- Sao biết tao giả vờ ngủ?

Hân phụng phịu ngồi dậy, rõ ràng không hài lòng với Chi

- Tao nể tình bạn bè mấy năm, không lật mặt mày trước hai người kia là nể tình lắm rồi nhá! Ý kiến gì? - Chi lườm Hân một cái, không chút nể nang hoàn cảnh người mới ốm dây, quên mới ngất dậy của Hân

- Xì! – Hân trề môi, không khách khí giằng lấy một hộp cơm, ăn như bão táp

- Ăn được thế là khỏe cả tinh thần lẫn thể chất đấy nhỉ! – Chi nói, ngữ điệu thì có phần châm chọc nhưng ánh mắt nhìn Hân lại nhẹ nhõm, ôn hòa

- Có thực mới vực được đạo! Gì thì gì, cũng phải ăn chứ! – Hân nhai nhuồm nhoàm, lúng búng nói – anh Bảo đang ở cạnh bố tao hả?

- Không, anh về lấy đồ rồi, bây giờ chắc Hoàng, Yến Nhi đang bên đó. Hai người kia về chắc cũng kéo cả Thiên, Trần Duy đi cùng! – Chi thông báo ngắn gọn, tập trung giải quyết suất cơm cho nhanh chóng

- Ừm! – Hân chỉ đáp lại một câu, không nói thêm điều gì nữa

Hai người chăm chỉ tấn công bữa ăn, chẳng mấy chốc, hai hộp cơm rỗng đã lăn lóc trên bàn. Chi đưa nước cho Hân uống, tranh thủ hỏi:

- Sao mày phải giả vờ ngủ khi đã tỉnh? Định tránh đối diện hai người ấy mãi à?

- Tao có tránh đâu! – Hân lắc đầu phản đối – tránh thế nào được khi học cùng trường,cùng khoa, rồi giờ có khi còn chạm trán nhiều hơn ở đây nữa!

- Thế thì tại sao? – Chi quyết tâm làm rõ, khơi thông suy nghĩ của nhỏ bạn, không để nhỏ cứ tự ôm phiền toái trong lòng nữa

- Chỉ là……tao không biết nữa! – Hâm trầm mặc, xoay xoay cốc trong tay nghịch ngợm

- Mày nghe cũng đủ biết hai người đó quam tâm, lo lắng cho mày thế nào rồi đấy! Còn tranh nhau ở lại nữa! Rốt cuộc tình cảm của mày nghiêng phía nào? – Chi vừa khuyên vừa tra khảo, cố tìm kiếm manh mối dự đoán kết quả

- Cái này…..- Hân tiếp tục ấp úng, mặt phiếm hồng, cười hề hề định bụng tránh né câu trả lời

- Haizzzz, thế thì trả lời câu này! – Chi chuyển hướng, hỏi cái khác nhẹ nhàng hơn khi thấy biểu hiện 50/50 của nhỏ bạn – nếu không có vụ hôm nay, mày định sẽ đến gặp ai trong 2 người?

Hỏi thế mà kêu nhẹ nhàng mới hay, nặng hơn thì có! Hân nhìn Chi trân trối, không thể tin nổi đứa bạn thân dám hỏi mình câu tuyệt tình,chặn lui đường trốn như thế? Định trả thù khi cô bắt Chi đối diện với tình cảm của mình đó hả? Thấy Chi vẫn không rời mắt khỏi mình, Hân đành bóp bóp trán, nói thẳng:

- Tao vốn đang định…..bốc thăm xem nên đến gặp ai trước, nhưng rồi anh Bảo gọi thông báo, nên chả kịp làm gì cả!

- O____O – Chi ngớ người, nhìn Hân như người ngoài hành tình. Vấn đề quan trọng có tính quyết định mà nhỏ này định….bốc thăm may mắn? Suy nghĩ có bình thường không thế?

- Đằng nào tao cũng biết hai người đó định nói gì rồi! – Hân lại lải nhải khi không thấy Chi lên tiếng cắt ngang – Nghe ai trước chả vậy, mày có cần dùng kế của tao để ứng dụng lên tao thế không?

Chi hơi chột dạ khi Hân quay ngược lại hạch sách mình. Ừ thì….ai bảo cô không có đầu óc sáng tạo bằng Hân, nên mới phải mượn cách Hân bày cho hồi năm nhất khi cô bị mấy cái đuôi gắn keo 502 bám theo thế chứ! Độ bay bổng kém Hân, nhưng kỹ năng chuyển chủ đề Chi lại là số một. Chi nhanh chóng áp dụng:

- Đỡ mệt rồi qua thăm bố đi chứ, mày định ngồi đây đến khi nào? Giờ chắc bác cũng tỉnh rồi!

