Sân thượng lộng gió, yên tĩnh, tiếng ồn nơi tập trung những sinh viên hoạt động năng nổ không thể vọng lại nơi đây, một góc khuất trong toàn khu trường rộng lớn. Một bóng người đứng lặng nhìn chân trời cao vợi, với những cánh chim bay không ngừng nghỉ. Trong bóng râm, hai ánh mắt dõi theo chăm chú, không chút lơi là.
..........Khuôn viên thoáng đãng, tràn đầy màu sắc của những nụ hoa mới nhú, của những chú chim chăm chỉ tìm mồi. Dưới bóng râm của cây phượng già chỉ còn lác đác vài cánh hoa dần héo úa, một người ngồi đăm chiêu suy nghĩ, chốc lát ánh mắt lại hướng về phía xa, hai tay nắm chặt, thầm cầu mong, hi vọng. Ghế đá gần đó, cũng hai cặp mắt đang nhìn theo, cùng hồi hộp, nín thở với nhân vật chính.
Hai con người, hai địa điểm, nhưng trái tim và suy nghĩ đều hướng về một nơi. Không gian như ngừng trệ, thời gian cứ chậm chạp trôi qua như đùa giỡn với sức chịu đựng của con người. Kim đồng hồ tích tắc kêu, kim phút cứ nhích dần từng chút, từng chút một. 5, 10, 15, rồi 20. Không có thêm đôi chân nào xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí, không một âm thanh được phát lên giữa khung cảnh tịch mịch.
Đến khi kim phút đã chạm đến con số 30, cuối cùng cũng có người lên tiếng:
- Có lẽ……không đến rồi!
Đáp lại chỉ có im lặng, sự im lặng lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Duy ngồi bất động, ngước đôi mắt trống rỗng nhìn lên tàng cây xanh, rồi chống chân đứng dậy, thản nhiên phủi bụi, tay nhét túi quần lặng lẽ bước đi. Trần Duy định đi theo an ủi, nhưng bị Thiên níu tay lại, khe khẽ lắc đầu, đành đứng im nhìn người bạn bỏ đi, dáng người cô đơn đến cùng cực.
Duy cứ mải miết đi, cố gắng không suy nghĩ bất cứ điều gì có thể phá vỡ bức tường ngăn chặn cảm xúc của chính mình. Không biết từ khi nào, một đôi chân xuất hiện, chắn ngang đường cậu đi. Duy thờ ơ ngẩng đầu, xác định lại một người đến an ủi sao,cậu đâu có cần. Nhưng vừa nhìn thấy người ấy, Duy trợn mắt sửng sốt.Trước mặt cậu, chính là Hải, đối thủ duy nhất trong cuộc chiến không nhìn thấy kết quả này. Hải không để tâm biểu hiện của Duy, nhanh chóng vào chủ đề:
- Hân không tới chỗ anh sao?
- Không phải đến chỗ cậu à? – Duy cũng ngơ ngác hỏi lại, không hiểu sao Hải lại xuất hiện ở đây
- Không! – Hải nói ngắn gọn, tia sáng nhẹ nhõm xẹt qua đáy mắt rồi biến mất
- Vậy chứ Hân đi đâu? Tôi chờ mãi không thấy, cứ ngỡ…. – Duy bỏ ngỏ, không cần nói nốt cũng đảm bảo Hải đã hiểu được ý mình
Hai người lại đứng lặng đối diện nhau, nhưng không phải thù hằn đối địch như mọi lần, ngược lại chìm trong trầm tư, mỗi người tự nêu ra đủ giả thiết khác nhau. Gần như cùng lúc, từ phía sau lưng cả hai, 4 người thi nhau chạy như bay đến, hơi thở dồn dập, gấp gáp
-Có chuyện gì thế? – Duy nhíu mày hỏi, nhìn Yến Nhi cúi người thở dốc, Hoàng thì mặt mũi tái nhợt, Thiên cùng Trần Duy đứng đối diện cũng chả khá hơn
Hải bỗng có dự cảm không lành. Không phải…..Hân đã xảy ra chuyện đó chứ?
- Hân có chuyện gì phải không? – Cậu hướng cái nhìn quyết liệt chiếu thẳng vào Thiên
- Hân…. – Thiên hít sâu một hơi, nhìn cả Duy và Hải, nói – đang trong bệnh viện!
Hành lang bệnh viện thẳng tắp, nền gạch trắng toát, được lau chùi sạch đến bóng lộn, dưới phản chiếu của ánh đèn càng thêm chói lòa. Mùi thuốc sát trùng hòa lẫn cùng mùi máu tanh chưa tan biến hết cứ bay xung quanh, khiến cho không khí thêm phần cô đọng, nặng nề đến mức khó thở. Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng kín, đèn hiệu vẫn sáng, màu đỏ như máu tươi, chiếu rọi vào sâu trong đồng tử đen láy, đờ đẫn.
Hân ngồi lặng trên ghế chờ, vô lực dựa hẳn vào lưng ghế mềm oặt. đôi môi khô nứt nẻ, hai mắt sưng đỏ, nhưng không còn giọt nước mắt nào rơi ra. Đối diện, Bảo đi đi lại lại không ngừng, hết nhìn phòng phẫu thuật, lại nhìn điện thoại. Chốc chốc, y tá lại mở cửa chạy nhanh ra ngoài, rồi sau đó lại biến mất. Chi ngồi cạnh Hân, trông chừng cô bạn có thể đổ gục bất cứ lúc nào, giữ chặt tay Hân. Lời nói an ủi không thể làm gì trong lúc này, thậm chí có thể khiến tình cảnh căng thẳng thêm, vậy nên Chi chỉ im lặng ngồi đó, làm chỗ dựa tinh thần cho Hân.
Hành lang vang vọng tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần. Ngay sau đó, một loạt người xuất hiện. Chi ngẩng đầu lên nhìn, khẽ ra hiệu cho tất cả giữ im lặng. Khi biết tin, cô đã nhanh chóng thông báo cho mọi người. Với tình cảm gắn bó thân thiết, không khó đoán được mọi người sẽ đến đây, đầy đủ và nhanh chóng.
Duy nhìn Hân vô hồn ngồi đó, không phản ứng, không thái độ, tim đau nhói, chỉ thầm mong mình có thể làm được điều gì đó xoa dịu nỗi đau cho cô. Yến Nhi lặng lẽ lại gần ngồi cạnh Hân, nắm tay cô giống Chi.Trần Duy, Thiên nhanh chóng tiến lại gần Bảo hỏi han tình hình.
Thêm lần nữa, im lặng lại bao trùm. 1 tiếng đồng hồ sau, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt, cánh cửa nặng trịch mở ra. Mọi người đổ xô đến hỏi han người bác sĩ mới chỉ tháo được khẩu trang, vẻ mặt mệt mỏi:
- Phẫu thuật thành công rồi! Cũng may bố cháu biết cách sơ cứu vết thương, nên không đến nỗi quá nguy hiểm. Gãy giập xương cẳng chân phải, gãy xương vai bên trái, không tổn thương nội tạng!
- May quá rồi! Cháu có thể vào được chưa vậy? – Bảo nhẹ nhõm, mọi người cũng theo đó thở phào
- Thuốc mê chưa hết tác dụng, cháu đi cùng y tá chuyển bố cháu đến phòng hồi sức, 2 tiếng sau có lẽ ông sẽ tỉnh!
Bác sĩ Thành mỉm cười trấn an rồi nhanh chóng đi khỏi. Đến lúc này, dường như mọi căng thẳng tích tụ suốt thời gian qua được giải tỏa, Hân nhìn Chi, cười nhẹ nhõm, cơ thể như bị co rút, không còn chống đỡ được nữa, Hân nhanh chóng ngả dần vào lòng Chi, chỉ kịp lẩm bẩm vài câu trước khi mất đi ý thức:
- May quá rồi!!
Hải ngồi cạnh giường, nhìn Hân nằm đó, gương mặt hốc hác, nhợt nhạt, kém sức sống. Chỉ trong vòng nửa ngày, dường như bao nhiêu sức lực đã bay đi không dấu tích. Phẫu thuật kết thúc, Hân đã ngất đi trong sự hốt hoảng của Yến Nhi và Chi, hiện giờ đã chìm vào giấc ngủ.
Bao bọc bàn tay nhỏ bé của Hân bằng cả hai tay mình, Hải chỉ mong cô nhanh chóng mở mắt ra. Nhìn cô đau, cậu còn đau gấp bội. Khi nghe Thiên thông báo Hân ở trong viện, chưa kịp suy nghĩ, Hải đã lao ra ngoài, không quan tâm có những ai đuổi theo mình, chỉ muốn nhanh chóng có mặt bên cạnh Hân.
Đến nơi mới biết, bố Hân gặp tai nạn sạt lở đất khi đang đi từ Bắc Giang về lại thành phố, khiến chiếc ô tô ông lái lật ngửa, va chạm mạnh với hàng rào chắn. May mắn rằng ông đã lao khỏi xe, nếu không đã rơi xuống vực sâu. Dù vậy ông cũng không thể tránh được tấn đất đá đang không ngừng lăn xuống theo triền núi.
Cửa khẽ mở, Chi cùng Duy đi vào.
- Hân sao rồi? – Chi ngồi xuống bên đối diện, nhìn Hân chăm chú, nhưng câu hỏi lại hướng đến Hải
- Vẫn chưa tỉnh! – Hải chỉ có thể nói được ngần đó, rồi lại im lặng
- Hai người về nghỉ đi, tối nay tôi ở lại đây với Hân! – Chi nhìn cả hai người,sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt tràn ngập buồn bã
- Không! Em/tôi ở lại!- Hải, Duy đồng thanh phản bác
Chi thở dài, rồi nghiêm túc xổ một tràng dạy dỗ;
- Hai người đừng có cứng đầu ở đây! Hân chỉ vì quá lo lắng nên mới ngất,chứ chả phải người bị nạn. Chỉ chốc lát là tỉnh! Nghĩ tôi đuổi hai người chắc? Về nghỉ, rồi lát đến thay ca cho Hoàng, Thiên nữa. Người cần lo lắng chăm sóc giờ là bố Hân, nghe rõ chưa?
Hai người con trai cao lớn là thế, nam tính là thế. Vậy mà giờ đây phải so vai rụt cổ, cúi đầu hứng chịu cơn giận giữ của cô gái nhìn cứ ngỡ hiền lành,nhưng giờ lại đầy uy quyền. Không ai bảo ai, tự giác đứng lên, lầm lũi bước chân ra cửa. Trước khi đi, không hẹn mà gặp cùng nhau ngoái lại nhìn người nằm trên giường lần cuối (?) rồi mới đành ra về.
Chi chép miệng, bất lực, vớ lấy hộp cơm Yến Nhi mới mang đến, vừa mở hộp vừa thản nhiên nói như không:
- Dậy được chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT