*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Nghi Nhân chỉ cảm thấy mao cốt tủng nhiên, sợ hãi tuyệt vọng cuồn cuộn không ngừng đánh úp về phía lồng ngực. Môi nàng tái nhợt, phảng phất như bị trúng độc.
Tân Từ hung hăng đem nàng đẩy ra, lực đạo tuy rằng không lớn, nhưng vẫn khiến Sở Nghi Nhân không hề phòng bị văng đến cách xa một trượng. Sở Nghi Nhân kinh hãi quá độ, sau lưng đụng mạnh vào vách tường, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ "được Tân Từ hôn môi", hảo cảm độ của Tân Từ: -100%.]
Hoàn thành nhiệm vụ sau đó vứt bỏ tánh mạng sao? Ai muốn làm loại sự tình này a, hệ thống cứu mạng!
[Chúc mừng người chơi, giá trị may mắn tăng lên.]
Giá trị may mắn có thể ngăn cản sát khí sao......?
“Ta......” Dưới tầm mắt giết người của Tân Từ, Sở Nghi Nhân lập tức đem lời nói đều nuốt trở vào.
Không phải ta cố ý phi lễ ngươi, vì sao ngươi lại bày ra biểu tình như ăn phải thứ xấu xa này nọ, rõ ràng chịu thiệt là đàng gái mới đúng.....Sở Nghi Nhân khóc rống trong lòng.
“Tân công tử, Sở muội muội chỉ là không cẩn thận mà thôi, làm gì hạ thủ nặng như vậy?”
Phùng Bội Như giải vây cũng không mang đến cho Sở Nghi Nhân sự an ủi, thậm chí còn cực kỳ kinh hoảng. Không xong, bị nữ chính nhìn thấy!
Nàng vội vàng giải thích:
“Tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm. Ta cùng Tân Từ quan hệ gì cũng không có!”
Vừa dứt lời, hai đạo ánh mắt lập tức quét về phía nàng. Tân Từ sát khí càng đậm, Phùng Bội Như vẫn như cũ ôn nhu cười.
Tự dưng cảm thấy......hiểu lầm lại càng lớn hơn nữa.
[Đề nghị người chơi chuyên tâm tăng lên chỉ số thông minh.]
“Ngươi muốn làm phi tử của ta?” Tân Từ hừ lạnh.
“Không biết tự lượng sức!”
Thật sự là bị bỡn cợt không đáng một đồng, Sở Nghi Nhân bị đâm trúng, trong nội tâm yên lặng rơi lệ. Bất quá, nàng cũng không để ý Tân Từ tiếp tục chửi bới, thầm nghĩ hắn nên cứ như vậy xoát thêm hảo cảm độ của nữ chính. Nhưng Phùng Bội Như lại thực bất mãn đối với cách nói của Tân Từ:
"Tân công tử, thỉnh cẩn trọng ngôn từ, đạp hư tâm ý của một nữ hài tử như vậy, không khỏi quá mức tàn nhẫn.”
Đạp hư......cái gì?
Tâm ý?
“Muội muội, đừng khổ sở, theo ta trở về phòng thôi.”
******
Cùng Phùng Bội Như đàm luận xong, Sở Nghi Nhân cảm thấy cả người đều không tốt. Nữ chính làm sao có thể hiểu lầm nàng?! Nàng cũng không muốn chia rẽ cp a! Hơn nữa, cái loại sát thần như Tân Từ nàng tiêu hóa không nổi. Sở Nghi Nhân ở trong phòng đi tới đi lui, đột nhiên trong đầu sáng ngời. Bọn họ chính là không có cơ hội ở chung, tình yêu luôn tới đột nhiên như vậy, chỉ cần trong nháy mắt liền có thể bạo phát. Việc nàng cần làm là chế tạo mồi lửa...
...Bằng cách kê đơn!
