Không gian lắng đọng, nghe rõ cả tiếng lá khô đáp xuống mặt đất. Hai con
người, một nhìn từ dưới lên, một từ trên xuống, cứ thế im lặng chìm đắm
vào những suy nghĩ được truyền đạt qua ánh mắt….nhưng không ai hiểu. Duy trì được một phút (lâu ghê), Hân khó khăn mở miệng:
- Tôi…..nhớ Hân! – người con trai không do dự nói thẳng lý do xuất hiện trước nhà Hân, vào thời điểm này
Hân tiếp tục cứng họng, khí nóng dần dần dâng lên từ mặt đến tai. Cô
luống cuống thu hồi ngón tay vẫn đang chỉ vào mặt người phía dưới nãy
giờ, ho vài cái, nói nhanh:
- Ờm……thế à? Cậu đến….có chuyện gì?
Hợ, chết vì sốc. Người ta đã nói nhớ rồi, còn hỏi đến làm gì =_=. Dường
như quá hiểu tính Hân, Hải chậm rãi tháo ba lô trên lưng, giơ cao hướng
về phía Hân
- Có quà cho Hân!
Quà? Dịp gì? Hân thắc mắc, mắt liếc về lịch để bàn. Ngày 10/11. Một ngày quá đỗi bình thường. Nhưng kệ, quà tội gì không nhận. Nghĩ vậy, Hân vẫy vẫy tay ra hiệu cho Hải lại gần, tay còn lại mải miết tháo dỡ gì đó từ
gốc cây ngay sát ban công. Một hồi loay hoay, cuối cùng Hân thả xuống
dưới….cái thang dây.
- Leo lên đi! – Hân nói với Hải, cố gắng giảm bớt âm lượng
Hải nhìn chằm chằm sợi thang dây đung đưa từ tầng hai xuống mặt đất, rồi lại nhìn điệu bộ lấm lét của Hân, có ý hỏi: “Tại sao không đi cổng
chính?”. Hân vẫn như cũ, giục Hải leo lên. Nhìn theo bóng Hải leo dần
dần đến gần, Hân vừa liếc ngoài cửa. Để bố cô biết Hải đến đây tìm, kiểu gì ông cũng tìm cớ bắt chuyện, hỏi han đủ kiểu, nếu có nói chuyện riêng cũng bị nghe lén, rồi lại bị hành hạ mấy ngày sau. Hân không dại, thà
cứ lén lút thế này còn hơn.
Hải nhảy cái bịch vào trong mái hiên, Hân giật mình quay ra gắt hơi lớn tiếng:
- Nhảy khẽ thôi không được à?
Hải đứng im không dám cử động, nghi hoặc nhìn Hân. Có gì mà giận? Hân
tiến lại gần, kéo Hải đến ngồi ở trên bộ bàn ghế gỗ màu trắng góc bên
phải hiên, khuất sau giàn hoa giấy, bắt đầu giải thích:
- Bố tôi ở dưới nhà, không nên gây tiếng động!
- Sao không đi cổng chính? Tôi chào bác một tiếng? – Hải thắc mắc ngay và luôn câu hỏi băn khoăn nãy giờ
- Tôi nói không là không, cứ nghe lời đi! – Hân lười giải thích, nói qua quýt
- Ở nhà sao lại có thang dây? – tiếp tục hỏi
- Ờm, cái này….. – tiếp tục trả lời – tôi nhiễm phim “High school
musical”, thích căn nhà có lan can trắng, có thể trèo lên, lãng mạn quá
nên đòi bố làm theo haha!
-…………….- Hải im lặng, còn biết làm gì ngoài im lặng với cái người mơ mộng quá mức cần thiết này???
- Cậu nói có quà, dịp gì thế? – Hân chuyển chủ đề, nhìn ba lô của Hải như muốn xuyên thấu từ ngoài vào trong.
