưng nay, oán hận cùng với chấp niệm đã nhiễm lên cho nàng một tầng dao động cùng lo lắng.
Tố Dĩ vô tình báo cho người khác biết thân phận của nàng. Nàng cùng Phùng Bội Như không phải quá quen thuộc, chỉ nghi hoặc nhìn Phùng Bội Như một cái, vẫn chưa trả lời. Nàng nói với Mạc Duật:
“Trùng Dương đại sư kêu ta mang ngươi trở về.”
Bị Tố Dĩ bỏ qua làm Phùng Bội Như có chút khó chịu, nhưng vừa nghe đến Trùng Dương đại sư, nàng liền bắt đầu lo lắng. Trùng Dương Sơn tuy rằng không lạm sát yêu quái, nhưng phân chia giới hạn rõ ràng, sẽ không cho phép yêu tu tiếp cận. Nếu Mạc Duật trở về, nàng sẽ không có biện pháp đi theo.
Mạc Duật không lưu ý đến Phùng Bội Như khẩn trương. Hắn nhìn chằm chằm vào Tố Dĩ, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hắn đang đau đầu kịch liệt, thân thể giống bị vài linh hồn xé rách. Vô số hình ảnh rất nhanh xẹt qua trong đầu. Hắn thống khổ ôm đầu, đem kiếm đâm xuống mặt đất, ổn định thân thể sắp sửa té ngã.
“Mạc Duật?”
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Tố Dĩ.
Trong đầu luôn có những thanh âm bất đồng không ngừng vang lên: "Tìm được nàng......nhất định phải tìm được, không được buông tay....."
Sẽ tìm được ngươi, vô luận lại rơi vào bao nhiêu lần luân hồi, vô luận bọn họ biến thành ai, lấy linh hồn của hắn thề, nhất định sẽ gặp lại.
"Mạc Duật, đừng gấp, rất nhanh liền có thể gặp mặt......"
Trong mắt Mạc Duật đột ngột xuất hiện sát khí, lợi kiếm trong tay hóa thành một luồng hào quang hướng về phía Tố Dĩ.
Tố Dĩ cũng không trốn tránh, cặp mắt sáng trong đen như mực kia vẫn lẳng lặng nhìn hắn. Sau đó, kiếm phong của hắn bị trật, chỉ tước rớt vài sợi tóc của nàng.
“Ngươi......làm cho lòng ta không yên, đáng chết.”
Trong miệng Mạc Duật hộc ra một búng máu, sát khí trên người càng thêm rõ ràng, linh khí hỗn loạn táo bạo, làm mọi sinh vật chung quanh đều sợ hãi né tránh. Nơi đây nhất thời mây đen áp đỉnh, cuồng phong gào thét, cơ hồ muốn xảy ra biến đổi lớn. Tố Dĩ thấy Mạc Duật tình huống càng lúc càng không ổn, ngưng tụ ra linh khí hóa giải lệ khí cho hắn. Cuối cùng, nàng nhìn hắn một cái thật sâu, mới xoay người rời đi.
Linh khí của Mạc Duật dần dần ổn định. Chờ cho cuồng phong kia dừng lại, Phùng Bội Như kinh hoảng chạy lên, mới phát hiện Mạc Duật chỉ là hôn mê bất tỉnh. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đã muốn đi xa, Tố Dĩ ngẩng đầu nhìn về hướng thiên không đã khôi phục thanh minh, híp lại hai mắt, trong miệng tràn ra một tia máu. Nàng ôm ngực, nhẹ nhàng thở dốc.
Vì sao......sự rung động bất an của hắn lại ảnh hưởng đến thân thể của nàng. Mạc Duật, trên người ngươi có cái gì ta đang tìm kiếm sao?
Sau khi Mạc Duật tỉnh lại, trong đầu vẫn bồi hồi cặp mắt kia, cũng trong suốt không thấy đáy, cũng lạnh lùng không chút tâm tình. Ánh mắt đó quen thuộc như vậy, tựa hồ có thể nhìn trực tiếp vào linh hồn hắn.
“Mạc Duật, ngươi tỉnh rồi?” Phùng Bội Như kinh hỉ tiêu sái lại đây. Nhưng vừa chống lại cặp mắt khiếp người kia, một cỗ sợ hãi khó hiểu liền tập kích vào trong lòng ngực, làm cho thân thể nàng theo bản năng run rẩy. Sao có thể như vậy? Mạc Duật chỉ là một nhân loại, làm sao có năng lực uy hiếp được yêu tộc......?
Tố Dĩ....
Mạc Duật vuốt Thanh Phong Kiếm, mặc niệm cái tên này trong lòng. Hắn bỗng nhiên nâng kiếm, mũi kiếm lạnh băng sắc nhọn cuồng bạo bắn lên. Thanh Phong Kiếm ở giữa không trung vẽ ra một đạo đường cong quyết liệt, sau đó đâm vào đại thụ cách đó hơn mười trượng. Thanh Phong Kiếm ong ong tác hưởng, khiến cho bầu không khí yên tĩnh tràn ngập cảm giác xơ xác tiêu điều. Mạc Duật đưa tay đặt lên lồng ngực, đau đớn như xé da rách thịt từ ngực lan tràn đến toàn thân. Hắn hung hăng cắn môi, cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận đến mùi máu tươi nhè nhẹ.
Phàm là người ảnh hưởng đến tâm thần của hắn......
“Giết.”
-- Tiểu kịch trường --
Sở Nghi Nhân: "Nữ chủ quá lợi hại, ngay cả Pháp Hải cũng có thể câu dẫn!"
√[-д-]√
Hệ thống: [Mạc Duật cũng không cắn câu.]
Sở Nghi Nhân: "Không sao cả, đoạt Lôi Phong Tháp của Pháp Hải trấn áp hắn, đợi cho hắn từ......À không, đợi cho bọn hắn cùng nhau ở bên trong bồi dưỡng tốt cảm tình, liền thả trở ra." (*′v"*)
Hệ thống: [Người chơi, tam quan của ngươi vừa rớt.]
Sở Nghi Nhân: "Hơn nữa, Tân Từ cùng La Chi Hoán vừa vặn có thể gộp đủ một bàn mạt chược. Ta phải cố gắng tiến công chiếm đóng thêm vài nam phụ, sau đó nhét vào. Lôi Phong Tháp sẽ càng náo nhiệt." (^◇^)/
Hệ thống: [Hình tượng của người chơi đã rạn nứt, bắt đầu khởi động kịch bản mới.]
Sở Nghi Nhân: "......Đợi đã! Sao lại thế này, sao ta lại biến thành trứng gà!?" (⊙▂⊙)
Hệ thống: [Dựa theo thuộc tính của người chơi, chọn lựa ngẫu nhiên.]
Sở Nghi Nhân: "Mau dừng tay~~Ta không muốn bị nữ chính bọn họ ăn luôn a! Cứ như vậy chẳng lẽ muốn ta lăn theo chân bọn họ cho đến hết truyện sao!?"ヾ("д";)))).....