Sở Nghi Nhân cũng không dám hạ dược Tân Từ, vẫn là Phùng Bội Như bên này có vẻ dễ xuống tay. Sau khi nàng làm nũng bán manh một hồi, Phùng Bội Như liền không hề đề phòng cầm ly rượu đã bị đổ dược lên uống, hiện tại đã té xỉu trên giường. Sở Nghi Nhân thay đổi cho nàng một bộ y phục gợi cảm, nàng nhìn còn muốn máu mũi giàn giụa. Vì bảo đảm không có sai sót, nàng còn tại trong phòng châm lên Thôi Tình Hương, chuẩn bị thỏa đáng xong mới chạy ra ngoài tìm Tân Từ. Nhưng toàn bộ phạm vi mấy cây số trong khách điếm nàng đều đã lục tung một lần, vẫn không tìm được hắn.
Sở Nghi Nhân gấp muốn chết, nếu sớm biết Tân Từ sẽ chạy loạn, trước tiên nên làm hắn hôn mê. Hiện tại chỉ có nữ chính, không có nam chính, làm sao bây giờ, dược này không thể tự mình động thủ, dựa vào chính mình sẽ giải không được, còn có bao nhiêu thời gian đâu......Nguy rồi! Sở Nghi Nhân nghĩ đến **** dược cộng thêm Thôi Tình Hương sẽ gia tốc thêm dược tính, chỉ sợ Phùng Bội Như hiện tại đã muốn phát tác!
Trở lại khách điếm, vừa tới cửa chợt nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm kỳ quái, Sở Nghi Nhân trong lòng hô to không ổn, mạnh đẩy cửa ra. Một mùi hương đục ngầu nồng đậm xông vào mũi, đã thấy trên giường lớn, lụa mỏng hé mở, hai người y phục cởi sạch đang ân ái triền miên. Tấm chăn che ở trên lưng hơi rớt xuống, nam nhân xa lạ khẽ nghiêng người, lộ ra gương mặt kiều diễm dưới thân.
Nghe được thanh âm, Phùng Bội Như đang nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở ra, một tay đẩy ra nam tử trên người, xả xuống tấm trải giường liền đem thân thể mình che kín, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Sở Nghi Nhân, sương mù dưới đáy mắt đã sớm tiêu tán sạch sẽ.
“Tỷ tỷ, ta......” Sở Nghi Nhân kinh ngạc không biết nói gì. Nam tử kia hiển nhiên không phải Tân Từ. Nàng thế mà lại làm cho nữ chủ......theo người khác!
Sở Nghi Nhân sắp hỏng mất, nhưng càng làm cho nàng phát điên là thanh âm phía sau.
“Xem ra các ngươi chơi rất vui vẻ?”
Sau gáy Sở Nghi Nhân đã sắp tê liệt, sát khí thật nồng đậm a....Thân thể của nàng theo bản năng run run.
Muốn khóc!
"Hệ thống, có thuốc gì làm cho người ta mất trí nhớ hay không?"
Hệ thống không trả lời. Tân Từ híp lại hai mắt, nhìn bọn họ cười lạnh:
“Phùng Bội Như, ngươi là muốn cùng ta quyết liệt, nên mới cùng tên hồ ly này kết minh?”
Hồ ly? La Chi Hoán? Sở Nghi Nhân mở to mắt nhìn, vị nam phụ trong nam phụ kia sao đột nhiên lại toát ra đây, lại còn là đối thủ một mất một còn của Tân Từ! Này đã thành hiểu lầm lớn!
Phùng Bội Như nhìn bọn họ, sắc mặt không tốt lắm. Sở Nghi Nhân đột nhiên nhớ tới việc hiện tại hai người kia đang quần áo không chỉnh, khẳng định không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy, liên tục nói xin lỗi đem cửa khép lại, không biết từ đâu trồi lên lá gan đem Tân Từ cũng kéo ra ngoài.
[Chúc mừng người chơi hãm hại thành công, mức độ hoàn thành nhiệm vụ 35%. Hảo cảm độ của Phùng Bội Như: 0%; Tân Từ: 0%; La Chi Hoán: 0%.]
Sở Nghi Nhân thật sự muốn khóc, hảo cảm độ của Tân Từ mạc danh kỳ diệu biến thành số dương. Còn hảo cảm độ của nữ chính thật vất vả mới tiến công chiếm đóng được đều mất.