Hải chậm rãi mở túi, lôi ra một hộp giấy, rồi hai hộp giấy. Đến khi bày hết ra bàn tất cả 3 hộp, 1 to, hai nhỏ, Hải mới nói:
- Bánh cầu vồng….và capuchino!
Hân vẫn ngơ ngác nhìn Hải, chờ cậu nói tiếp xem có chuyện gì lại đem bữa tiệc thịnh soạn thế này đến nhà cô. Hải thầm thở dài trong lòng, xem ra Hân không nhớ gì rồi, đành lên tiếng nhắc nhở:
- Hân từng nói, muốn được nằm dưới bầu trời ngắm sao……ăn bánh ga tô cầu vồng, uống capuchino! Nhớ ra chưa?
Hải nói dứt lời, ký ức của Hân bắt đầu hoạt động.
*flashback*
Ngày đó, kỳ nghỉ hè về nhà Chi, trong đêm cuối cùng trước khi về, cả
nhóm nằm dài dưới sân, ngắm nhìn sao đêm, thi nhau tìm các chòm sao. Khi ấy, Hân tư lự một lúc, rồi nói:
- Ước gì, một ngày nào đó, ở thành phố, tao cũng được nằm dưới bầu
trời, ngắm sao thế này, ăn bánh cầu vồng, uống capuchino mát lạnh, thế
thì còn gì bằng! Ai làm được như thế, yêu luôn!
Nghe xong điều ước viển vông của Hân, cả đám thi nhau phản bác, khinh bỉ:
- Cần gì ước! Sân thượng nhà bà ngắm sao chất lượng còn hơn ở đây! – Duy lên tiếng
- Cần ai làm cho nữa, mày không tự mua về rồi tự tận hưởng được à? – Chi chê bai
- Có đứa nào mơ mộng quá mức như bà không, tỉnh lại đi! – Trần Duy lâu không cãi nhau, ngứa miệng châm chọc
- Nói như mấy người còn gì là lãng mạn nữa! – Hân bất mãn – tự mình làm thì nói làm gì! Có biết bánh cầu vồng khó tìm lắm không?
Cả đám chỉ vì lời nói nhất thời nổi hứng của Hân cãi nhau ỏm tỏi, không dứt, náo động hết cả nhà.
* end flashback*
Hân nhìn Hải, trong lòng có một cảm xúc khó nói. Đã bao lâu rồi, Hải vẫn nhớ rõ từng lời cô nói thế sao? Đã vậy còn rõ hoang đường, trẻ con, chỉ là bộc phát nữa. Nói Hân không cảm động là nói dối. Có người con gái
nào lại không xúc động chứ? Nếu có người đó có vấn đề giới tính trầm
trọng. Hải mở hộp bánh, bày đĩa ra, lấy dao cắt thành hai miếng bánh nhỏ gọn gàng, đẩy về phía Hân, rồi lại nhanh tay mở hai cốc capuchino. Hân
ngắm nghía miếng bánh gọn gàng, thân bánh từ trên xuống dưới lộ rõ bảy
sắc cầu vồng đẹp mắt, ngon miệng, bất ngờ cảm thán:
- Đẹp quá! Sao cậu mua được vậy?
- Bí mật! – Hải cười mỉm, không nói
Sao có thể nỏi cậu đã đi tất cả các quán bánh ngọt trong thành phố để
tìm, thất vọng khi không có kết quả, cuối cùng đến hiệu làm bánh, tự
mình học rồi làm ra chiếc bánh này chứ! May bản chất thông minh(=_=),
chỉ nửa ngày cậu đã làm thành thạo, với sự giúp đỡ của các nhân viên để
có mùi vì cùng lớp kem hoàn hảo bên ngoài.
- Cậu không nhầm thành bánh hình cầu vồng hả? – Hân lại tò mò hỏi – Duy còn nhầm nữa cơ!
Nghĩ lại năm lớp 12, Hân đòi nằng nặc Duy mua bánh cầu vồng về tặng
mình. Kết quả là tối sinh nhật, Duy hớn hở, kiêu ngạo mang đến cho Hân
bánh ga tô, có trang trí cầu vồng bên trên mặt bánh, còn tỉ mỉ viết chữ
RAINBOW to đùng cách mạng vòng quanh thân bánh, khiến Hân vừa giận vừa
buồn cười.
Hải nói thản nhiên:
- Lên tra Google thì biết, có gì khó đâu!
Hân ngớ người. Ờ ha, cũng là một cách. Thế mà Duy cũng không nghĩ ta.
Ngắm chán chê, Hân bắt đầu thưởng thức miếng bánh thơm ngon. Mỗi màu sắc lại đem đến một hương vị khác nhau, hòa quyện hoàn hảo. Từ vị ngọt của
sữa, đến vị chua của cam, vị thanh của bạc hà, thơm của dâu, hơi chút
đắng của socola…..Hân cứ thế cuốn theo bánh, loáng cái đã giải quyết
sạch bách đĩa bánh.
- Cậu không ăn sao? – Hân hỏi khi thấy Hải chỉ ngồi im uống capuchino (ăn chán rồi mới hỏi =_=)
- Không, tôi tặng Hân mà! – Hải nói nhẹ nhàng. Sao có thể nói cậu ghét
đồ ngọt được, mất hết cả không khí. Nói thế này có khi hiệu quả còn cao
hơn ý chứ!
Đúng như dự đoán của cậu, nghe xong, hai gò má của Hân lại tiếp tục ửng
sắc hồng, miệng cười bẽn lẽn, chỉ biết cầm cốc capuchino lên che đi sự
bối rối.
- E hèm! – tiếng hắng giọng khẽ khàng vang lên ở cửa sổ phòng Hân
- Phụt! Khụ khụ khụ! – và tiếp theo là phản ứng của Hân
- Chà, con gái, uống cẩn thận chứ! – bố Hân tỉnh bơ chống hai tay vào
thành cửa, ôm mặt, mắt lấp lánh nhìn cảnh tượng lãng mạn hơn phim truyền hình
- Bố lên đây từ khi nào thế? – Hân luống cuống quay lại hạch sách ông bố đang cười tủm tỉm rõ khả nghi đằng sau
- Từ khi nào á? – bố Hân xoa cằm, suy nghĩ, rồi nói thản nhiên – từ lúc
bố thấy cái thang dây lâu lắm con không dùng thả xuống, tưởng con định
trốn đi chơi, sợ dây để lâu bị đứt, chạy lên xem….
Trời ơi! Thế là chứng kiến toàn bộ không bỏ sót chi tiết nào còn gì????
Hân ôm mặt, chỉ biết khóc thầm. Cái số….”đỏ” dữ dội. Bỏ qua cô con gái
đang bận xấu hổ, bố Hân hồ hởi mời chào Hải:
- Nào nào, hai đứa trốn bổ để ăn mảnh thế này hả? Xuống nhà xuống nhà, mang bánh theo!
- Dạ, vâng! – Hải vội vàng cầm đĩa bánh còn đến 2/3, liếc qua Hân, nhưng vẫn nghĩ phải lấy lòng phụ huynh trước, nên le te theo sau bố Hân, còn
tranh thủ ra hiệu cho cô.
Hân méo mặt, nhìn bóng dáng hai người khuất dần, xót xa. Số phận bị hành hạ không thoát khỏi tay, có làm cách nào cũng thế. Ôm cốc capuchino,
Hân uể oải nối gót theo sau hai người đi trước. Khi ánh mắt lướt qua
khung cửa sổ nhà Duy, Hân thoáng thấy rèm cửa lay động. Đứng im một lát
quan sát, Hân nhún vai, nghĩ chắc gió thổi. Duy có bao giờ về nhà khi ôn thi đâu. Nghĩ vậy nên cô quay lưng đi luôn.
