Chân Hy nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cinrella, cậu có thích không?” Tôi rùng mình từ trong huyễn hoặc tỉnh dậy, “Ừ… Đẹp lắm!” Rồi nói tiếp: “Chân Hy… Chuyện hôm qua… cho tôi xin lỗi!” Tôi cứ như con nít làm sai hạ giọng líu nghíu tạ lỗi với Chân Hy.

“Ha ha! Ngốc ạ! Hôm qua… Thật ra tôi cũng hơi quá đáng…” Rồi sắc mặt Chân Hy lại tỏ ra rầu rĩ. Tôi chợt nhớ lại câu chuyện “Một ngàn đóa hoa hồng phấn” mà cô chủ tiệm hoa Tâm Tinh Hoa Nghệ đã kể, và liên tưởng đến sự việc Chân Hy cả đêm không về nhà, chợt như hiểu ra tất cả…

“Tiểu Tuyết nói cậu rất thích hoa hồng phấn, nên tôi mua về tặng cậu.” Có lẽ do biểu hiện của tôi không bất ngờ và phấn khởi như Chân Hy đã kì vọng, nên trong lời nói của cậu ấy vẫn còn chút e dè và do dự. “Hàn Tuyết Hàm?” Trái tim tôi như bị thắt chặt “Là hắn nói cho cậu biết đấy à?” Tôi thật không dám tin, tưởng rằng đây là bí mật cất dấu trong đáy tim chỉ thuộc về giữa tôi và hắn, ngờ đâu hắn lại dễ dàng đem chuyện này ra kể cho người khác nghe, mặc dù… người đó là hoàng tử Chân Hy mà tôi mong chờ bấy lâu.

Sự hụt hẫng to lớn như bao trùm cả người tôi. Tôi vốn xem câu chuyện mua hoa hồng phấn là bí mật giữa tôi và hắn, nhưng cuối cùng lại không thuần thúy như tôi nghĩ. Hành động của tôi hạ quyết tâm vì hắn vượt qua dầu sôi lửa bỏng bây giờ xem ra chỉ là một trò cười. Thì ra sự say đắm của đêm hôm đó chẳng qua chỉ là một trò đùa khi hắn say rượu?

“Ai bảo là tôi thích hoa hồng phấn chứ? Tôi chúa ghét mấy thứ hồng hồng này lắm!” Tôi mất bình tĩnh mà phát tiết cơn giận của mình, cứ như mới bị người khác xâm phạm hồi ức quý giá của mình vậy… “Được rồi! Cậu không thích màu hồng, vậy thì thích hoa gì? Nói đi! Tôi lập tức đi đổi cho cậu ngay!” Chân Hy vẫn cứ nhẫn nhịn mà nuông chiều tôi.

… “Anh ta nói rằng chưa bao giờ trân trọng cô gái đó thật tốt, nên bây giờ nhất định sẽ bù dắp lại gấp đôi cho cô ấy.” Trong óc tôi chợt hiện ra lời nói của cô chủ tiệm hoa! Nếu… người chờ trước cửa tiệm suốt cả đêm chờ mua hoa hồng phấn là Chân Hy? Như thế… người con gái mà cậu ấy nói… chẳng lẽ lại là… tôi? “Không cần tốn kém vậy đâu. Thật ra… con người tôi chẳng có chút lãng mạn gì đâu. Mua hoa tặng tôi thật là uổng phí.” Cũng không hiểu, tại sao tôi lại bắt đầu tránh né lòng tốt của Chân Hy?

Thật ra trong khoảnh khắc khi trông thấy hoa hồng phấn trải đầy dưới chân mình, trái tim tôi cũng cảm động và thấy mình như là một nàng công chúa tuyệt diệu hạnh phúc nhất. Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy trong lòng như bị một cảm xúc khác ngăn lại, không yên lòng đối mặt với hạnh phúc nằm trong tay ở ngay trước mắt?... Tôi sắp bị sự mâu thuẫn này ép bức đến mức tinh thần hỗn loạn.

“Không đâu! Vì cậu, phung phí bao nhiêu, tôi vẫn cảm thấy xưng đáng.” Lời nói của Chân Hy đã nói rõ ý đồ của cậu ấy, còn tôi thỉ vẫn hơi lo sợ, tránh né ánh mắt nồng nàn của Chân Hy, bắt đầu nói vòng vo. “Ừm… Thật sao? Nhưng… Bây giờ tôi cảm thấy hơi đói bụng. Hay hai chúng ta đi ăn chút gì nhé!” Không đợi Chân Hy có cơ hội trả lời, tôi đã ngồi vào xe Chân Hy ngay. “Được thôi!” Chân Hy vẫn vui vẻ, thật không biết cậu ấy có thể nuông chiều tôi đến mức độ nào nữa? Chân Hy vừa thắt dây an toàn vừa hỏi tôi: “Chúng ta đi đâu ăn đây?” Tôi không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Super Hall”.

Có lẽ trong nội tâm tôi đang không ngừng lưỡng lự, bởi để dễ dàng buông xuôi mối tình phải trải qua rất nhiều gian nan mới có này, thật sự trong lòng tôi có một chút không cam tâm.

“Xin hỏi hai cô cậu dùng gì ạ?” Cô phục vụ bắt đầu lịch sự thực hiện nghĩa vụ của mình. Chợt tôi để ý thấy Super Hall đã thay đổi hết những người phục vụ. Trên mặt họ tất cả đều có nụ cười chuyên nghiệp, nhưng không cách nào khiến cho khách hàng cảm nhận được sự ấm áp. “Cho cô ấy một phần bánh vòng bọc đường, và một miếng bánh kem bơ sữa nhân trái cây. Đúng không Cinrella?” Chân Hy lịch thiệp hỏi tôi. Cử chỉ hỏi tôi của cậu ấy khiến tôi nhớ đến Thân Ân Thể hôm trước khi gọi món, cô ấy cũng hỏi tôi như thế.

“Không… Không đúng!” Đột nhiên tôi phản xạ mà chống lại, hoặc có thể nói rằng tôi không muốn nhìn thấy Chân Hy và người con gái khác vẫn còn một sự hiểu ngầm với nhau, mặc dù đó chỉ là một câu nói sơ ý. Cũng như Thân Ân Thể đã từng nói, lòng đố kị của phụ nữ vốn vô cùng đáng sợ mà?

“Cho tôi một ly cà phê đen và một bánh trứng dừa là được rồi! Lần nào cũng gọi mấy món đó, ngán lắm!” Tôi nhìn thẳng vào mắt Chân Hy mỉm cười giải thích: “Ừ! Cũng đúng.” Trong mắt của Chân Hy vụt qua một ánh nhìn hụt hẫng không có cách nào dễ dàng quan sát thấy được. Không biết có phải là do mình gọi món khác, hay do nhân viên phục vụ không còn là những khuôn mặt cũ nữa hay không, nên tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Tự nhiên tôi cảm thấy không muốn ăn, nên chỉ hớp mấy ngụm cà phê và không đụng vào món bánh ngọt nữa. Không biết Chân Hy có gì không ổn không mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi, cứ như muốn nhìn xuyên thấu tâm trạng của tôi vậy. Sau đó cậu ấy chỉ cắn vài miếng bánh mì, rồi im lặng không nói năng gì nữa.

“Cậu sao thế? Thấy không được khỏe hả?” Trên dường đưa tôi về nhà, cuối cùng Chân Hy cũng đã thốt ra câu hỏi để trong lòng mình với tôi. “Không… Không có đâu! Chỉ là tôi đang nghĩ đến việc cái tên Hàn Tuyết Hàm sau khi dọn về nhà có hòa thuận với Hàn thúc không ấy mà!” Tôi trả lời. Chân Hy khe khẽ lườm tôi một cái, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không thể thốt ra. Tôi chợt nhớ ra Hàn thúc có nhắc đến việc giáo sư John mở họp báo liền hỏi Chân Hy: “Ngày mai giáo sư John có một buổi họp báo, cậu có đến dự không?” Chân Hy hơi do dự: “Ngày mai… tôi có tiết học quan trọng.”

Thật ra tôi cũng không biết nên đến dự không, bởi tôi đã bị mất vai trò phóng viên rồi, dường như đã không còn lý do nào để đến dự cả, hơn nữa tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt ép người quá đáng của Bút Thúy Nhi, và cũng không muốn cô ta tỏ ra thân mật với Hàn Tuyết Hàm ở giữa chốn đông người. Thôi nhức đầu quá, không suy nghĩ lung tung nữa, tôi liền nhắm nghiền đôi mắt dưỡng thần. Sự trầm lặng của màn đêm cộng thêm đêm hôm trước mất ngủ làm đầu óc tôi hơi choáng váng, trong điệu lắc lư của chiếc xe, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play