Tân Từ mạnh mẽ xoay người đem nàng đặt tại trên tường, nắm lấy cằm của nàng, ánh mắt ngoan độc vô tình quét qua mặt nàng:
"Muốn dụ hoặc ta? Để xem ngươi có bản sự như vậy hay không!” Hắn cười nhạo một tiếng, bỏ qua nàng.
Sở Nghi Nhân xoa xoa cái cằm đau nhức, khiếp đảm rụt cổ, không dám nhìn theo bóng dáng của Tân Từ. Rõ ràng kế hoạch của nàng rất tốt, Tân Từ hung dữ như vậy...là ghen tị sao? Đúng, nhất định là như vậy!
Bất quá, một Hứa Tiên bạo lực như vậy, nàng thật khó thích ứng......Nếu cốt truyện đã rạn nứt, liền trực tiếp hướng đến kết cục toàn bộ cùng một chỗ đi!
******
Ngày hôm sau, Sở Nghi Nhân kích động tìm đến Phùng Bội Như, phát hiện La Chi Hoán cũng không ở đó, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Coi như tối hôm qua là một hiểu lầm xinh đẹp đi, nói không chừng hai người bọn họ cũng không để ý.
“Tỷ tỷ, ngươi cùng Tân Từ hắn......” Đối diện với ánh mắt ôn hòa của Phùng Bội Như, Sở Nghi Nhân đột nhiên không nói nên lời. Phùng Bội Như nhất định biết chén rượu bị hạ dược kia là kiệt tác của nàng. Sở Nghi Nhân thật cẩn thận nhìn thoáng qua Phùng Bội Như, phát hiện nàng cũng không có dấu hiệu phẫn nộ.
“Ta sẽ giúp hắn thực hiện nguyện vọng.”
“Vậy La Chi Hoán......”
Phùng Bội Như mỉm cười nhìn Sở Nghi Nhân. Sở Nghi Nhân cảm thấy chịu không nổi. Khí tràng của nữ chủ quả nhiên cường đại, nàng chỉ là một yêu quái nửa đường xuất đạo, hơn nữa đang chột dạ, vốn không thể ngăn cản:
“Ta...ta chỉ muốn hỏi một chút cái nhìn của tỷ tỷ về hắn.”
“Ta cùng với La công tử chỉ là bình thủy tương phùng, không thân.”
Sở Nghi Nhân đột nhiên nhớ tới bọn họ đều là yêu quái, tự nhiên không có quan niệm như nhân loại. Nàng nghe nói yêu quái đều thực tùy tính, chỉ cần thích liền hợp lại cùng nhau, thậm chí ngay cả thê tử cũng có thể chia sẻ......
“Tỷ tỷ, ta cảm thấy Tân Từ rất tốt.”
Sở Nghi Nhân cẩn thận dò xét, nhưng Phùng Bội Như lại tựa hồ nghe không hiểu ám chỉ của nàng, chỉ đồng ý nói:
“Tân công tử tuy rằng có hơi ngang ngược, không hiểu thương hương tiếc ngọc, nhưng địa vị của hắn ở trong yêu tộc rất tôn quý, tiền đồ vô hạn lượng*. Ánh mắt của muội muội tự nhiên không sai.”
*Không thể ước lượng*“Vậy tỷ tỷ......” Sao nghe qua có chút không đúng a?
“Nếu muội muội muốn cùng Tân công tử cùng một chỗ, tỷ tỷ đương nhiên ủng hộ, bất quá, vẫn nên chờ cho trận náo động này trôi qua lại thành thân sẽ tốt hơn.”
“Không phải ta!”
Xem ra, ý tưởng của Phùng Bội Như đã không thể cải biến, Sở Nghi Nhân sốt ruột thốt ra:
“Tỷ tỷ, ta cảm thấy Tân Từ rất tốt. Ta sẽ giúp các ngươi thành đôi. Thật sự! Ngươi nhất định phải cùng Tân Từ bạch đầu giai lão, ân ái cả đời!”
“Ta đối với Tân công tử vô tình.”
Sở Nghi Nhân biến sắc, cẩn thận hỏi:
“Kia...tỷ tỷ có thưởng thức người nào sao?”
Phùng Bội Như hơi câu lên khóe môi, không chút để ý đáp:
“Trừ yêu đạo sĩ - Mạc Duật, ta cảm thấy hắn là một người rất có ý tứ.”
Sở Nghi Nhân chấn động, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Thương thiên a! Đại địa a! Cốt truyện [Bạch Xà Truyện] lại rạn nứt. Chẳng lẽ kịch bản không thể nghịch chuyển sao? Vì cớ gì nữ chủ cuối cùng phải đi lên con đường không lối về như vậy?.....Không được! Vì tương lai của tất cả mọi người, nàng nhất định nhất định phải đem cốt truyện kéo trở về!
******
Thời điểm Sở Nghi Nhân đang rối rắm chuyện kịch bản, Tố Dĩ cũng không rảnh rỗi. Nàng gần đây luôn nghiên cứu cỗ linh khí đột nhiên nhiều ra trong cơ thể mình. Nhưng thân thể nàng giống như một cái bình kín mít, có làm thế nào cũng không tìm được miệng bình, nhìn đầy bình linh khí tinh thuần lại không dùng được, Tố Dĩ thực sự lo âu.
Nàng thử đem vài loại linh khí bất đồng tách ra. Đầu tiên là đem linh khí mang theo thủy nguyên tố dẫn đến, trên cánh hoa màu lam liền ngưng kết một tầng bọt nước. So với trước kia, nước này càng thêm thanh thấu trong suốt. Tố Dĩ lại dẫn ra hỏa nguyên tố, trên cánh hoa màu đỏ lập tức xuất hiện vài tiểu hỏa cầu. Hỏa diễm giống như có sinh mệnh, ở trong gió nhẹ nhàng lắc lư.
Tố Dĩ nhẹ nhàng đem hỏa cầu dẫn vào trên bọt nước. Hai thứ hợp lại cùng một chỗ, rất nhanh liền ngưng tụ thành một đoàn sương mù. Dần dần, sương mù càng ngày càng nồng đậm, biến thành một đám mây. Tố Dĩ càng ngưng tụ nhiều thủy - hỏa nguyên tố, đám mây lại càng lớn. Nàng thử đem đám mây dẫn tới dưới chậu hoa, thế mà lại có thể đem chậu hoa nâng lên. Tố Dĩ kinh hỉ, cơ hồ dùng hết linh khí, khống chế đám mây di động về phía trước.
Có thể đi được rồi!
Mấy ngày nay, nghe vài vị hiệp khách nói Mạc Duật đang tìm một nữ tử. Tố Dĩ còn có chút lo lắng, tuy rằng đêm đó tối tăm mờ mịt, Mạc Duật không nhất định có thể nhìn rõ bộ dáng của nàng. Nhưng Tố Dĩ luôn có cảm giác giữa bọn họ có một loại cảm ứng không rõ, tựa như nàng có thể phát hiện sự tồn tại của hắn, hắn cũng nhất định có thể cảm giác được nàng.
Bị một người xa lạ, hơn nữa vẫn là địch nhân biết rõ hành tung của mình, đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Huống hồ, Tố Dĩ cảm thấy trên người nàng dường như có rất nhiều bí mật, tốt nhất vẫn nên tìm một địa phương kín đáo tu luyện cho tốt, thế nào cũng tìm được đáp án.
Tố Dĩ vẫn cần luyện tập thêm. Trời không phụ người có lòng, rốt cuộc khiến cho nàng thành công.
Tố Dĩ cảm giác hơi thở của Mạc Duật càng ngày càng gần. Việc này không thể chậm trễ, đêm nay phải rời đi.
-- Tiểu kịch trường --
Sở Nghi Nhân: (〒︿〒) "Hệ thống, miệng của ta đã tê rần, có phải trúng độc hay không?"
Hệ thống: [Trong cơ thể người chơi có mang độc, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của mình.]
Sở Nghi Nhân: (⊙□⊙) "Thế sao Tân Từ không trúng độc?"
Hệ thống: [Bởi vì độc này chỉ nhằm vào ngươi.]
Sở Nghi Nhân: "......Ngươi như vậy quang minh chính đại hố nhân thật sự được chứ!?" (=╯‵д′)╯"