-Ừ ha!- Hân vội vàng bật dậy, chạy vào nhà vệ sinh rửa qua mặt mũi tay chân

Chi ở ngoài thở phào. Chưa lần nào đánh lạc hướng Hân lại không thành công hết!

Phòng bệnh mát rượi bởi từng cơn gió phả ra từ máy điều hòa, nhưng cảm giác ngột ngạt thì dù có âm bao nhiêu độ cũng không thể xua tan đi hết. Bước vào phòng, điều đầu tiên Hân làm không phải là lao đến vồ vập lấy ông bố thân yêu mà lại tiến đến mở banh cửa sổ. Khí nóng từ ngoài xộc thẳng vào trong, rồi dần dần,làn gió tự nhiên cũng kéo vào theo.

Đến lúc này, Hân mới tiến đến bên giường bệnh, hỏi han:

- Bố thấy sao rồi? Có đau không? Bố có ăn gì không?

- Ngã thì có thể không đau được không? – bố Hân phì cười hiền lành – mới trải qua phẫu thuật, bố muốn ăn lắm, nhưng không được!

- Bác Thành có nói gì thêm không ạ? – Hân vừa điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa vừa hỏi

- Không có gì, chỉ gãy chân gãy tay thôi, không đâm vào nội tạng!

Bác sĩ Thành khoa Chấn Thương vốn là bạn học cùng bố Hân, quan hệ thân thiết, ông coi Hân, Bảo như con cháu trong nhà. Lần này bố Hân gặp nạn, ông cũng trực tiếp chủ trì ca mổ, kiểm tra kỹ càng các tổn thương cơ quan, rồi xử lý phần gãy, đến phần cơ giập nát chu đáo, cẩn thận.

Hân quay qua nhìn Hoàng với Yến Nhi đang ngồi thay nhau gọt hoa quả, cảm kích:

- Hai em vất vả rồi! Không có mọi người thì….

- Chị còn nói khách sáo thế hả? – Yến Nhi trách móc – chị em với nhau đừng nói thế chứ! Khó khăn giúp đỡ là thường, nói cảm ơn em còn ghét thêm ấy!

- Đấy, thấy chưa! Em út gì chị nói một bật lại mười thế hả? – Hân vờ nhăn nhó – Hoàng, dạy laị vợ em đi!

- Em là vợ cậu ấy khi nào chứ! – Yến Nhi đỏ bừng mặt, cãi cố

- Vợ em ngoan thế này, cần gì dạy nữa chứ! – Ngược lại, Hoàng cười hềnh hệch, hùa theo trò đùa của Hân

Phòng bệnh vốn tĩnh mịch, căng thẳng giờ đây tràn ngập tiếng cười đùa, ngay cả bố Hân đang bó bột cứng tay với chân cũng phải cười vì tính nhí nhố của đám nhỏ.

Ngoài cửa phòng, qua khe cửa nhỏ, một nụ cười thoáng hiện lên.

Mấy ngày sau đó, nhờ có đông đảo thành viên đại gia đình nhí nhố của Hân giúp đỡ, việc chăm sóc bố Hân không quá mệt nhọc, không ảnh hưởng đến việc học. Họ hàng Hân 1 tuần sau cũng kéo nhau đến, luân phiên trông nom, với mục tiêu để đám trẻ tập trung học tập. Vậy nên về sau thi thoảng mọi người kéo nhau đến thăm,không cần túc trực qua đêm nữa.

Gần cuối tháng 10, trời đã sang thu, về sáng thời tiết có chút se lạnh, nắng cũng bớt gắt gao hơn, chỉ còn màu vàng nhạt đem hơi ấm đến làm giảm đi cái lạnh buổi bình minh.