Dưới bóng tối của phòng đối diện, một người nấp sau khung cửa, bàn tay phải siết chặt chiếc hộp trong tay đến mức méo mó.
Đường phố thưa thớt bóng người, ánh đèn hắt từ trong nhà qua từng khung
cửa kính, chiếu rọi hai bóng dáng đi song song với nhau. Trải qua thăng
trầm gần 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng Hân cũng tìm được lý do sắp hết xe
bus để bố cô tha bổng cho Hải về nhà, cô còn hăng hái tiễn cậu ra tận
bến đỗ, tránh cái nhìn đầy trêu chọc của bố. Từ khi cả 3 xuống phòng
khách, bố Hân hết nhìn ngó quan sát Hải đến mòn da mặt, rồi lại nói đủ
chuyện từ nhà đến trường, từ gia đình đến bạn bè, còn nhiệt tình đến mức đem quá khứ huy hoàng của Hân ra khoe, từng chút một, chỉ thiếu màn
khoe ảnh ngày còn bé ra cho đúng kịch bản nữa thôi. May Hân nhanh trí
cản lại, không thì….một đời trong sáng nay còn đâu =_=
Hải vừa đi cạnh Hân vừa tủm tỉm cười, cứ mỗi lần nhìn Hân lại một lần
cười. Hân muốn im lặng lắm lắm lắm, thế nhưng thái độ rõ bấp bênh của
người đi cạnh không tạo điều kiện
- Cười gì lắm thế hả?
- Không có gì! – Hải thẳng lưng, cố giấu nụ cười – nghĩ đến chuyện Hân ngày còn nhỏ nên….
- Cấm cậu kể cho ai, không thì biết tay tôi! – Hân giơ nắm đấm lên đe
dọa. Một người biết đã đủ lắm rồi, để cả hội biết nữa thì cô bị trêu đến ngàn năm mất.
- Không nói, không nói! – Hải lắc đầu – bí mật mình tôi biết thôi!
- Duy biết nữa! – Hân thở dài, bất giác thốt lên tên Duy – nhưng tôi cũng đe dọa không cho nói rồi!
Hân không để ý đến ánh mắt có chút kém vui của Hải, chỉ chăm chí bước
từng bước trên đường. Bến xe bus hiện ra ngay khi đến chỗ rẽ. Hân đứng
lại, quay sang Hải nói:
- Cậu đến chờ xe đi, sắp có chuyến cuối cùng rồi đấy! Về lo học đi, sắp thi rồi!
- Không phải lo! Năm nhất học những môn cơ bản, không có chuyên ngành,
tôi thông minh sẵn, đâu cần học nhiều! – Hải ngước mắt ra xa trông xe
bus, có chút tự hào nói
- Ha ha! – Hân cười khan, trong đầu thầm rủa: “Đồ kiêu ngạo này!”
- Vậy về nhé, bye! – Hân xoa xoa cánh tay đang nổi da gà vì gió lạnh, nói nhanh, muốn chạy về nhà càng nhanh càng tốt
- Đợi chút! – Hải níu tay Hân lại, cởi áo khoác của mình khoác lên vai Hân – cẩn thận cảm lạnh! Tôi về đây!
Hân đứng như tượng, nhìn Hải mỉm cười với mình, vẫy tay chào tạm biệt
mình, nhìn bóng dáng cậu đi nhanh về bến xe bus, nhảy lên chiếc xe vừa
vặn tới ấy. Đến khi bóng xe xa dần, Hân cúi xuống nhìn chiếc áo len mỏng Hải vừa khoác cho, hơi ấm từ người cậu còn vương lại khiến cho cơn lạnh của cô tan đi ngay ngập tức.
Miệng vô thức nở nụ cười, Hân xỏ tay vào trong áo, kéo vạt áo che kín người, co ro quay lại đường cũ về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT