*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tố Dĩ đắm chìm trong ánh trăng hấp thụ linh khí. Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, thân thể của nàng bắt đầu ngứa ngáy, tay chân dần dần biến dài. Sau một trận cường quang qua đi, Tố Dĩ mở mắt ra, đem y phục đã chuẩn bị tốt mặc vào, mở ra cửa sổ linh hoạt nhảy xuống.
Gió đêm thổi phất lên ống tay áo rộng thùng thình của Tố Dĩ. Nàng đang định vượt gió mà đi, tựa hồ cảm ứng được cái gì, đột nhiên quay đầu liền lọt vào trong cặp mắt sáng bóng, lưu động gợn sóng kia. Tố Dĩ kinh hãi, lập tức liền nhanh hơn cước bộ.
Sóng mắt của Mạc Duật hơi trầm xuống, nhanh chóng đuổi kịp. Hai người rời khỏi khách điếm, xuyên qua núi rừng. Thể lực của Tố Dĩ dần dần muốn chống đỡ hết nổi, chắc chắn chạy không được bao lâu. Thay vì cứ tiếp tục lãng phí thể lực như vậy, không bằng xoay người, thống khoái buông tay.
Tố Dĩ bỗng nhiên dừng lại, xoay người, đạm nhạt nhìn Mạc Duật.
Hai người cách xa nhau tầm một trượng. Một khoảng cách không gần, bọn họ cơ hồ không thấy rõ biểu tình của đối phương, nhưng cũng không xa, hơi thở lẫn nhau vẫn quanh quẩn ở chung quanh.
Thân hình của Tố Dĩ mảnh mai tinh tế, lặng yên đứng ở đầu đường. Gió thổi làm mái tóc dài của nàng phất lên, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Trong cảnh đêm yên tĩnh thoang thoảng truyền đến hương hoa quen thuộc, như có như không, khiến cho màn đêm khẩn trương này tăng thêm vài phần nhàn tĩnh.
“Tên?”
Tố Dĩ nhìn thẳng vào hắn.
Nàng không cảm giác được sát ý từ trên người hắn, thậm chí còn có vài phần cảm xúc không rõ. Tố Dĩ hơi xuất thần. Yêu tu vốn không thể đem tên gọi của mình nói cho đạo sĩ, bởi vì cái này đồng nghĩa với việc đem chính tánh mạng của mình giao đến trên tay đối phương.
Nhưng không hiểu sao Tố Dĩ cảm giác được, hắn biết tên của nàng, giống như hắn biết nàng cũng nhận thức hắn. Vì sao sẽ đối với một kẻ đuổi giết mình có cảm giác quen thuộc đâu? Thậm chí trên người hắn còn loáng thoáng có thứ gì đó hấp dẫn nàng...Tố Dĩ hít sâu một hơi. Thật là mâu thuẫn, rõ ràng là một người hay giết chóc, lại có được hơi thở tinh thuần mà nàng thích nhất.
“Tố Dĩ.” Thanh âm của nàng cũng giống như người, trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo vài phần thanh tịnh. Nếu sự lạnh lùng của Mạc Duật là vô tình, thì của Tố Dĩ là đạm mạc.
Hai người tựa hồ từ trên người đối phương phát hiện điểm tương tự, không biết là đang suy tư hay là đề phòng, vẫn im lặng bất động.
Đáy lòng dần dần trào ra một chút tình tố xa lạ, làm cho Tố Dĩ hơn vài phần kích động. Nàng hạ xuống đôi mi, không dám lại nhìn cặp mắt rung động lòng người kia.
Bỗng nhiên, nàng như con bướm triển khai song chưởng, đảo mắt đã biến mất ở trong rừng. Mùi hương thoang thoảng như có như không trong không khí cũng theo sự rời đi của nàng mà tiêu tán. Mạc Duật vươn tay, nhưng cũng chỉ tiếp được một mảnh lá cây bay xuống, trong con mắt thanh lãnh hiện lên một tia sáng, mang theo ý tứ hàm xúc không rõ.
******
Gần đây, quan hệ của Phùng Bội Như cùng Tân Từ không được tốt lắm, Sở Nghi Nhân thập phần lo lắng. Tuy rằng như vậy có thể phá hư nữ chính báo ân, nhưng nàng một chút cũng không muốn làm cho bọn họ trở mặt thành thù.
“Muội muội? Làm sao vậy?”
“A? Tỷ tỷ, ta thấy La Chi Hoán cũng rất nguyện ý giúp Tân Từ. Chúng ta cùng nhau hợp tác đi?” Nàng nghĩ nhất định là vì La Chi Hoán nhúng tay, mới làm cho quan hệ vốn không quá tốt giữa Phùng Bội Như cùng Tân Từ trở nên lạnh hơn, trước nên đem địch nhân đặt ở bên cạnh giám thị, sau đó mới dành thời gian suy nghĩ biện pháp.
“Nhưng bọn họ đối với lẫn nhau đều có chút......”
Sở Nghi Nhân không thèm để ý nói:
"Bọn họ chính là có chút hiểu lầm. Tỷ tỷ không cần lo lắng, chung đụng lâu ngày sẽ hiểu rõ nhau hơn.”
Tuy vậy, Tân Từ cùng Phùng Bội Như vẫn hiểu lầm càng ngày càng sâu, như vậy không thể được! Nghĩ đến nụ hôn lạnh như băng kia của Tân Từ, Sở Nghi Nhân đột nhiên có chút tim đập gia tốc. Nàng chưa từng thử qua cùng người khác phái thân cận như vậy. Nếu...nếu hảo cảm độ của Tân Từ đối với nàng tăng lên, có phải hắn sẽ chịu phối hợp với kế hoạch của nàng, cùng Phùng Bội Như ở chung một chỗ hay không.
Sở Nghi Nhân nghĩ đến mặt đỏ tai hồng. Nàng cũng không cảm thấy mình đã làm cái gì thực xin lỗi với Phùng Bội Như. Nàng chỉ là muốn đem Tân Từ tiến công chiếm đóng trước, sau đó đem hắn đưa cho Phùng Bội Như, như vậy hai người liền có thể gỡ bỏ hiểu lầm. Đúng vậy, nàng đều là vì tốt cho bọn họ!
Sở Nghi Nhân lại đổi một bình **** dược như lần trước. Nếu ngay cả La Chi Hoán yêu lực cao thâm như vậy cũng chịu không nổi dụ hoặc, đối với Tân Từ nhất định hữu hiệu.
Ban đêm, nàng lén lút một mình tới phòng Tân Từ. Thời điểm dùng cơm chiều, nàng tận mắt nhìn thấy Tân Từ ăn đồ ăn bị bỏ thêm dược. Hiện tại hắn hẳn là có phản ứng đi.
Nàng cẩn thận đẩy cửa, không có khóa, lộp cộp một tiếng, cửa đã mở ra. Trong phòng, ánh nến ái muội mờ ảo, không biết có phải là do tâm lý ảnh hưởng hay không, Sở Nghi Nhân chỉ cảm thấy huân hương phiêu đãng khắp nơi kia, cũng đặc biệt ngọt ngấy mê người.
“Còn không lại đây?”
Nghe được thanh âm lạnh lùng nọ, Sở Nghi Nhân ngẩn ra. Chẳng lẽ Tân Từ đang đợi nàng......Không đúng, hắn làm sao biết nàng sẽ đến? Sở Nghi Nhân còn đang sững sờ tại chỗ, tay đột nhiên bị dùng sức kéo. Nàng nhào mạnh vào trong ngực hắn. Tiếng tim đập thình thịch cường tráng vang lên ở bên tai, nàng khiếp sợ đến mức hai mắt đều trừng thật to.
“Ngươi......” Sở Nghi Nhân muốn đẩy ra Tân Từ, lại phát hiện hai tay đã bị giam cầm. Nàng vô thố ngẩng đầu, liền lọt vào một cặp mắt sâu thẳm giống như đầm băng.
“Ngươi không phải muốn lấy lòng ta sao?” Tân Từ dùng sức nhéo thắt lưng Sở Nghi Nhân, làm nàng đau tới mức kêu lên một tiếng, nước mắt đều trào ra ngoài.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể......”
Tân Từ lạnh lùng trào phúng một câu:
“Nếu như ta không muốn, ngươi nghĩ mình có thể thuận lợi như vậy?”
Thấy Sở Nghi Nhân xấu hổ giãy giụa, Hắn liền dùng lực vỗ nàng một cái, khiến nàng vô lực đình chỉ động tác:
“Muốn đem ta tặng cho tỷ tỷ của ngươi? Hửm?”
Sở Nghi Nhân hoảng sợ nhìn hắn, nước mắt bên khóe mắt lung lay sắp rớt. Đôi môi mấp máy, lại cái gì cũng nói không được. Tân Từ cúi xuống ở bên tai nàng, thấp giọng nói:
“Nghe lời, liền như ngươi mong muốn.”
Thời điểm Sở Nghi Nhân ý thức mơ mơ màng màng, trong đầu đột ngột hiện lên một ý niệm, nàng cảm thấy làm như vậy là không đúng. Nhưng cảm giác thẹn vừa mới dâng ban đầu rất nhanh liền bị một cỗ cảm giác khác đè ép xuống, nàng kìm lòng không đậu kêu lên.
Không đâu, nàng cảm giác nữ chính nhất định sẽ hiểu.....nhất định sẽ không trách nàng......
Ngoài cửa, Phùng Bội Như nghe được thanh âm của bọn họ, sắc mặt dần dần trầm xuống. Sở Nghi Nhân vẫn muốn làm nàng cùng Tân Từ cùng một chỗ, chẳng lẽ nghĩ đã cùng nàng kết làm tỷ muội rồi, thì ngay cả nam nhân cũng muốn cùng chung sao?
Tương tự La Chi Hoán, Tân Từ thực sự dễ đùa giỡn như vậy? Vị muội muội này của nàng rốt cuộc là ngốc thật, hay vẫn là vô cùng âm hiểm đây?
Phùng Bội Như câu lên môi dưới, dường như không có việc gì rời đi.
-- Tiểu kịch trường --
Sở Nghi Nhân: "Nữ chính ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, nhất định sẽ hiểu được quyết định của ta."
Phùng Bội Như: "Tra nam cùng tiện nhân đều để cho chính ngươi hưởng dụng đi." (~_~メ)
Sở Nghi Nhân: "Nữ chính, sao ngươi có thể tàn nhẫn vô tình, cố tình gây sự như vậy?"
Phùng Bội Như: "Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"
Sở Nghi Nhân: "Nữ chính, sao ngươi có thể hiểu lầm ta? Ngươi làm tâm ta đau, để lại vết thương vĩnh viễn trong lòng ta, khiến tim ta vỡ nát."
Phùng Bội Như: "Vậy sao ngươi còn chưa chết?" [=╰_╯=]
Sở Nghi Nhân: "Trước khi nữ chính ngươi hiểu được tâm ý của ta, ta vẫn muốn kiên cường sống."
Phùng Bội Như: "Kịch bản này thật làm cho người ta không thể đi tiếp nữa. Hệ thống, cầu chết càng nhanh càng tốt!" [╯‵□′]╯︵┻━┻