Hân tung tăng chạy dưới sân trường, hồi phục lại sự vui vẻ vốn có. Cuối tuần này bố cô được tháo bột trở về nhà nghỉ ngơi rồi, hứa hẹn một buổi liên hoan của đại gia đình cho coi. Gần đây Hân có cảm giác mình đã quên một điều gì đó, quan trọng, hay không quan trọng nhỉ? Cuốn vào guồng quay trường học – bệnh viện một thời gian, hiện giờ lại lo cho thi học kỳ cuối năm, rồi các kế hoạch khác nữa, Hân bận rộn đến chả kịp nghĩ ngợi. Được vài hôm rảnh rỗi thì có bới tung não cũng chả thể biết mình đã quên điều gì. Quên rồi sao còn trong não mà bới nữa!! Thế nên…..bản tính vô tâm vô tính, Hân quyết định….mặc kệ! Khi nào nhớ thì nhớ! (ôi khổ thân các chàng trai của tuôi =_=)

Đang tranh thủ thời gian, lục trí nhớ một chút, Hân dừng bước chân đột ngột, nhanh như cắt vớ lấy gốc cây gần đó, núp kỹ,nhưng vẫn hở đôi mắt hóng hớt kỹ càng.

Gì kia? Có vẻ Hân có duyên làm…bóng đèn minh họa cho mấy vụ tỏ tình thì phải. Sao mấy người cứ phải chìa khoảnh khắc sến súa, chuối cả buồng ra trước mặt cô thế? E hèm, coi nào, lại là cọc tìm trâu, nữ bày tỏ nam đứng nghe kinh điển. Cái bóng lưng của người nam kia sao quen quen nhỉ?

Hân vừa xoa cằm quan sát, vừa cố hình dung xem cái quen quen đó là ai, thế nên chả nghe được mấy người kia nói gì, có muốn cũng chả nghe nổi khi cô đứng cách khu vực chính đến cả cây số thế này.

Đột nhiên, bóng đèn bật sáng cái tách trong tâm trí. Nhận ra rồi, người đó, còn ai khác ngoài hot boy mới nổi, vào học đã gây sóng gió cho cả trường, còn ai ngoài cái người mới gặp đã cãi nhau chí chóe với cô, còn ai khác ngoài cái người mới vừa rồi còn…..tỏ tình với cô. Vầng, đúng rồi đó, không sai được, người được tỏ tình chính xác là Hải.

Đừng có hỏi lại cô tại sao không nghĩ là Hoàng. Đơn giản, cô mới gặp Hoàng đang diễn phim tình cảm cùng Yến Nhi trong cantin,làm gì có chuyện biến ra đây nhanh thế được???

Hân bỗng dưng thấy khó chịu, không hiểu làm sao chỉ muốn….đá văng con nhỏ kia qua bên kia đại dương thôi. Nhìn cái bộ dạng làm nũng càng lúc càng thấy….ghét! Bực mình, bực mình. Mà sao cô lại bực mình?????

Trong giây lát, suy nghĩ đổi hướng, Hân ngơ ngẩn như con nai vàng, đứng sau gốc cây, tự thẩm định suy nghĩ.

Sau lưng, hai người nhìn cô kỳ quái, tự hỏi gốc cây có gì hay lại nhìn chăm chú thế. Phía trước, một người nở nụ cười bí ẩn.

Vẫn còn đem một bụng đầy những thắc mắc chưa được giải quyết về ký túc xá, Hân lại vứt cái tỉnh táo xuống đất, dẫm chân bình bịch đi lên, để lại cơ thể thần thái lơ tơ mơ. Không hiểu cái gọi là linh cảm, hay giác quan thứ 6 của Hân mạnh đến mức nào, không hơn không kém, lôi kéo Hân quay lại thế giới thực, đúng lúc ánh mắt truyền đến một thông tin nóng sốt. Tay chân hành động trước não bộ, Hân bay vút qua hàng rào cây cảnh đẹp đẽ (chính xác là nhảy ^^), chui vào bụi rậm, vừa khen bản thân nhảy tốt, vừa nguyền rủa sao tập thể dục nhảy cao lại chả nhảy nổi. Có nên đề xuất môn nhảy rào (nhảy qua hàng rào) thay thế không nhỉ???

Lạc đề!!! Nói đến nguyên nhân sâu xa,trực tiếp dẫn đến hành động người rừng của Hân, đó chính là ngay trước cửa ký túc xá nam, lại lần nữa, cái duyên làm bóng đèn của Hân phát huy tối đa. Cùng một ngày chứng kiến 2 vụ tỏ tình, đều do nữ chủ động, chỉ khác đối tượng lần này….là Duy, vẫn người quen.

Hân bò hai tay hai chân, cố gắng gạt bỏ đống hoa lá cành chìa ra cản đường, dò dẫm lại gần hóng chuyện, càng nhiều càng tốt. Nhưng đời không như mơ, tai vừa nghe được chút âm thanh, hai nhân vật chính đã không cho cô thỏa mãn, kết thúc cuộc nói chuyện,còn chia tay nhau nhanh như chớp nữa. Bực mình, chưa kịp quay lưng về lối cũ, một giọng nói đã vẳng vẳng trên đỉnh đầu Hân:

- Bà rình rập cái gì thế?

Hân khựng lại, quay đầu như rô bốt, cười haha:

- Chà, tình cờ quá ha! Ông đang đi đâu hả?

- Đâu có đi đâu!- Duy vẫn thản nhiên đứng chống hông – chui vào đó làm gì???

- À ha ha! – Hân cười gượng, mắt đảo xung quanh, rồi mừng húm bứt một cọng cỏ, giơ lên khoe – tôi kiếm…..vật liệu mẫu cho buổi thực hành ngày mai, haha! Ai ngờ trong trường cũng có, nên…..nhảy vào lấy haha!

Hân cười không ngừng, nhưng mặt méo xệch, thành ra điệu bộ kỳ dị đến mức Duy không chịu nổi, đành chìa tay lôi Hân ra, chờ Hân đứng đàng hoàng trước mặt mới nghiêm túc…..tra hỏi:

- Bà nghe được những gì rồi?

- Nghe gì cơ? - Hân vờ ngơ ngác, quyết định giả ngu đến cùng

- Anh Bảo vẫn đang ở nhà nhỉ, hình như lần trước có người lôi xe máy của ổng đi tập, làm hỏng vẫn giấu ở nhà tôi! – Duy xoa cằm, ra chiều nghĩ ngợi

- Tôi nói là được chứ gì! – Hân vội vàng cắt ngang, quyết định nói thật cho xong, còn được khoan hồng. Hix, ai bảo lỡ làm hỏng xe Bảo, bắt Duy nói dối rằng hắn mượn,để rồi giờ bị đe dọa thế này chứ!!!>
-Nói đi! – Duy cười thầm,nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc

- Thật sự là tôi chưa nghe được gì hết! – Hân giơ một tay lên thề thốt – tôi chỉ thấy hai người đứng đó,định đến gần để nghe, chưa đến thì nhỏ kia đã bỏ đi, tôi thề, không biết nhỏ kia tỏ tình sướt mướt với ông thế nào đâu! Hơn nữa,tôi nghe được cũng đâu có sao,bạn bè thân thiết với nhau, có gì tôi làm quân sư cho ông, lợi quá ý chứ! Thế nên là….

-Dừng! – Duy chặn họng Hân, cắt đứt màn diễn thuyết không thấy hồi kết – bà nói…..tỏ tình là thế nào?

- Lại còn thế nào? – Hân lớn giọng hỏi lại, hiểu nhầm Duy có ý định chối nên càng quyết tâm “đổ tội”- ông cũng đẹp trai, học giỏi, thể thao tốt, không cần tự ti về bản thân đâu! Có người thích là tốt! Thế nên là….

- Bà có cảm giác gì khi thấy tôi có người tỏ tình? – Lại một lần nữa, Duy nhảy vào họng Hân ngồi chồm hỗm, không để cái miệng cô tiếp tục tía lia đủ chuyện càng lúc càng xa chủ đề

- HẢ? Cảm giác á?- Hân nghệt mặt hỏi lại, rồi vô thức buột miệng – mừng cho ông chứ sao!

Duy trầm mặc nhìn Hân không rời sau khi nghe được câu trả lời khiến Hân chột dạ,không hiểu mình nói sai cái gì, đành vận hành trí nhớ tua lại xem từ nãy đến giờ mình có nói cái gì không đúng không.

- Tại sao bà không thấy đau lòng?

- Gì cơ?

Hân giật mình định thần lại khi nghe thấy Duy nhỏ giọng nói một câu, nhưng chưa kịp thắc mắc, cô đã thấy Duy quay lưng bỏ đi, đầu khẽ cúi, hai tay đút túi quần, toàn thân tỏa ra sự đau thương.

Hân đứng chôn chân tại chỗ, nhìn Duy xa dần, không dám chạy lên hỏi lại. Vì sao? Bởi vì tâm trí cô lại tiếp tục oánh nhau nội bộ mất rồi. Tại sao cô không thấy đau lòng,hay bực mình khi thấy Duy được tỏ tình? Ngược lại, tại sao thấy Hải như vậy, cô lại khó chịu????? Tại sao???? Why????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play